Chương 5
Cơ thể Rukawa cảm nhận được điều đó.
Dương vật nóng như lửa của người đàn ông cách quần pyjama cọ xát dương vật đang ngủ yên của Rukawa, một lúc sau, Rukawa trong lòng không chút chuẩn bị đã đầu hàng dưới sự đụng chạm của da thịt, biểu tượng đàn ông to lớn lặng lẽ ngẩng đầu lên trong quần lót rộng thùng thình thành một cái lều.
"Đưa cho tôi, đưa cho tôi..." Giọng Sakuragi háo hức nhưng nhỏ nhẹ, hơi thở cậu nặng nề và đứt quãng, theo bản năng, cậu kích động kéo quần đùi của Rukawa, và lưng quần lót của hắn cũng bị kéo ra. Rukawa hoảng loạn, hắn kêu lên một tiếng "a" đau đớn.
Lúc này Rukawa mới hiểu cậu muốn làm gì, nhưng tại sao đồ ngốc lại đè hắn xuống cởi quần, hình ảnh hắn mong chờ không phải như thế này.
Trước khi Rukawa kịp suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, người đàn ông đã thô bạo tóm lấy dương vật to lớn của hắn và nhét nó vào khoảng trống giữa hai chân cậu.
Rukawa thôi suy nghĩ. Ngoại trừ việc động tác nắm lấy quá mức cuồng dã, làm cho hắn cảm thấy có chút đau, thằng em của hắn lại vô cùng kinh ngạc khi bắt gặp một khu vườn bí mật tuyệt sắc, cắm vào một nhụy hoa.
Sakuragi và Rukawa thốt lên cùng một lúc. Sự tiến vào bị đình trệ, thân dương vật quá dày, cho dù Sakuragi dùng trọng lực đẩy cơ thể xuống cũng không vào được, cậu thử lại nhiều lần, toàn thân bị một tầng mồi hôi mỏng manh bao phủ, dục vọng trong cơ thể cậu không thể thỏa mãn được chút nào, cậu choáng váng vì va chạm và nằm trên ngực Rukawa như thể cậu mệt mỏi và tê liệt.
Rukawa cũng không thoải mái khi bị cắn chặt, thiếu niên tóc đỏ trên người phả ra hơi thở nóng bỏng ở ngực, lè lưỡi như mèo hoang động dục liếm đầu vú Rukawa, mái tóc đỏ ướt át mềm mại dán vào đầu vú Rukawa, toàn thân nóng như một cục than đang cháy đỏ. Một nửa chiều dài của hắn vẫn ở bên ngoài cơ thể cậu, còn một nửa đã tiến vào bị lối đi chật hẹp bóp nghẹt một cách đau đớn, nếu hắn không di chuyển trong giây lát, sau này nửa thân dưới của hắn có thể không dùng được nữa.
"Khó chịu, khó chịu..." Hơi thở của Sakuragi kích động thần kinh Rukawa, hắn đột nhiên giống như có sức mạnh, thẳng eo đem cả chiều dài tiến vào trong cơ thể Sakuragi, dưới sự thúc đẩy của bản năng nguyên thủy, hắn không ngừng cắm vào trong cơ thể Sakuragi, cái đầu trên ngực hắn nghiến răng phát ra những tiếng rên nho nhỏ.
Rukawa lật người đè Sakuragi ở phía dưới, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt mất đi tiêu cự của cậu, sau đó đặt tay lên vành tai Sakuragi, bắt đầu thúc hông từ nông đến sâu.
Đây là một cuộc hoan lạc thực sự, Rukawa cảm nhận được khoái cảm tột độ khi được bao bọc, hắn cúi đầu ngậm lấy đôi môi đang cười toe toét của người tóc đỏ và quấn quít với chiếc lưỡi mềm mại đầy hơi thở gợi tình của đối phương.
Rukawa biết Sakuragi cực kỳ không bình thường, hành động rõ ràng là bị thuốc ảnh hưởng, nhưng mà người chủ mưu sau khi đánh thuốc hình như không có hành động tiếp theo, nếu không lúc này thân thể của Sakuragi sẽ không nhiệt tình nuốt vào dương vật của hắn.
Nghĩ rằng ai đó vẫn còn thèm muốn đồ ngốc này, động tác của Rukawa ngày càng tàn nhẫn hơn, hắn lao tới một cách dã man, xương cẳng chân đập mạnh vào xương mu của Sakuragi, tiếng da thịt va chạm còn to hơn cả tiếng mưa ngoài đình.
Tinh dịch theo dương vật được phun ra, lỗ hậu tiếp nhận dị vật chật vật đóng lại sau khi thoát khỏi cuộc tấn công, và tinh dịch mà Rukawa bắn vào cơ thể Sakuragi lần lượt chảy ra ngoài.
Sakuragi đã hoàn toàn mất đi ý thức, đôi chân dài giơ lên phối hợp với Rukawa lần thứ hai tiến vào cơ thể cậu, eo cong lên, hạ thể mở rộng, đối với những va chạm gần gũi của Rukawa phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Rukawa quấn lấy cậu trong nụ hôn, không cho cậu cơ hội để thở, đầu lưỡi cậu bị mút đến tê dại, môi dưới bị Rukawa chà xát đến sưng lên, ngậm vào trong miệng hắn từng chút một.
Những giọt nước mắt sinh lý lặng lẽ rơi ra bên khóe mắt cậu, Rukawa hôn chúng bằng những nụ hôn dịu dàng, hắn nắm lấy bàn tay trống rỗng trên thành giường, và siết chặt các ngón tay của cậu.
Lần làm tình này kết thúc, Rukawa không biết qua bao lâu mình mới phóng thích, cùng lúc đó, thuốc trong người Sakuragi hình như cũng hết hiệu lực, sương mù trong mắt dần tan đi, vô thức nhìn chằm chằm vào mặt Rukawa, sau đó cậu nghiêng đầu và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Rukawa đặt một nụ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Sakuragi, rồi nằm xuống bên cạnh cậu. Tiếng mưa đập vào mái nhà phát ra tiếng "lộp bộp" nhịp nhàng, hoàn cảnh này mang đến cho Rukawa cảm giác vô cùng thoải mái, hắn vươn tay ôm Sakuragi vào lòng, mồ hôi khiến hai cơ thể dính sát vào nhau. Khoái cảm dâng trào, mi mắt Rukawa dần trĩu nặng.
Sau khi tỉnh dậy, Rukawa nhìn thấy một trần nhà xa lạ. Hắn xoa đầu, vén tấm chăn cũ che người, nhìn nửa thân dưới trần trụi của mình, hàng trăm hình ảnh ùa về trong trí nhớ.
Hắn đã làm chuyện đó với đồ ngốc, và hắn đã làm thế cả đêm. Hắn thỏa mãn ham muốn của mình và xuất tinh vào bên trong Sakuragi nhiều lần đến nỗi hắn không thể nhớ nổi.
Thiếu niên tóc đỏ nằm bên cạnh vẫn đang say giấc, tấm lưng trần, vai và cổ đều hằn dấu vết hoan ái đêm qua, trên mặt đất còn vương vãi vài bộ quần áo, căn phòng nhỏ tràn ngập mùi tanh nồng tối hôm qua, mọi thứ cho hắn biết đây là thật.
Hắn đã từng đau lòng vì những tổn hại mà Minami đã gây ra cho Sakuragi, nhưng với tư cách là kẻ gây ra tội ác, hắn dường như không mạnh mẽ hơn bao nhiêu, hắn không thể kiểm soát được ham muốn của mình.
Trời đã rạng sáng, vì không thể để người hầu phát hiện ra mình không có ở nhà, Rukawa vội vàng mặc quần áo vào, trước khi đi còn dùng chăn quấn chặt Sakuragi, chỉ lộ ra cái đầu.
Sau đêm qua, Rukawa nghĩ rằng Sakuragi đã hoàn toàn trở thành của riêng hắn, và hắn sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc mọi thứ về đồ ngốc trong tương lai.
Cánh cửa gỗ không thể đóng kín đã trở thành mối nguy hiểm cho sự an toàn của cậu. Ngôi nhà quá dễ bị đột nhập. Rukawa nghĩ rằng hắn cần phải mua một ổ khóa lớn, hoặc đặt mua một cái bảng tên có khắc "Rukawa".
Rukawa trở về nhà và cầu xin người hầu thả hắn ra với lý do phải xin lỗi Minami, sau khi được sự cho phép, hắn bước ra khỏi nhà và thực sự đến nhà Minami.
Với ý định giết Minami, hắn nắm chặt tay khi đi về phía nhà Minami. Kẻ đã đánh thuốc vào đêm qua là không thể tha thứ cho dù kẻ đó có thành công hay không, hắn từng nói rằng sẽ giết Minami nếu gã chạm vào Sakuragi một lần nữa, và hắn phải thực hiện đúng lời nói của mình.
Rukawa không thể nghĩ ra một người nào khác sẽ làm ra chuyện này, hắn nghĩ rằng người đánh thuốc chắc chắn là Minami.
Minami không ở nhà, và chuyến đi của Rukawa chẳng có kết quả gì, vì vậy hắn thầm ghi nhớ tội ác này trong lòng và thề sẽ bảo vệ Sakuragi thật tốt.
Đi một vòng, Rukawa lại đến nhà Sakuragi, lần này hắn về nhà mang theo một số nhu yếu phẩm hàng ngày, một số quần áo và một hộp cơm, người hầu thắc mắc tại sao hắn lại mang nhiều đồ ra khỏi nhà như vậy.
Lời giải thích của Rukawa gần như không có. Hắn thẳng thắn trả lời: Vì hắn muốn lấy.
Trở lại nhà Sakuragi, hắn lấy ra một cái búa và gài một chốt sắt trên cánh cửa gỗ, để Sakuragi có thể khóa cửa khi cậu ở nhà một mình. Tự mình kiểm tra độ vững chắc của cánh cửa gỗ bị khóa, sau khi xác nhận không thể đẩy nó, hắn mới hài lòng bước vào nhà, định gọi đồ ngốc đến học cách khóa cửa.
Nhưng trong phòng không có ai, Sakuragi đi ra ngoài lúc nào không biết, Rukawa đi một vòng cũng không thấy ai nên bực bội quay vào trong phòng ngồi.
Mãi đến khi mặt trời lặn và hoàng hôn nói lời chúc ngủ ngon với ngôi làng bên kia ngọn núi, Rukawa mới thấy Sakuragi quay lại.
Sakuragi trông hạnh phúc như thể cậu đã có một ngày tốt lành bên ngoài. Rukawa ngồi quay lưng về phía cậu, ủ rũ như không thấy Sakuragi đã về, chống hai tay ra sau và gác chân lên nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ.
"Nhìn này, đẹp, hoa." Sakuragi lấy từ trong túi ra một vài bông hoa dại màu vàng đã rũ xuống và héo úa.
Rukawa quay đầu sang một bên và phớt lờ cậu giống như đang tức giận.
"Tặng cho cậu." Sakuragi giơ bó hoa đến trước mặt Rukawa, cậu cười ngây ngô, tuy chỉ là những bông hoa bình thường bên sườn đồi nhưng cũng trở nên tràn đầy sức sống dưới ánh hoàng hôn màu cam.
Sự tức giận của hắn như tan vào không khí, Rukawa không thể phớt lờ người này, người đang cười ngây ngô và xinh đẹp trước mặt hắn. Quên đi, tức giận với đồ ngốc thì được gì chứ?
Trên khuôn mặt trong sáng ấy vẫn còn vết bùn, Rukawa vươn ngón tay cái nhẹ nhàng lau vết bùn cho cậu rồi thở dài không thành tiếng.
Tôi có thể làm gì với cậu đây.
"Sau này, trừ tôi ra, cậu không được ra ngoài cùng ai, càng không được đi chơi một mình, hiểu chưa?"
Sakuragi lắc đầu "Tôi muốn, ra ngoài."
Rukawa bác bỏ ý kiến của cậu "Không được, cậu đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm, tôi sẽ lo lắng mà tức giận."
"Đừng giận, đừng giận." Sakuragi lo lắng nắm lấy góc áo Rukawa, có vẻ như cậu rất sợ Rukawa sẽ nổi giận.
Rukawa ôm thiếu niên vào vòng tay của mình và dùng lòng bàn tay vuốt ve sau đầu cậu "Từ nay về sau tôi sẽ ở bên cậu."
Cái bụng trống rỗng của Sakuragi vang lên, cậu vỗ vỗ bụng, đáng thương nói "Bụng, đói, đồ ăn."
Rukawa đặt cá thu đao và súp miso mang từ nhà đến trước mặt Sakuragi, sau đó lấy ra hai bộ bát đũa từ trong giỏ đồ của mình. Hai đôi đũa và hai cái bát trở thành đồ trang trí mới trên bàn, căn phòng giống như một ngôi nhà nhỏ mà Rukawa và Sakuragi cùng chung sống.
Sau bữa tối, Rukawa kiên nhẫn dạy Sakuragi cách khóa cửa, Sakuragi không thể tập trung lắng nghe, và Rukawa đã chịu khó dạy cho cậu, làm đi làm lại nhiều lần cho cậu xem. Khi thấy Sakuragi cuối cùng cũng đẩy chốt vào lỗ khóa, Rukawa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ghét dạy bảo người khác, nhưng nếu đối mặt với Sakuragi, hắn sẽ không bao giờ chán.
Khi trời tối hẳn, Rukawa nóng lòng muốn ôm Sakuragi đi ngủ. Hắn dịu dàng áp người đó dưới thân mà hôn, Sakuragi ngoan ngoãn chịu đựng Rukawa sờ soạng trên người mình, trông họ hòa hợp như một đôi tình nhân đang yêu.
Chỉ là trước mỗi nụ hôn, Rukawa đều phải dỗ dành một lúc, Sakuragi mới chịu ngoan ngoãn nằm trên giường cùng hắn.
Trong lúc hôn, Rukawa chú ý đến đôi mắt tròn luôn mở to của Sakuragi, hắn miễn cưỡng rời khỏi đôi môi anh đào, nhìn vào mắt Sakuragi và nói một cách nghiêm túc "Nếu cậu thích tôi, cậu phải ở bên tôi mỗi tối, nếu không tôi sẽ tức giận."
Sakuragi ngây thơ gật đầu, chớp chớp mắt một cách ngây thơ "Đừng giận, tôi nghe lời."
Rukawa không khỏi cắn nhẹ vào môi thiếu niên một lần nữa. Môi cậu thực sự rất ngọt ngào và gây nghiện. Xé toạc chiếc áo phông của Sakuragi, khi Rukawa cúi xuống hôn lên cặp ngực căng tròn, hắn chợt nhận ra núm vú mà mình đã cắn đến chảy máu hôm qua, hắn đưa lưỡi liếm nhẹ, còn Sakuragi thì bấu chặt lấy tấm chăn như đang bực bội.
"Còn đau không?" Rukawa ngẩng đầu hỏi cậu.
"Còn, đau quá." Sakuragi đau khổ nói.
Rukawa đưa tay chạm vào cặp mông đầy đặn của Sakuragi, và sờ vào cái lỗ nhỏ sưng đỏ ở giữa mông. "Ở đây còn đau không?"
Sakuragi gật đầu lia lịa.
Rukawa lấy chăn đắp cho Sakuragi rồi nằm xuống bên cạnh và ôm chặt lấy cậu.
Xem ra đêm nay không thể làm gì, hắn quyết định tha cho đồ ngốc kia, hắn không đành lòng nhìn bộ dạng đau khổ của người trước mặt.
Rukawa dọn đến sống trong nhà của Sakuragi. Hắn mang theo một túi hành lý và nói dối người hầu rằng hắn sẽ đến ở lại nhà của Sawakita, sau đó hắn thu dọn đồ đạc và ném mình vào ngôi nhà mà hắn từng cho là không thể ở được.
Hắn không khỏi lo lắng về việc để Sakuragi khuất mắt mình, dù chỉ một phút, hắn phải biết rằng Sakuragi đang ở đâu để an tâm. Hắn không muốn thăm dò cảm xúc dâng trào trong lồng ngực đã bị nhiệt độ cao của ngày hè nóng bức lên men đến mức độ nào, điều duy nhất hắn có thể chắc chắn bây giờ là, so với sự ỷ lại của đồ ngốc vào hắn, hắn dường như phụ thuộc nhiều hơn vào đồ ngốc này.
Điều này cũng trở thành nỗi lo lắng trong lòng hắn. Một đồ ngốc sẽ không biết đáp lại tấm lòng ấy, một đồ ngốc sẽ chỉ giống như một đứa trẻ được giáo dục tốt khi được Rukawa chăm sóc hay cho kẹo, trân trọng nhưng không liên tục bày tỏ những điều mang ý nghĩa đó bằng lời nói và hành động.
Đồ ngốc sẽ ngoan ngoãn hôn hắn mỗi đêm, mặc dù phần lớn thời gian là Rukawa tự hôn, sau khi bị Rukawa lột trần, đồ ngốc sẽ để Rukawa ấn cậu vào tường và đặt cậu ở nhiều tư thế khác nhau, thậm chí còn thủ dâm dưới sự hướng dẫn của Rukawa, đồ ngốc sẽ bị hắn đè lên giường một cách ngoan ngoãn, và rên rỉ theo lệnh của Rukawa khi ân ái.
Về mặt thể chất, hắn có thể hoàn toàn hài lòng, nhưng về mặt tâm lý, hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Điều Rukawa muốn không phải là một con búp bê tình dục có thể thỏa mãn mọi thứ, mà là một người tình có thể đáp lại tình cảm của hắn.
Vì vậy, hắn bắt đầu dạy Sakuragi thực hiện một số chiêu trò trên giường để thỏa mãn hắn về thể chất và tinh thần. Hắn yêu cầu Sakuragi chủ động hôn hắn, mặc dù đôi môi của hắn thường bị tổn thương bởi hàm răng vụng về của thiếu niên, hắn yêu cầu Sakuragi nói yêu hắn với khuôn mặt đỏ bừng trước khi đạt cực khoái, hắn cũng yêu cầu lúc ngủ Sakuragi phải ôm eo hắn, không được đi đâu cả.
Những phản ứng gượng ép như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn. Thật khó để nói Rukawa có yêu Sakuragi hay không, nhưng Rukawa hy vọng Sakuragi sẽ yêu mình.
Hai cậu thiếu niên nép mình trong căn phòng này suốt mấy ngày, ngoại trừ ăn uống và làm tình, Sakuragi mấy lần định lẻn ra khỏi nhà nhưng đều bị Rukawa theo dõi sát sao.
Năng lượng sau bữa trưa chẳng có chỗ để tiêu, Rukawa lại kéo Sakuragi lên giường. Quần áo của Sakuragi vừa được mặc vào một giờ trước, và bây giờ Rukawa lại cởi hết ra. Sakuragi, người luôn luôn ngoan ngoãn, lúc này không hoàn toàn phối hợp với sự vuốt ve của Rukawa, cậu quay sang một bên và nhìn chằm chằm vào cánh cửa, và không phản ứng khi Rukawa chạm vào ngực cậu.
Rukawa cảm thấy có gì đó không ổn, cúi xuống trước mặt Sakuragi và hỏi "Sao vậy?"
Sakuragi cau mày xuống, mím môi không vui nói "Đi, ra ngoài chơi đi."
Có vẻ như cậu đã bị mắc kẹt quá lâu. Rukawa hôn lên má cậu một cách hối lỗi, rồi đứng thẳng người đối diện với cậu "Tối nay dẫn cậu đi chơi."
Sakuragi cuối cùng cũng nở một nụ cười. Rukawa vươn tay cởi quần, Sakuragi trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng "Đau quá, đừng làm, rất đau."
Có vẻ như hắn đã làm quá nhiều. Hắn vừa làm một lần vào đầu giờ sáng, và bây giờ Rukawa lại muốn làm, ngay cả một đồ ngốc không biết gì cũng không thể chịu đựng được tình dục mạnh mẽ như vậy.
Rukawa cũng nghĩ đã đến lúc ra ngoài đi dạo, nếu không hắn sẽ tiêu hết nguồn năng lượng khủng khiếp không có nơi nào bộc phát vào chuyện làm tình.
Đây dường như không còn là hắn nữa, hoặc có lẽ đây mới là con người thật của hắn. Có những thứ hắn rất yêu thích, và có những người luôn có thể ngắm nhìn.
Khi trời đã tối, Rukawa đưa Sakuragi, người đang mặc quần dài và áo dài, ra khỏi cửa.
"Nóng lắm, đừng mặc." Sakuragi kéo cổ áo len trên người.
Bộ quần áo dài và quần tây đóng vai trò che đi vết hickey, đồng thời cũng thỏa mãn ham muốn chiếm hữu của Rukawa là ngăn cản Sakuragi khoe da thịt với bất kỳ ai. Mỗi tấc da thịt của Sakuragi, Rukawa đều quyết định chúng thuộc quyền sở hữu của hắn, nếu Sakuragi không muốn ra ngoài, Rukawa có lẽ sẽ muốn ở trong căn phòng đó cả đời.
Đầu tháng 7, những trái đào chuyển từ xanh sang đỏ báo hiệu sắp chín trong làn gió đêm, hương đào nồng nàn nhảy múa cùng những đợt gió hè.
Sakuragi tò mò đưa tay hái những quả đào trên cây nhưng bị Rukawa ngăn lại "Đồ ngốc, đào còn chưa chín, bây giờ ăn không ngon đâu."
Sakuragi thất vọng gật đầu, xoay người lại phát hiện có thứ gì đó thú vị, thoát khỏi tay Rukawa và chạy nhanh vào sâu trong rừng đào.
"Để xem sau này mày còn dám chạy không!" Người đàn ông túm lấy cánh tay người phụ nữ, dùng tay tát mạnh vào mặt cô hai cái.
"Ngày mai phải đưa nó đi rồi." Hiroshi ngẩng đầu lên, dùng chuôi gỗ của sợi dây gõ gõ trên mặt đất, người đàn ông lập tức hiểu ý trói người phụ nữ lại.
Chạy theo Sakuragi, Rukawa tình cờ gặp Hiroshi và đàn em của anh ta.
Hiroshi nhìn thấy hai người cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt dính trên tay hai người "Rukawa."
Rukawa chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Hiroshi, dù sao thì hắn cũng chán ghét ngành công nghiệp đen tối ở ngôi làng này từ khi còn nhỏ, hắn chỉ muốn tránh xa tất cả những kẻ xấu xa ở vùng đất này. Rukawa nắm lấy tay Sakuragi, không một lời chào, đi vòng qua Hiroshi và đi về hướng ngược lại.
"Phụ nữ, phụ nữ." Sakuragi quay đầu lại, chỉ vào người phụ nữ đang lặng lẽ nhìn họ khóc, cô ấy dường như đã mất đi khả năng nói chuyện, miệng há hốc, nhưng lại không hề phát ra tiếng.
"Đi thôi, chuyện này không liên quan đến chúng ta." Rukawa không muốn gây chuyện, hắn đã vất vả bảo vệ đồ ngốc, càng không muốn gây sự với Hiroshi, để cho hắn ngay cả năng lực bảo vệ Sakuragi cũng mất đi.
Sakuragi lo lắng quay đầu nhìn lại, bị Rukawa kéo đi ngày càng xa.
Bị làm phiền bởi những gì vừa xảy ra, Sakuragi đi theo Rukawa trên con đường giữa rừng đào mà không nói một lời.
Cho dù cậu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, nhưng vẫn đồng cảm với người khác. Rukawa kéo cậu ngồi dưới gốc cây đào, ngắm ánh trăng tròn vành vạnh xuyên qua kẽ lá và cành cây.
Sakuragi cúi đầu thật sâu, vẫn chưa hết đau lòng. Biểu cảm mất mát và tự trách cũng rất đáng yêu, Rukawa rướn người muốn hôn lên đôi môi hơi mím lại đó.
Càng đến gần, đầu của Sakuragi càng cúi thấp, và Rukawa lại phải dùng tay cố định đầu cậu lại.
"Tôi nhất định sẽ đưa cậu rời khỏi ngôi làng này." Rukawa nhìn thẳng vào mắt Sakuragi và nghiêm túc nói với cậu. "Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống ở một thành phố khác, cách xa những kẻ xấu ở đây."
Sakuragi ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng đây là một lời tỏ tình mà người bình thường sẽ cảm động, nhưng Sakuragi lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Rukawa ôm lấy mặt cậu và hôn cậu một cách thiêng liêng và chân thành, giống như đang thực hiện một nghi lễ cho lời hứa ban nãy. Rukawa mê mẩn mùi vị này, cảm giác mềm mại, thậm chí càng hôn sâu càng khiến người ta mê muội. Hắn cố hết sức thè lưỡi ra, nhiệt tình mời gọi người đối diện đáp lại mình, nhưng mặc kệ hắn cố gắng bao nhiêu, Sakuragi sẽ không bao giờ đáp lại hắn, và hắn tiếp tục trong khi đối phương nhìn hắn với đôi mắt mở to sững sờ.
Một lần nữa, hắn đưa đầu lưỡi mềm mại của mình để dụ dỗ đối phương, và cuối cùng dưới sự cố gắng của hắn, đầu lưỡi của Sakuragi đã quấn lấy hắn. Đó là một hành động khiến hắn hài lòng. Rukawa phấn khích hôn sâu hơn, và một lần nữa không ngừng kéo quần áo của Sakuragi.
Rukawa đè thiếu niên xuống bãi cỏ, sau khi hôn thỏa thích, Rukawa muốn dừng lại nhưng hắn không thể tin được Sakuragi lại giữ eo hắn bằng đôi chân dài của cậu.
"Không đau, không sao đâu." Đôi mắt Sakuragi phản chiếu ánh trăng trong veo.
Rukawa ngay lập tức bị đốt cháy với tất cả những ham muốn của mình. Hắn cởi bỏ chiếc áo len đang che phủ Sakuragi, dùng môi hôn lên toàn bộ phần thân trên của Sakuragi, từ ngón tay đến eo, Rukawa đều hôn cậu từng chút một, trong khoảnh khắc xúc động, hắn chắc chắn rằng mình thực sự yêu người con trai này, yêu thân hình này, và hắn là chủ sở hữu của cơ thể này.
Lúc tiến vào, Sakuragi lần đầu tiên nghe theo ý muốn của Rukawa, khẽ rên rỉ theo động tác ra vào của hắn. Đây là lần đầu tiên Sakuragi đáp lại Rukawa trong vấn đề tình dục, và cũng là lần làm tình nồng nhiệt nhất mà Rukawa có được sau nhiều lần dạy dỗ không mệt mỏi.
Sakuragi tối nay thật ngoan ngoãn. Ham muốn tuôn trào nhiều lần, Rukawa và Sakuragi ngủ thiếp đi dưới gốc cây sau khi vận động đổ mồ hôi.
Tôi sẽ đưa cậu đi. Khi hắn chìm vào giấc ngủ, Rukawa lại nhấn mạnh điều đó trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro