Chương 7
Ngày thứ tám Rukawa đợi ở cổng làng. Hương vị của sự chờ đợi mòn mỏi và nhàm chán. Rukawa ngồi tựa vào một gốc cây to, nhìn mặt trời từ trên cao nhô lên, dần dần treo cao, rồi từ từ lặn về phía tây, hắn thấy những đám mây trên bầu trời dần dần tan biến, bầu trời trong xanh rồi lại phủ đầy ánh hoàng hôn. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà trước đây hắn không nhận ra, và nếm trải sự cô đơn mà hắn chưa từng trải qua.
Trong ấn tượng của hắn, Sakuragi luôn canh giữ con đường này. Vậy cậu đã ngắm bình minh và hoàng hôn bao nhiêu lần, cậu đã nếm trải bao nhiêu sương sớm và gió chiều?
Sakuragi biến mất khỏi thế giới của hắn. Rukawa mỗi ngày đều đến cổng làng chờ đợi từ lúc bình minh, và trở về túp lều của Sakuragi để nghỉ ngơi khi trời tối, nằm trên chiếc giường mà hai người từng ôm nhau ngủ thiếp đi, dường như vẫn còn đồ ngốc với ánh mắt hồn nhiên nghiêm túc nhìn khuôn mặt hắn, nhưng rõ ràng người đó đã biến mất từ lâu.
Rukawa không thể hiểu tại sao một người lại đột ngột đến và đi mà không để lại chút dấu vết. Mặc dù hắn đã dần dần hiểu ra sự thật từ những cuộc trò chuyện của người dân trong thôn, nhưng hắn vẫn khó có thể tìm ra vai trò của mình trong câu chuyện này.
Trưởng làng và những kẻ chuyên lừa đảo và buôn người trong làng đã bị cảnh sát bắt giữ, Hiroshi bỏ trốn, Sawakita bị cảnh sát giữ ở nhà và Minami tạm thời bị đưa về nhà ông nội trong thành phố. Ngay lập tức, những gì xảy ra trong ngôi làng vốn yên bình trở thành những thay đổi kinh thiên động địa.
Hóa ra cặp song sinh nhà Sakuragi đều còn sống, người chết trong tin đồn là do người ngoài nhận nuôi, mười năm sau quay lại Momoyama cứu anh trai, thu thập chứng cứ, tố cáo cả một đường dân buôn người trong làng.
Sakuragi trong câu chuyện này quá xa lạ với Rukawa. Rukawa hàng ngày ở bên một đồ ngốc, cùng người đó đi qua từng mắt xích của câu chuyện, nhưng lại không biết gì về tất cả các âm mưu, và trở thành một phần bị xóa trong bản tin huyền thoại do Sakuragi sắp đặt.
Rukawa đang dựa lưng vào gốc cây, mồ hôi nhễ nhại, tóc mái lòa xòa dính trên vầng trán ướt đẫm, hắn cảm thấy mình đang bị say nắng, mí mắt buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, hắn đã ngủ thiếp đi trong thời tiết nóng nực.
"Lại một chiếc xe cảnh sát đi vào!" Đột nhiên, một lượng lớn người dân trong thôn tụ tập ở cổng thôn, xì xào bàn tán hôm nay ai sẽ bị bắt đi.
Rukawa khẽ mở mắt ra, cụp mắt xuống, không có tiêu cự nhìn bóng cây quay cuồng trên đầu, lẳng lặng nghe những người này đối thoại.
"Là Hiroshi! Không phải chạy trốn rồi sao? Làm sao có thể!"
Cảnh sát áp giải một bóng người cao lớn khiến dân làng phải ồ lên kinh ngạc. Rukawa hầu như không thể đứng dậy và loạng choạng tiến về phía trước.
"Đứa trẻ nhà Sakuragi kìa! Người có mái tóc đỏ trông thật đẹp khi ăn mặc chỉnh tề."
Như bị sét đánh giữa trời quang, Rukawa điên cuồng tìm kiếm hình bóng mà hắn ngày đêm trông ngóng với ánh mắt bàng hoàng xen lẫn vui sướng, không muốn bị gạt sang một bên dù chỉ một giây.
Sakuragi đang mặc một chiếc quần jean và áo sơ mi vừa vặn, cổ đeo giấy phép hành nghề, tay cầm một chiếc máy ảnh thu nhỏ và đang thực hiện phóng sự mùa hè của mình. "Momoyama, một địa ngục trần gian bị thế giới lãng quên, dưới sự điều tra miệt mài của thiên tài này, tất cả các tội ác đã được đưa ra ánh sáng, và cảnh sát đã bắt được tất cả những người có liên quan. Tôi tin rằng trong tương lai gần, luật pháp sẽ được thực thi ở Momoyama, nơi đã chìm trong đau khổ quá lâu."
"Này, Sakuragi." Là Hiroshi tay đang bị cùm, đột ngột dừng lại khi đi ngang qua Sakuragi.
Sakuragi quay lại nhìn anh.
"Anh trai của em, cậu ấy thế nào?"
Dù ít tiếp xúc với Hiroshi, Sakuragi vẫn nhận thấy sự mềm mại trong giọng điệu của anh khi anh nhắc đến danh xưng "anh trai".
"Anh ấy không sao. Anh ấy đang ở trong bệnh viện và được bác sĩ chăm sóc. Mặc dù anh ấy vẫn chưa biết nhiều và trí thông minh chỉ ở mức của một đứa trẻ 6 tuổi, nhưng bác sĩ đã khen ngợi anh ấy là một thiên tài ở độ tuổi đó, và anh ấy đang học mọi thứ rất nhanh."
Hiroshi cười khổ, gật đầu nhẹ nhõm rồi theo cảnh sát lên xe.
Hiroshi là người đầu tiên nhận ra Sakuragi không phải một tên ngốc, nhưng cuối cùng anh không vạch trần điều đó vì trái tim mềm yếu của mình. Đồ ngốc thực sự sẽ có phản ứng sợ hãi và căng thẳng rất lớn đối với Hiroshi vì bị anh cưỡng hiếp ở tuổi mười bốn, cậu sẽ không bao giờ dám lại gần anh và thả người phụ nữ đi, cậu không còn là người sẽ đến chào hỏi anh và mời anh ăn kẹo.
Người mình muốn bảo vệ nhất vẫn bị chính mình làm tổn thương, cho dù trải qua vài năm, trái tim Hiroshi không còn chút gì rung động, anh vẫn sẽ cảm thấy đau lòng vì khuôn mặt ngây thơ của đồ ngốc trong ký ức.
Rốt cuộc, đồ ngốc kia từng là người duy nhất không sợ Hiroshi, vẫn sẽ nói thích anh. Anh đã mất đi rất nhiều thứ, kể cả lương tâm, kể cả lòng tốt, kể cả kẻ khờ khạo từng cười nhạo mình.
Anh chỉ có thể dùng chút tình cảm cuối cùng trong trái tim mình, và chúc cho kẻ ngốc vô danh đó mọi điều tốt đẹp nhất.
Sawakita đã khóc và nhìn Hiroshi lên xe từ phía sau. Cây cao bóng cả của y đã đổ, và y không còn anh trai để dựa vào.
Sakuragi nhìn mọi thứ trước mặt khẽ thở dài. Bầu trời trong xanh lạ thường giống hệt như khi cậu mới bước chân vào Momoyama, màu sắc vốn có của ngôi làng này hẳn là thuần khiết như thế này.
Lập công xong, Sakuragi đang định lên xe cùng đàn anh ở đồn cảnh sát trở về thì một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng "Đồ ngốc."
Sakuragi quay lại và nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong đám đông. Rukawa dường như đã gầy đi rất nhiều, mái tóc đen dày của hắn làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt, và đôi mắt hẹp và dài như cáo, đầy vẻ hốc hác.
Rukawa là bí mật cuối cùng mà cậu không thể nhắc đến ở ngôi làng này, Sakuragi chào các đàn anh và bảo họ về trước, định dành thời gian trò chuyện với Rukawa, sau đó sẽ tự mình bắt chuyến xe buýt buổi tối để đến bến tàu Shinkansen. Những ngày này, Sakuragi cũng đã xem xét cẩn thận mối quan hệ giữa hai người, và cậu vẫn nợ Rukawa một lời giải thích và chia tay chính thức.
Hai thiếu niên cao lớn nối đuôi nhau đi trên đường núi. Rukawa đi trước, Sakuragi theo sau, cả hai không nói gì, con đường yên tĩnh đến mức có thể đếm được tiếng ve kêu. Những quả đào trên núi trải qua nắng mưa gió lớn đã mở ra sự chuyển mình trưởng thành vào mùa hè, hương đào đậm đà đánh thức ham muốn của lòng người, quả căng mọng thu hút những kẻ muốn hái.
Rukawa đứng lặng dưới gốc cây, đưa tay hái xuống một quả đào màu hồng phấn mềm mại. "Những quả đào đã chín và có thể ăn."
Sakuragi thẫn thờ nhìn Rukawa, do dự có nên cầm hay không.
Con ngươi sâu thẳm của Rukawa giống như vực thẳm không đáy, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của hắn lúc này. "Đừng có ngơ ra như vậy, lúc trước ở Momoyma chúng ta chuyện gì cũng làm, nhưng bây giờ gặp lại, cậu xem tôi như người xa lạ."
Sakuragi nhận lấy quả đào, sau khi hạ quyết tâm, cuối cùng cậu cũng mở lời "Rukawa, thực ra tôi là phóng viên tập sự của Câu lạc bộ báo chí trường trung học Shohoku. Tôi rất có năng khiếu báo chí. Người khác gọi tôi là nhà báo thiên tài." Sakuragi cố ý nói với giọng thoải mái. "Vào đầu năm nay, tôi đã biết mọi chuyện từ bố mẹ nuôi của mình. Kể từ đó, tôi quyết định quay lại Momoyama để điều tra..."
"Tôi biết tất cả rồi." Rukawa ngắt lời cậu một cách thờ ơ. "Tôi chỉ muốn biết tôi là ai trong câu chuyện của cậu."
"Cậu rất tốt, tôi thừa nhận tôi có ỷ lại vào sự bảo vệ của cậu, nhưng là tôi chưa bao giờ lợi dụng cậu, những lần..." Sakuragi khi nói ra lời này có chút xấu hổ. "Là tôi tự nguyện. Tôi đã giao video Sawakita và Minami bạo hành tôi cho cảnh sát, nhưng không có của cậu. Cậu không cần phải lo lắng. Tôi biết cậu là người tốt."
Rukawa cười khinh khỉnh "Người tốt, vậy tôi là nhân vật này." Những nụ hôn cảm động, những cái vuốt ve nồng nàn tưởng chừng như kéo dài cả đời là gì?
"Không có chút tình yêu nào đối với tôi sao?" Rukawa kiên trì hỏi.
"Đúng, mỗi ngày tôi đều lo lắng thu thập chứng cứ, cũng phải đề phòng bất trắc, dưới tình huống như vậy, rất khó phát sinh tình cảm."
Rukawa đã mong chờ một câu trả lời như nhất thời cảm động hay không kiểm soát được tình hình, từ đó hắn có thể tìm ra một chút dấu vết tình yêu từ cậu qua những từ ngữ tầm thường, nhưng cậu đã đưa ra một tuyên bố đáng sợ và cực kỳ bình tĩnh.
"Vậy khi cậu lên giường với tôi, cậu chỉ giả vờ dễ thương thôi sao?"
Rukawa đã tàn nhẫn chọc vào chỗ đau của Sakuragi, cũng là nơi cậu ít muốn nhớ lại và cố gắng trốn chạy nhất trong thời gian này "Không tỏ ra dễ thương thì làm sao đây? Một mình cậu chơi vẫn đỡ hơn bị Sawakita và Minami thay phiên nhau chơi, đúng không?"
Rukawa nghe rõ tiếng tim mình vỡ ra, Sakuragi dùng roi quất mạnh vào tim hắn, da thịt bị dập nát, máu thịt ướt đẫm chảy ra từ vết thương.
"Quên chuyện này đi, Rukawa, chúng ta là những người đến từ những thế giới khác nhau. Sau mùa hè này, chúng ta vẫn như trước, vẫn là những người xa lạ không liên quan gì đến nhau."
Rukawa cúi đầu, bóng lá và tóc mái che khuất khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Những ngón tay của Sakuragi cào vào quả đào chín mọng trong tay, thịt quả đào trong tay còn chưa kịp nhũn ra, cậu đã muốn nhanh chóng thoát khỏi đây. Cậu sẵn sàng cắt hết mọi liên hệ với Momoyama, kể cả Rukawa, điều mà cậu không muốn nhớ đến.
Một cơn đau dữ dội ập đến sau đầu, và đôi mắt của Sakuragi tối sầm lại trước khi cụp xuống, và hình ảnh cuối cùng hiện lên trong tâm trí là khuôn mặt lạnh lùng của Rukawa.
Anh đã nói sẽ mang em đi, vậy nên dù ngã rẽ tiếp theo là thiên đường hay địa ngục, anh cũng sẽ nắm chặt tay em.
Sakuragi ngã xuống đất, ngón tay yếu ớt cào vào mặt đất và hoàn toàn bất tỉnh. Rukawa nhặt chiếc ví rơi dưới đất, trong đó có thẻ học sinh của Sakuragi và một bức ảnh chụp chung với những người khác.
Hanamichi, thì ra đây tên thật của em. Rukawa cứ mân mê dòng chữ bằng những ngón tay như thể đang vuốt ve khuôn mặt người yêu của mình.
"Đồ ngốc, có đói bụng không?"
"Đồ ngốc, ở nhà đừng đi đâu."
"Còn có chỗ nào đau sao?"
"Nếu như thích tôi, mỗi đêm nhất định phải cùng tôi làm như vậy, nếu không tôi sẽ tức giận."
"Gọi đi, tôi rất muốn nghe."
"Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống ở một thành phố khác, cách xa những kẻ xấu ở đây."
Cơn ác mộng xâm chiếm, và Sakuragi trải qua những ký ức liên quan đến Rukawa hết cảnh này đến cảnh khác trong khi vật lộn. Họ cùng nhau ăn, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau nằm trên giường nghe Rukawa nói những điều kỳ lạ. Góc nhìn cuối cùng được cố định ở cảnh Rukawa tiến vào cơ thể cậu, động tác của người đàn ông cực kỳ hung bạo, điều mà Rukawa chưa từng làm trước đây.
Kỳ quái, rõ ràng là mơ, nhưng thân thể lại có cảm giác chân thực. Cảm nhận được phần dưới cơ thể được bao bọc bởi cái miệng mềm mại và trơn trượt, cơn đau đầu của Sakuragi dồn dập kéo đến dây thần kinh cùng với khoái cảm.
Cậu từ từ mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều xa lạ với cậu, mái nhà mà cậu chưa từng thấy, những ô cửa sổ bị rèm che kín mít, ngọn đèn trên đầu cậu mờ ảo chỉ có thể soi rõ bóng người mơ hồ của một người.
"Rukawa..." Sakuragi cúi đầu, người đàn ông như cáo đang nuốt lấy dương vật của cậu. Hai tay hai chân bị dây thừng trói vào thành giường, quần áo hoàn toàn bị cởi ra, ngực sưng lên vì bị liếm mút, dường như cậu đã bị người đàn ông này chơi đùa từ trên xuống dưới một hồi lâu.
Rukawa phớt lờ tiếng kêu của Sakuragi, dùng đầu lưỡi liếm quy đầu ửng đỏ, tiếp tục đâm vào mã mắt nhạy cảm, và đẩy môi dọc theo chiều dài của da thịt. Cảm giác ấm áp và trơn trượt khiến phần thân dưới của Sakuragi tê dại, sự kích thích về thể chất cùng cơn chóng mặt do vết thương sau gáy khiến cậu không thể phân biệt được mình đang ở trong ảo giác hay thực tại.
"Anh ta đã bao giờ hôn em ở đây chưa?" Rukawa dừng khẩu giao và nhổ dương vật của Sakuragi ra khỏi miệng. Hắn lấy tấm ảnh trong ví ra và giơ cao trước mặt Sakuragi.
Sakuragi không nhìn rõ, nhưng cậu có thể hiểu rằng đây là bức ảnh mà cậu rất trân trọng cất giữ trong ví, là ảnh chụp cậu với đàn anh hơn mình một lớp. Cậu rất thích vị tiền bối này, vị tiền bối này cũng rất thích cậu, bọn họ chỉ cần một bước cuối cùng chính là thừa nhận tình cảm của nhau.
"Không! Mày bị bệnh à!" Sakuragi kích động chửi bới, lần này liên quan đến vết thương sau gáy, khiến đom đóm xuất hiện trước đôi mắt đau đớn của cậu.
Rukawa dùng một tay vuốt ve dương vật đang căng cứng của Sakuragi, đồng thời đưa môi mình lên ngực cậu. "Anh ta đã hôn ở đây bao giờ chưa?" Rukawa lại ngậm núm vú sưng đỏ vào miệng và mút mạnh.
Sakuragi không chịu nổi cảm giác hạ bộ co giật nhanh và ngực bị hút mạnh, Rukawa dùng hàm răng sắc nhọn cắn vào bầu ngực sưng tấy đau nhức của cậu, cậu không thể kiềm chế được nữa. Cậu muốn hét lên, nhưng cậu không muốn thừa nhận sự trụy lạc thể xác của mình, nên cậu nghiến răng để nghiền nát tất cả những tiếng rên rỉ.
Núm vú sưng lên thành hình tròn, Rukawa nhìn chằm chằm vào điểm hồng hào và mềm mại, dùng tay nhéo và kéo, đạt được khoái cảm trước vẻ mặt đau đớn của Sakuragi. "Anh rất thích ngực của em. Ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy Minami sờ, anh đã muốn cho vào miệng rồi."
"Bẩn thỉu! Mày giả bộ giỏi lắm, tao còn tưởng mày là người tốt!"
"Hanamichi, anh chưa bao giờ nói mình là người tốt." Rukawa tách đùi cậu và ép hạ bộ của hắn chen vào. "Anh chỉ là so với kẻ muốn đụ em kiên nhẫn hơn một chút."
Sakuragi không thể tin vào những gì hắn nói, cậu không muốn phá vỡ hình ảnh của Rukawa trong trái tim mình. "Không biết xấu hổ! Rukawa, mày điên rồi à! Rõ ràng trước đây mày đâu như thế này!"
Ngón tay của Rukawa bất ngờ đút vào lỗ hậu của Sakuragi khiến miệng cậu đang muốn hét lên phải ngậm chặt lại. Ngón giữa mảnh khảnh của hắn nhanh chóng thọc sâu vào trong cái lỗ chật hẹp. Sự kích thích từ phía sau tập trung ở vùng bụng dưới, và dương vật vốn đã cứng và tím tái của Sakuragi cuối cùng cũng xuất tinh một cách mất kiểm soát.
Tinh dịch màu trắng sữa bắn tung tóe lên mặt Rukawa, hắn vươn đầu lưỡi liếm đi chỗ gần môi rồi ngồi xổm xuống, tập trung ánh mắt vào cái lỗ đang không ngừng co rút.
"Anh ta đã từng hôn ở đây chưa, nhưng anh nên là người đàn ông đầu tiên của em, và em chắc chắn chưa bao giờ làm điều đó với anh ta."
"Đồ biến thái!"
Sự khêu gợi càng làm Rukawa hưng phấn hơn, hắn cầm dương vật của mình lên và đút vào lút cán.
"Mẹ mày..." Hạ thân như muốn bị xé toạc ra, đột nhiên bị vật to lớn của Rukawa đâm xuyên vào, Sakuragi cảm giác mình sắp ngất đi.
Xúc phạm sẽ chỉ làm Rukawa phấn khích hơn. Hắn ôm eo Sakuragi, ra vào thô bạo, cái lỗ ấm áp khít chặt nhưng hơi khô, ngăn cản bước tiến của dương vật, trước mắt Rukawa là cơ thể mềm mại màu hồng đã bị chơi đùa rất nhiều đang chống lại sự xâm nhập của hắn.
Chịu đựng cơn đau dữ dội do nửa thân dưới bị xé toạc, Sakuragi cắn chặt môi, kiềm chế bản thân không phát ra tiếng. Cơn đau làm mờ mắt cậu, nhưng cậu cố gắng tập trung vào Rukawa, cậu không hiểu tại sao người trước đây dịu dàng với cậu lại hành động như một con thú hoang mất trí.
Đau thật đấy, nhưng hình như càng đau thì va chạm càng mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu thật sự có lẽ sẽ bị đụ chết. Sakuragi lùi mông về phía sau, cố gắng thoát khỏi cú thúc của người đàn ông, nhưng càng bị ghìm chặt hơn, tốc độ và sức mạnh của cú đâm tăng dần. "Mày đi ra ngoài... a... đau..." Lực va chạm cùng ma sát khiến Sakuragi suýt chút nữa không nói ra được trọn vẹn câu nói.
Rukawa nhìn cậu, rút ngắn khoảng cách, ghé vào tai cậu nói với giọng nhẹ nhàng "Người em thích có thể thỏa mãn em không? Chỉ có anh mới có thể thỏa mãn em." Rukawa đẩy mạnh hai cái.
Sẽ thật tuyệt nếu em chỉ là một tên ngốc, một tên ngốc chỉ phụ thuộc vào anh.
"Chết tiệt." Sakuragi rất muốn hét lên, nhưng dưới sự khống chế của Rukawa, lúc này cậu cũng nảy sinh một chút ham muốn tình dục, sau đó nơi giao hợp liền có khoái cảm. "A... đồ khốn kiếp... đồ khốn..."
Nguyền rủa sao? Rukawa cảm thấy Sakuragi, người sẽ mắng mỏ hắn trên giường, rất quyến rũ, vì vậy hắn rút toàn bộ dương vật ra và đút vào mạnh hơn.
Sakuragi, người không còn hơi sức để chửi rủa, với sự kiểm soát đến tận xương tủy, vừa phục tùng Rukawa vuốt ve vừa co người về phía hắn, đồng thời khóe miệng rũ xuống, rơi vài giọt nước mắt đáng thương, cơ thể đau đớn vì bị sỉ nhục và cực khoái.
"Hanamichi cũng sẽ yêu anh..." Lời nói của Rukawa khiến Sakuragi từ trong khoái cảm tỉnh lại, cậu giật mình toàn thân toát mồ hôi, thân thể cùng hậu huyệt co rút, lập tức kẹp chặt dương vật Rukawa, không khỏi gầm nhẹ một tiếng.
Rukawa kéo bộ phận sinh dục của mình ra, nhìn vào cái lỗ đỏ ngầu chảy ra chất lỏng trắng đục, hắn nhớ lại cái đêm đầu tiên hắn lau vết thương cho Sakuragi.
Sakuragi ngốc nghếch nói với hắn rằng cậu đau ở đâu.
Rukawa chồng chéo những ký ức vỡ vụn lên thân thể trước mặt. Trả lại cho tôi đồ ngốc Hanamichi, tôi chỉ có cậu ấy thôi.
Môi dưới bị cắn kịch liệt, Sakuragi chịu không nổi thấp giọng kêu lên dưới ngọn lửa dục vọng, hạ thân gần như tê dại vì tình dục ăn mòn. Cậu nhìn khuôn mặt vô cảm của Rukawa chìm trong biển dục vọng mà cảm thấy đau đớn một cách khó hiểu.
Đau đến mức muốn chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro