Chương 3
Rukawa đã thực hiện lời hứa của mình và bước vào nhà Sakuragi với một túi đồ lớn vào buổi tối ngày thứ hai.
Sakuragi vẫn đang mặc chiếc áo phông mà hắn đã đưa ngày hôm qua, và một chiếc váy đơn giản quấn quanh thân dưới của cậu cùng với áo choàng rách rưới. Khi thấy đó là Rukawa, cậu hào hứng vẫy tay chào Rukawa và cho hắn xem những viên đá mà cậu nhặt được bên bờ suối hôm nay.
"Đẹp, đẹp."
Chúng chỉ là những viên sỏi bình thường, một vài viên có chút màu sắc tươi sáng ấm áp, có thể là bảo vật hiếm có nhất thế giới trong mắt đồ ngốc.
Rukawa lần lượt lấy từ trong túi vải ra những thứ mà hắn lấy ở nhà, bao gồm quần áo thể thao, quần dài, quần đùi, áo phông, bánh ngọt, cơm nắm và mận xanh ngâm từ người giúp việc.
"Mặc vào đi." Rukawa đưa cho Sakuragi một chiếc quần soóc thể thao.
Sakuragi ngạc nhiên nhận lấy "Quần áo mới, đẹp."
Vì là quần đùi Rukawa mặc hai năm trước nên khi Sakuragi mặc ống quần không che được đầu gối, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp, đầu gối tròn trịa.
Đôi chân này khiến Rukawa có chút sững sờ, ngay cả khi hắn còn học ở Tokyo, hắn cũng chưa từng thấy thiếu niên xuất sắc nào trong trường có thể có một đôi chân đẹp như vậy.
Hắn cố tình thu lại ánh mắt và đặt thức ăn trước mặt Sakuragi "Ăn đi, ngày mai tôi lại mang tới cho cậu."
Sakuragi bước đến bên Rukawa, bất ngờ nắm lấy tay hắn "Cảm ơn, cảm ơn." Ánh đèn trong phòng phản chiếu, đôi mắt Sakuragi nhìn Rukawa như những vì sao trên bầu trời.
Một số vật cứng và nhẵn được đặt trong lòng bàn tay. Rukawa giơ hai tay ra và thấy trong lòng bàn tay mình có vài viên đá đỏ xinh đẹp.
Đây có thể là điều quý giá nhất đối với một kẻ ngốc. Rukawa nhét viên đá vào túi quần, rồi nhìn Sakuragi ăn sạch thức ăn mà hắn mang đến với vẻ thích thú.
Chăm sóc cho ai đó cũng có thể là niềm vui. Rukawa đợi Sakuragi ngủ quên trên chiếu với đủ nước và thức ăn mới nhẹ nhàng đứng dậy, hắn cầm lấy chiếc túi vải rỗng, sau khi kiểm tra tất cả các cửa đã đóng, hắn đi bộ về trong đêm.
Sawakita đang nằm trên chiếc ghế bập bênh trong sân, đối mặt với bầu trời không một gợn mây, cảm thấy buồn chán và hoảng sợ. Hai ngày qua, không biết Rukawa và Minami đã xảy ra chuyện gì, hai người không nhìn mặt nhau, cũng không có người rủ y đi chơi, y chán đến mức chỉ có thể nằm một chỗ trong nhà để vượt qua thời gian nhàm chán.
Thân hình cao lớn của Hiroshi che lấp toàn bộ ánh nắng chiếu trên người Sawakita "Làm gì mà nằm ngẩn người ở đây, hai ngày rồi tao không thấy mày đi chơi với đám Minami."
"Anh." Sawakita ngồi dậy, đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của mình, nhàm chán nói "Hình như bọn nó đánh nhau rồi, hai ngày nay không đứa nào thèm nói chuyện với nhau, sao lần này anh về sớm vậy, mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
Hiroshi lắc đầu. "Không ổn lắm, hiện tại đang điều tra nghiêm ngặt, tao đi thuyền ra biển tìm kiếm cũng không có, thôi quên đi, đừng hỏi nhiều như vậy. Buổi tối trưởng thôn sẽ tới, mày có thể tới nhà Minami."
Sawakita có thể đoán được nhóm người này đang làm gì nên không hỏi thêm câu nào nữa. "Anh à, em có chuyện muốn hỏi anh. Anh nói cho em biết, trên đời có chuyện đàn ông ngủ với đàn ông không?"
Hiroshi nhướng mày và nhìn y một cách thích thú "Tại sao mày lại hỏi chuyện này?"
"Em xem video ở nhà Minami. Nó có cảnh đàn ông và đàn ông làm chuyện trên giường. Em cảm thấy hơi ghê tởm và có chút..." Sawakita sững người khi nói điều này, y thực sự xấu hổ khi nói ra những gì trong lòng mình.
Hiroshi nhẹ nhõm nhìn em trai, lấy tay xoa đầu y "Quan hệ với đàn ông là chuyện bình thường. Tao cũng làm rồi. Không khác gì phụ nữ."
Sawakita vừa thấy hứng thú liền tò mò hỏi "Anh cảm thấy thế nào, nói cặn kẽ cho em biết đi."
"Đừng có hỏi nhiều như vậy."
Sawakita bị Hiroshi đẩy đầu sang một bên, y mỉm cười nhìn Hiroshi rời đi, đối với câu trả lời vừa rồi càng tò mò hơn.
Sawakita ở nhà cả buổi chiều quá buồn chán, lên đường sớm đến nhà Minami, nhưng y không ngờ rằng cửa nhà Minami vẫn mở, nhưng không có ai trong nhà.
Lạ thật, giờ này không phải họ đang ăn cơm ở nhà sao? Sawakita đi quanh nhà không tìm thấy bóng dáng Minami, không ngờ lại nhìn thấy một thanh niên tóc đỏ đang lúi húi sau cánh cửa phòng Minami.
"Sakuragi?"
Sakuragi với vẻ mặt uể oải nhìn thấy người đến là Sawakita, cậu nở một nụ cười nhếch mép và giơ cây kẹo mút trong tay cho Sawakita "Ăn, kẹo, ngọt."
Sau vài ngày không gặp, Sakuragi thay một chiếc áo thun sạch sẽ và quần đùi, trông hoàn toàn khác với hai ngày trước.
"Sao mày lại ở đây, Minami đâu?"
Sakuragi không trả lời y, thấy y không ăn, cậu nhét viên kẹo vào miệng, ngồi xổm một hồi cũng thấy mệt, một mình nằm xuống giường Minami. Chiếc quần đùi rộng trên đầu gối bị lật lên do đôi chân để ngẫu nhiên, và rớt dần xuống đùi. Một đôi chân dài hiện ra và gác trên thành giường. Sakuragi có thể đã vô thức nằm kiểu này nhưng nó khiến người nhìn xuất hiện vài tưởng tượng.
Không xem được nữa. Cảm giác kỳ lạ đó tự nhiên quay trở lại, Sawakita quay đầu đi ra ngoài tìm Minami, nhưng lại đụng phải Minami ở cửa.
"Sao mày lại ở đây?" Hai người gần như đồng thanh hỏi.
Minami nghiêng đầu, nghi hoặc nói "Đại ca à, này là nhà tao."
"Tao biết đây là nhà của mày, nhưng tại sao tên ngốc đó lại ở nhà mày?"
"Tao tìm nó đã lâu, thì ra nó trốn ở chỗ này." Minami nhếch miệng cười, lông mày nhướng lên, vui vẻ đi vào phòng.
Nhìn thấy người đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Minami mừng rỡ không nhịn được quay đầu nói với Sawakita "Đóng cửa, đóng cửa lại."
Sawakita ngoan ngoãn khóa cửa lại, y có thể nhìn ra ý định của Minami, và chấp nhận để mọi việc diễn ra suôn sẻ.
"Làm anh em nhiều năm như vậy, tao luôn cảm thấy mày với tao là hiểu nhau nhất, Rukawa đầu óc không sáng sủa, không biết nên làm như thế nào mới hoà hợp được với nó, nhưng tao tin tưởng mày, hôm nay thằng ngốc này đã ở ngay đây rồi, chúng ta sẽ cùng nhau chơi nó."
Sawakita thậm chí không suy nghĩ về ý kiến của Minami, thẳng thắn hỏi "Làm thế nào?"
"Mày canh cửa trước không cho người khác vào. Tao làm trước cho mày xem." Minami ra hiệu Sawakita tránh sang một bên, đi tới bên giường ngồi xuống bên cạnh Sakuragi.
Sakuragi trên giường vẫn đang ăn cây kẹo mút còn dang dở, ngây thơ như một đứa trẻ chưa đến tuổi đi học, cậu nhìn Minami với đôi mắt sáng ngời, như thể đã quên vụ hành hung hai ngày trước, cậu lại lấy ra cây kẹo một lần nữa và đưa cho Minami "Ăn kẹo đi, ngọt."
Minami rút cây kẹo ra khỏi miệng Sakuragi và ném nó xuống đất, bàn tay vươn đến eo cậu, đè cậu dưới thân.
Sakuragi vẫn còn tiếc chiếc kẹo đã mất, lo lắng nói "Đưa cho tôi, đưa cho tôi!"
Minami dùng hai tay giữ chặt hai bàn tay đang vẫy vẫy của Sakuragi, cúi đầu hôn lên môi cậu. Miệng của đồ ngốc vẫn còn mùi kẹo, Minami ngậm nó một chút, vươn lưỡi liếm vài cái vào môi và lưỡi của người đàn ông.
Chiếc áo thun trên người Sakuragi đã bị Minami kéo lên đến cổ, tay Minami nhéo và bóp chỗ trên ngực cậu khiến cậu đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng bị nụ hôn của Minami lấn át, chỉ có thể thốt lên vài âm tiết bằng mũi.
Như bị ai đó ấn đầu xuống nước, Sakuragi hoàn toàn không thở nổi, còn chưa kịp thoát khỏi cảm giác ngạt thở, cậu lại cảm thấy môi đau đớn, Minami hôn cậu như dã thú, cắn xé môi cậu khiến nó chảy máu.
Phải mất một lúc Minami mới thả cậu ra, và gã cúi đầu nhắm vào đầu ngực của cậu, mút chụt chụt, vừa mút vừa cắn.
Sakuragi muốn dùng hai tay đem đầu của tên điên đáng sợ này từ trong lồng ngực đẩy ra, nhưng lại bị đè lại không thể động đậy, chỉ có thể kêu như một con thú nhỏ, "Ưmm..."
"Đau, đau, đừng. . ."
Cậu càng vùng vẫy, Minami càng bị kích thích, gã tàn nhẫn tăng lực mút khiến Sakuragi kêu lên đau đớn.
Chiếc quần đùi mặc không vừa đã bị Minami xé toạc, gã xoa xoa bàn tay to từ cặp mông trơn tuột rồi nhét vào giữa mông, sau khi dùng ngón tay khám phá lỗ nhỏ, Minami hài lòng mỉm cười.
Không mở rộng, không thoải mái, Minami rút dương vật cứng như thép ra, muốn đâm thẳng vào, lỗ hậu nứt ra và chảy máu, nhưng vẫn không chui vào được.
Mặt Sakuragi tái nhợt vì đau. Cậu nắm chặt tay, không biết sức lực từ đâu ra, dùng hết sức đá vào người Minami, sau đó lăn xuống gầm giường như muốn chạy trốn.
"Chết tiệt, mày!" Minami bị đá vào ngực, đau đến mức gập người xuống giường, không nói nên lời.
Sawakita sững sờ trước cảnh này, y tóm lấy Sakuragi đang định bỏ chạy, định kéo cậu trở lại giường, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của Sakuragi, nhìn thấy những vết sẹo tím khắp người, trái tim y lại mềm đi.
"Làm ơn, đi, tôi muốn đi." Sakuragi cầu xin nhìn y, vết thương trên môi cậu vẫn đang rỉ máu.
Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một kẻ ngốc mà thôi, như vậy không phải rất quá đáng sao.
Sawakita vẫn còn do dự, nhưng Minami đã ôm ngực đuổi theo, kéo Sakuragi trở lại và ấn mạnh xuống giường một lần nữa.
"Hôm nay mày không đi đâu hết!" Đôi mắt của Minami đã tức giận đến đỏ bừng, gã hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu tràn đầy ý nghĩ hôm nay nhất định phải xử lý tên ngốc này.
Có tiếng "cạch" lớn ở cửa, có người từ bên ngoài đá vào, Sawakita không có chuẩn bị, bị một lực mạnh đá bay đến tủ tivi. Khi y đứng dậy khỏi cơn đau, Rukawa xông vào cửa và Minami đã bắt đầu đánh nhau.
Mỗi lần Rukawa đấm Minami, hắn đều muốn giết gã, và Minami không hề nương tay khi trả đũa, cả hai đều ăn rất nhiều đấm từ đối phương.
Có quá nhiều kẻ điên ở hiện trường, và Sawakita không thể phân biệt được tên nào mới là kẻ điên hơn vào lúc này, và y không biết mình có nên tiến lên để đánh nhau hay không, dù sao một phút trước y vẫn là người trong cuộc, là một nghi phạm hình sự.
"Rukawa! Đồ điên, mày dám đánh tao! Tao là anh trai của mày, từ nhỏ tao đã chơi với mày rồi!"
"Thằng khốn!" Rukawa không nhận tấm thẻ bài có tên anh em đó, hắn đè Minami trên mặt đất và tung xuống mặt gã những cú đấm.
Minami tránh được nắm đấm của Rukawa, nhưng miệng vẫn không nhượng bộ. "Mày là đồ khốn nạn! Tại sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy! Đừng nói với tao là mày muốn độc chiếm nó!"
Thấy mắt Minami sưng húp, Sawakita xông lên ngăn cản "Đừng đánh Rukawa! Nếu mày đánh nó nữa, nó nhập viện mất!"
Nắm đấm vung lên của Rukawa dừng giữa không trung, hắn liếc nhìn Sakuragi vẫn đang ngồi khóc trong góc, hắn từ trên người Minami ngồi dậy, kéo chăn trên giường bọc lấy cậu, sau đó siết chặt tay Sakuragi, muốn đem cậu ra ngoài.
"Rukawa, đồ khốn! Đừng nói với tao là mày yêu nó!" Minami nằm trên mặt đất thở hổn hển, mặc dù một bên mí mắt của gã đã sưng đến mức không thể nhìn thấy gì, nhưng gã vẫn dùng con mắt còn lại hung dữ nhìn chằm chằm vào Rukawa.
Rukawa dừng lại ở cửa, nắm chặt tay vì tức giận, như sắp bóp nát các khớp xương "Nếu như anh dám đụng tới cậu ấy một lần nữa, tôi sẽ giết anh, tôi nói được làm được."
Đêm lặng lẽ buông xuống, Rukawa dắt Sakuragi bước nhanh trên con đường đất phủ đầy ánh trăng dịu dàng. Hắn chưa bao giờ tức giận và đau lòng như vậy, trái tim hắn tràn ngập cảm xúc, hắn nắm chặt tay Sakuragi, vì sợ đồ ngốc này chạy mất một lần nữa.
Khi trời sắp tối, Rukawa đến nhà Sakuragi sớm hơn thường lệ một chút, mang theo mì ramen mà hắn đặc biệt nhờ người hầu của mình chuẩn bị, hắn đợi rất lâu ở nhà Sakuragi nhưng không có ai quay lại. Rukawa lo lắng ra ngoài tìm kiếm, cảm giác trống rỗng khi không tìm thấy cậu khiến hắn hoang mang, hắn bắt đầu tìm kiếm Sakuragi ở mọi nơi náo nhiệt trong thôn.
Không thấy bóng dáng của đồ ngốc tóc đỏ trên con đường đất lũ trẻ tan trường, rặng đào um tùm và cả bờ sông từng lay động hắn. Thất vọng trở về thôn, vốn dĩ hắn muốn nhờ Minami giúp hắn tìm kiếm, nhưng không ngờ xuyên qua cửa sổ thủy tinh lại nhìn thấy bóng người đang giãy giụa trên giường.
Vào thời điểm đó, cơ thể hắn hành động trước cả lý trí và hắn đã làm một loạt những điều vô lý trong cơn tức giận.
Bao gồm cả việc hắn điên cuồng đánh Minami, bao gồm cả việc hắn không từ chối lời nói của Minami, bao gồm cả nỗi đau dâng lên trong lòng khi hắn nhìn thấy khóe miệng bị thương của đồ ngốc.
Rukawa chưa bao giờ đi nhanh như vậy, và hai người đã đến nhà Sakuragi chỉ mất một nửa thời gian. Hắn để Sakuragi ngồi trên ghế và cởi tấm chăn xung quanh Sakuragi, lúc đó hắn mới nhận ra rằng trên người đồ ngốc này có nhiều vết thương hơn những gì hắn vừa thấy. Khóe miệng và hốc mắt thâm tím, vết cắn sâu ở môi dưới, vết đỏ sưng tấy và bong tróc trên ngực, vết nhéo đỏ rực trên đùi... tất cả những điều đó khiến Rukawa không thể nào nhìn nổi nữa.
Hộp thuốc nhỏ ban đầu được mang đến để giúp Sakuragi đã có ích hơn.
"Đồ ngốc, ở nhà đừng đi đâu."
Sakuragi gật đầu nửa hiểu ý, cậu lẳng lặng ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn để Rukawa giúp cậu lau vết thương trên người bằng tăm bông thấm thuốc nước.
Lúc lau ngực, khuôn mặt Rukawa ửng hồng không tự nhiên, hắn ép mình không nghĩ ngợi gì nữa, nhưng lại cảm thấy người trong lòng khẽ run lên.
Thuốc chạm vào vết thương rất đau, nhưng từ đầu đến cuối, Sakuragi đều không nói một lời, nhắm mắt lại chỉ nhúc nhích một chút, thật sự rất khó có thể chịu đựng.
Cậu là một người chịu đau giỏi. Rukawa nghĩ, và chuyển động trên tay hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Rukawa lại lo lắng hỏi "Còn có chỗ nào đau không?"
Sakuragi đứng dậy chỉ phía sau "Đau quá, đau quá."
Lúc này Rukawa mới chợt phát hiện trên chăn có vết máu, hắn quay người đi ra phía sau Sakuragi, khi nhìn thấy lỗ nhỏ giấu ở mông vẫn đang rỉ máu, hắn lại siết chặt nắm đấm.
Hắn hối hận vì đã không tặng Minami thêm hai cú đấm vừa rồi.
Ngay khi chiếc tăm bông chạm vào nơi đó, Sakuragi đau đớn kêu lên một tiếng. Rukawa nắm tay Sakuragi, khi cậu đau đớn muốn chạy đi thì bị hắn kéo lại.
"Sẽ ổn thôi." Rukawa lau chùi tỉ mỉ, và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bên trong không có vết rách nào.
May mắn thay, còn có những bộ quần áo khác do Rukawa mang đến, sau khi Sakuragi thay quần áo, vào lúc nửa đêm, cậu mở hộp đồ ăn có mì ramen đã bị nhũn ra.
Một tên ngốc sẽ hạnh phúc miễn là cậu có thứ gì đó để ăn, Sakuragi ăn mì với một ngụm lớn, với một nụ cười mãn nguyện và ngu ngốc trên khuôn mặt, rõ ràng là cậu đã hoàn toàn quên mọi chuyện vừa xảy ra.
Rukawa nhìn cậu ăn mì, trong lòng nghĩ đến một câu hỏi rất nghiêm túc. Làm sao hắn có thể làm cho người này luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt của hắn, để cứu cậu tránh khỏi mọi nguy cơ bị tổn thương.
"No, no." Sakuragi vỗ nhẹ vào bụng và dựa lưng vào tường với nụ cười trên môi.
Rukawa cầm lọ thuốc mỡ đi tới, đứng trước mặt Sakuragi, dùng khăn giấy lau vết dầu loang quanh miệng cậu, sau đó dùng đầu ngón tay xoa vết thương nơi vừa được bôi thuốc mỡ trên môi cậu.
"Tôi thích cậu." Giống như một đứa trẻ, phun ra một câu không mạch lạc, Sakuragi mở to đôi mắt tròn vo trong veo màu hổ phách, nhìn Rukawa chằm chằm, sau đó mạnh mẽ vòng tay qua eo hắn.
Rukawa dùng tay nâng cằm Sakuragi lên khiến người đối diện ngước lên nhìn mình. Ánh đèn trong phòng mờ ảo, ánh trăng soi vào lòng Rukawa cùng với những lời yêu thương của Sakuragi đã đánh thức tâm hồn Rukawa.
Hắn cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đầy sẹo của người trước mặt, vị thuốc mỡ bạc hà mát lạnh đi thẳng vào trái tim hắn.
Nếu một người đến thế giới này là ý muốn của Chúa, vậy thì Rukawa cảm thấy rằng mình được sinh ra ở Momoyama, có lẽ là để gặp Sakuragi.
Đây là định mệnh, là sự sắp đặt của ông trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro