Chương 4
Sawakita vẫn luôn nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó.
Sakuragi hét lên khi bị ép dưới thân, đôi môi sưng đỏ và cơ thể trần truồng, đôi mắt tuyệt vọng và bất lực nhìn y khi cậu bỏ chạy.
Tần suất lên xuống trong tay nhanh hơn, một giọng nói vang vọng bên tai "Làm ơn, đi, tôi muốn đi." Đúng lúc đó, y lên đỉnh, kèm theo một dòng chất lỏng trắng đục phun ra, Sawakita ngửa đầu ra sau ghế, nuốt nước bọt thở hổn hển.
Đây là lần đầu tiên trong đời Sawakita muốn lên giường với một người đàn ông nhiều như vậy, lý trí của y biến mất, và sự điên cuồng của y sẵn sàng bùng phát, biến thành ngọn lửa và đốt cháy dây thần kinh của y, như thể đốt cháy ngòi châm độc ác chôn sâu trong trái tim y. Sawakita lấy khăn giấy ra lau sạch đống hỗn độn trên tay, mùi tanh của tinh trùng khiến y nhớ rằng mình và Minami là cùng một loại người.
Là loại người có những tưởng tượng và ham muốn tình dục với đàn ông.
Nhưng y không ngu ngốc như Minami, y hiểu rằng có một số việc cần phải làm một cách thông minh hơn.
Bên ngoài vang lên tiếng hét của phụ nữ, Sawakita đưa mắt nhìn vào trong sân, Hiroshi tâm tình rất tốt, sau một ngày tìm kiếm mang về một con mồi tươi rói.
Một người phụ nữ đáng thương khác mà y không còn có thể đồng cảm. Khi còn nhỏ, Sawakita cũng từng khóc lóc van xin cha mình để những người phụ nữ đáng thương này đi, nhưng tất cả những gì y nhận được là một cái tát trời giáng từ cha mình. Từ đó, Sawakita luôn giữ bí mật về những việc gia đình mình đã làm. Họ hỗ trợ những nhu yếu phẩm cơ bản cho y, vì vậy y không có tư cách để chỉ trích, và dần dần học cách làm ngơ trước vô số tiếng kêu như thế này.
Yêu một người cần sự tự nguyện của họ và Sawakita biết y không thích tên ngốc đó, vì vậy y đang nghĩ về những cách khác để giải quyết mong muốn của mình.
"Anh à, người không nghe lời thì phải làm thế nào?"
"Chuyện gì?"
"Ví dụ như... trên giường."
"Dùng sức đi, không đủ sức thì dùng đầu óc."
Trong phòng tối, Sawakita nhìn thấy loại thuốc mà Hiroshi dùng để đối phó với những người phụ nữ không nghe lời, y nhặt vài viên và nhét vội vào túi khi Hiroshi không chú ý.
Nhưng Sawakita chưa bao giờ có thể giấu Hiroshi bất cứ điều gì.
"Đừng cho nhiều quá, sẽ chết đấy."
Bàn tay nắm lấy nắm cửa của Sawakita đông cứng lại trong không khí "Em hiểu rồi."
Hiroshi thực sự tò mò về người mà Sawakita đã bị ám ảnh gần đây. "Có cần anh giúp không?" Nhiệm vụ khó khăn như vậy hẳn là rất khó để em trai ngốc nghếch của anh có thể làm được.
"Anh, anh đừng xem thường em." Đối với Sawakita, không có gì là không thể, chỉ có y muốn làm và không muốn làm.
Y cần một dịp mà Rukawa sẽ không xuất hiện, và một nơi yên tĩnh để y không bị quấy rầy. Y đã có giải pháp cho cả hai điểm này và nghĩ rằng mình có khả năng thực hiện thành công.
"Vâng, chú, Rukawa và Minami gần đây hình như có mâu thuẫn. Minami bị thương cũng là do Rukawa gây ra. Về phần nguyên nhân thì con không rõ lắm, hình như là vì chuyện tình cảm."
Sawakita đoán trước được vẻ mặt tức giận của trưởng thôn, sau đó y gọi cho bố của Rukawa để nói chuyện. Minami bị thương nặng, mặc dù không cần nhập viện nhưng cũng phải truyền dịch ở trạm y tế thôn mấy ngày, con mắt sưng phù như bánh bao hầu như không hồi phục được.
Minami không hiểu sao Sawakita chủ động lên tiếng, sau khi điều tra kỹ lý do, Sawakita thờ ơ nói "Mày không muốn báo thù sao?"
Minami sững người tại chỗ, không phải gã không muốn, nhưng Sawakita luôn khinh thường thủ đoạn mách lẻo với bố mẹ khi có chuyện xảy ra, chưa kể người bị nói chính là em trai Rukawa của họ.
"Đây là chuyện giữa con và Rukawa, bố đừng nhúng tay vào."
Trưởng thôn không hiểu chuyện gì lại nghiêm trọng đến mức Rukawa đánh Minami thừa sống thiếu chết, dù sao gã cũng là quý tử của gia tộc này, ông ta phớt lờ lời nói của Minami và phàn nàn qua điện thoại với bố của Rukawa rằng, là bậc cha mẹ, phải có trách nhiệm trong việc giáo dục con cái.
Rõ ràng là hai ông bố không quan tâm đến giáo dục và không có tinh thần trách nhiệm với con cái nhưng qua điện thoại lại cảm thông cho nhau, tình cha con thể hiện qua lời nói khiến Sawakita tự hỏi liệu y có đang theo dõi bộ phim truyền hình buổi sáng lúc 8 giờ hay không?
Đương nhiên, kết quả như ý y muốn, ông Rukawa nói sẽ cho người hầu cấm cửa Rukawa trong ba ngày để hắn sửa lỗi.
Kế hoạch diễn ra tốt đẹp, và Sawakita chỉ còn một việc phải làm.
Đêm đó y tắm rửa sạch sẽ cẩn thận đến kinh ngạc, lúc tắm rửa y dùng lòng bàn tay xoa bọt lên từng tấc da thịt, móng tay vốn đã rất ngắn nay lại càng ngắn hơn, ngay cả đất giữa các đầu ngón tay cũng được chải bằng bàn chải nhỏ. Chiếc cằm vừa mới cạo hôm qua lại bị dao cạo mài mòn lần nữa, ngay cả lông mũi cũng không bỏ qua. Sawakita đánh răng liên tiếp ba lần, bàn chải vì bị dùng lực quá mạnh mà gãy làm đôi, nằm thê thảm trên bồn rửa mặt.
Sawakita cười toe toét, chiếc gương phản chiếu hàm răng trắng sáng và nụ cười thành công của y. Đây có thể là lần duy nhất trong đời y làm điều gì đó trái đạo đức, và Sawakita muốn chuẩn bị trạng thái tinh thần tốt nhất của mình để chào đón một đêm tuyệt đẹp với những nỗ lực miệt mài của mình.
Với một túi kẹo, Sawakita gõ cửa nhà Sakuragi, đúng như dự đoán, Sakuragi trông có vẻ bối rối khi nhìn thấy người đến, như thể đang cố nhớ xem người này là ai. Chiếc túi có in hình nhân vật phản diện trong phim hoạt hình lủng lẳng trước mắt Sakuragi. Quả nhiên, kẹo thì dễ nhận ra hơn Sawakita và dễ dàng chiếm được lòng tin của Sakuragi, Sawakita được Sakuragi cho là người tốt nên chủ động nắm tay dắt y vào nhà riêng của cậu.
Thật ra, Sawakita ban đầu muốn đến rừng đào, bởi vì đó là khu vực cấm trong những tưởng tượng tình dục của y từ khi còn nhỏ, y đã mong muốn được làm điều đó với một người nào đó trong rừng đào, nhưng tên ngốc nhất quyết đưa y vào nhà, y cũng không đòi đi nữa.
Trong tương lai sẽ có cơ hội.
Lòng bàn tay của tên ngốc thật sự rất ấm áp, cảm giác mềm mại giống như đang cào vào lòng bàn tay y, tim y không khỏi đập nhanh hơn, cả người lẫn tâm đều trở nên căng thẳng.
Sawakita lúng túng ngồi trên sàn, bất kỳ người bình thường nào cũng có thể cảm giác được y đang cố nén phiền muộn, may mà Sakuragi ngốc nghếch không phát hiện ra điểm khác lạ của y, nếu không với tâm lý của Sawakita lúc này, người khác hẳn đã nhìn ra và đuổi y đi.
Sawakita, người luôn được mọi người khen ngợi là một cậu bé ngoan ngoãn, đang làm điều xấu.
Khoảnh khắc Sakuragi chộp lấy viên kẹo và nhét nó vào miệng, nhịp tim của Sawakita đã đạt đến đỉnh điểm, y dường như gặp ảo giác, y thấy Sakuragi đang nhìn chằm chằm vào y một cách đầy ẩn ý, khiến trái tim y sợ hãi tưởng chừng như giây tiếp theo ngừng đập, nhưng khi y bình tâm lại, y nhận ra rằng tên ngốc vẫn đang vui vẻ nhét một nắm kẹo vào miệng, nhảy múa một cách sung sướng và mãn nguyện.
Sawakita có tài làm chuyện xấu nhưng lại thiếu bản lĩnh làm chuyện xấu, mỗi cử động nhỏ nhất của Sakuragi đều khiến lỗ chân lông của y nổi da gà.
"Rất ngọt, ăn đi, kẹo."
Đối mặt với viên kẹo được đưa tới trước mặt, Sawakita cố hết sức lắc đầu để bày tỏ sự từ chối "Ăn đi, tao không cần."
Viên kẹo cứng được nghiền nát phát ra tiếng "rộp rộp" trong miệng Sakuragi, nước đường ngọt ngào trượt xuống cổ họng vào thực quản, quả táo adam của Sakuragi di chuyển lên xuống, tỏa ra mùi ngọt ngào và béo ngậy như mật ong.
Sawakita lo lắng liếc nhìn đồng hồ, tính toán thời hạn để viên kẹo có hiệu lực.
Ngôi nhà trở nên khô nóng, Sakuragi kéo cổ chiếc áo thun bó sát, trên cổ nổi lên một mảng màu đỏ, rõ ràng là tiết trời sau cơn mưa, nhưng nhiệt độ ẩm ướt trong nhà ngày càng cao, cậu cụp mi và đi đến bên cửa sổ, hít thở chút không khí trong lành, nhưng nhiệt độ ở đâu cũng như nhau, cơ thể như bị ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt.
Sawakita từ từ đứng dậy, từng bước một tiến về phía Sakuragi từ phía sau. Tim hồi hộp lại đập loạn xạ, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng y là người cho thuốc, nhưng triệu chứng trúng độc còn nặng hơn so với người bị đánh thuốc.
Y hít một hơi thật sâu, sau khi thu hết can đảm, y ôm lấy cậu từ phía sau với thái độ kiên quyết. Chạm vào một cơ thể mát lạnh, Sakuragi gục xuống trong vòng tay của Sawakita như một vũng chất lỏng, mặc cho người đàn ông điên cuồng ngửi cơ thể cậu bằng chóp mũi.
Cơ thể nóng bỏng trong vòng tay bật công tắc chủ động của Sawakita, y bất ngờ điên cuồng hôn lên gáy Sakuragi, hai bàn tay cứng ngắc cũng dựa vào trực giác mà mò mẫm ngực Sakuragi một cách bừa bãi.
Cảm giác quá tuyệt vời. Sawakita hôn Sakuragi một cách bốc đồng, y không quen với cách trao đổi nước bọt, y ngấu nghiến những nụ hôn thô bạo trên đôi môi mới đóng vảy của người đàn ông, và liếm láp bừa bãi, khiến cằm Sakuragi dính đầy nước.
Lúc đó Minami đã làm thế nào? Sawakita nhớ lại những hình ảnh mơ hồ, và có chút bực bội vì trước đây y không học tốt lớp sinh lý học, và bây giờ y chỉ có thể tạm thời thể hiện một số kỹ năng không quá xuất sắc.
Sawakita mở to mắt quan sát khuôn mặt Sakuragi, dưới tác dụng của thuốc, Sakuragi nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run lên, trên mặt đỏ bừng cho thấy cậu lúc này đang chịu đựng dục vọng.
Y thực sự thích nhìn tên ngốc như thế này, với vẻ mặt từ chối, nhưng cơ thể của cậu đang cố gắng thỏa mãn chính mình. Tại thời điểm này, Sawakita cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều đáng giá.
Y có thích cậu không? Trước thời điểm này, Sawakita không nghĩ về điều đó, nhưng sau thời điểm này, trong lòng y có một ý nghĩ khủng khiếp, y hy vọng rằng sẽ có nhiều đêm như thế này trong tương lai, những đêm mà y có thể chìm sâu trong khoái cảm mãnh liệt của dục vọng.
Hai bàn tay run rẩy của y chạm vào hai bầu ngực dựng đứng của người đàn ông, qua lớp vải cọ xát và khiêu khích, bộ ngực của người đàn ông quả thực rất tốt, mềm mại và đàn hồi, dính vào đầu ngón tay, rất mê hồn.
Cởi quần ra, Sawakita dùng tay nắm lấy mái tóc ngắn bồng bềnh của Sakuragi, nhìn Sakuragi với một ánh mắt cầu mong dịu dàng, nhưng lực ở cánh tay lại thể hiện như một yêu cầu bắt buộc. Đôi môi mềm mại áp vào dương vật cứng như thép, lúc cọ xát, Sawakita lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác sảng khoái như lên thiên đường là như thế nào.
Y không có ý định khẩu giao, có lẽ vì sợ tên ngốc khi hưng phấn sẽ cắn đứt thằng em của mình nên Sawakita quyết định dành thời gian còn lại cho việc chính. Sawakita cố gắng bế ngang Sakuragi nhưng không đủ sức nên chỉ có thể vừa ôm vừa hôn tiến về phía giường.
"Eiji." Một giọng nói nam tính vang lên, Sawakita từ trong biển dục vọng bừng tỉnh, kinh ngạc quay đầu nhìn nam nhân gọi mình ngoài cửa sổ.
Cái bóng cao và hùng vĩ gần như có thể lấp đầy toàn bộ cửa sổ "Đi ra, nhanh."
Sawakita không muốn buông tay, quay đầu đi chỗ khác như không nghe thấy Hiroshi đang gọi mình.
"Muốn tao đi vào sao?" Giọng nói lạnh lùng uy hiếp vang lên bên tai Sawakita "Ra ngoài ngay khi tao còn kiên nhẫn."
Sawakita một lần nữa làm trái ý Hiroshi, nhưng lần này y do dự một chút rồi buông tay, Sakuragi đổ gục xuống đất như một vũng bùn.
"Mày còn không ra ngoài, muốn tao vào đúng không?"
Biết rằng những lời này là tối hậu thư, Sawakita bất đắc dĩ nhìn Sakuragi đang nằm trên mặt đất vì khổ sở, và miễn cưỡng bước ra khỏi phòng.
Hiroshi đã bí mật theo dõi Sawakita trong hai ngày, và đã bị sốc khi phát hiện ra rằng nguồn gốc cho sự điên rồ của y là tên ngốc tóc đỏ này. Một vài ký ức mơ hồ đã ố vàng lại hiện lên trong trái tim vốn đã lạnh lùng của anh như một thước phim, anh nhận ra rằng thời gian trôi qua không che lấp được những điều xưa cũ, và người đó vẫn có thể khơi dậy những ký ức còn sót lại trong trái tim anh.
Anh đứng trước cửa nhìn một hồi, cuối cùng gọi Sawakita đi ra.
Một kẻ ngốc sẽ không nhớ quá khứ của mình, nhưng Hiroshi sẽ bước tiếp và từ bỏ quá khứ của anh, dưới sự va chạm của hai người, ký ức của anh bị phá vỡ và biến mất, giống như cơn gió nam lặng lẽ đến và lặng lẽ nói lời tạm biệt.
Sawakita im lặng đi theo sau Hiroshi, y rất tức giận, nhưng bị anh trai bắt quả tang làm chuyện như vậy còn nghiêm khắc ngăn lại, y không có can đảm mà phàn nàn, chỉ có thể nhìn bóng lưng im lặng của Hiroshi mà hờn dỗi.
"Sau này đừng tới chỗ nó nữa."
"Tại sao? Anh nói em phải sử dụng sức mạnh và bộ não của mình. Cuối cùng em cũng tìm được người để em thực hiện điều đó. Tại sao lại ngăn cản?", y đã cãi lại Hiroshi.
"Không có lý do gì hết, mày có thể chọn không nghe lời, nhưng đến lúc đó đừng trách tao đánh gãy chân mày."
Hiroshi nói được làm được, mọi người trong làng đều biết sự tàn nhẫn của anh, là người thân cận nhất với anh, Sawakita hiểu điều đó hơn bất kỳ ai.
Y siết chặt nắm tay và không thể nói bất cứ điều gì, im lặng đôi khi có nghĩa là phản kháng, nhưng thường thì nó có nghĩa là tuân theo sau khi phản kháng thất bại.
Cuộc điện thoại của trưởng thôn rất có hiệu quả, người hầu theo sát Rukawa không rời, Rukawa mấy lần định chạy trốn theo đường cửa sổ nhưng bị người hầu túm cổ áo kéo lại.
Rukawa mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, người hầu này nuôi nấng hắn lớn lên, Rukawa vô cùng kính trọng bà, nếu là người khác, Rukawa chắc chắn đã đánh ngất người ta và bỏ chạy từ sáng sớm.
Chắc mắt Minami còn chưa lành hẳn, chắc tên đó sẽ không lợi dụng đồ ngốc để cưỡng hiếp cậu lần nữa khi cậu ở nhà một mình. Rukawa càng nghĩ càng lo lắng, hắn thấp thỏm chờ đợi, giả vờ nằm trên giường ngủ từ sớm, cuối cùng khi kim đồng hồ chỉ chín giờ, hắn hy vọng người hầu đã ngủ và rời đi.
Đã quá muộn để thay quần áo, Rukawa mặc bộ đồ ngủ nhảy ra ngoài cửa sổ, chạy như điên trên con đường quen thuộc.
Hôm nay sẽ không có ai có thể làm hại cậu, Rukawa hết lần này đến lần khác khắc sâu niềm tin của mình, nhưng trái tim hắn như bị thôi miên, hắn rất lo lắng, dù sao thì đồ ngốc không thể tự bảo vệ mình vẫn quá dễ bị tổn thương.
Thở hổn hển đứng trước cửa nhà Sakuragi, Rukawa nóng lòng muốn đẩy cửa xông vào. Hắn hy vọng sẽ thấy đồ ngốc đang ngủ ngon lành nằm trên chiếc giường phía sau cánh cửa, ngủ thật thoải mái mà không hề hấn gì.
Cánh cửa vừa mở ra thì một người lao tới và đẩy hắn xuống, lực rất lớn khiến Rukawa ngã xuống đất khiến cho sau đầu hắn đau như búa bổ. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì một người đàn ông cao lớn đã ngồi lên người hắn, đôi chân trần của cậu cọ sát vào đôi chân dài mặc quần pyjama của hắn, sự quấn quýt tinh tế khiến Rukawa bừng tỉnh ngay lập tức, hắn đưa tay lên sờ, người đàn ông ngồi trên eo hắn thật sự không mặc quần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro