Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Momoyama nổi tiếng với nhiều đào. Cuối tháng tám, những trái đào nằm lại không có người hái đã héo úa trong không khí dần se lạnh, cái lành lạnh trong cơn gió buổi sớm bên sông là thứ đầu tiên báo hiệu mùa hè đã kết thúc và bước vào đầu thu.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác ở Momoyama, luôn có những trái đào non mơn mởn tận hưởng mùa hè, và luôn có những trái khô héo vì mùa thu.

Lạnh đến vậy sao? Sương làm ướt áo sơ mi của Sakuragi, và làm ẩm khuôn mặt mà cậu đã cẩn thận rửa sạch và lau khô khi rời đi. Trước khi rửa mặt, cậu nhìn thấy chiếc áo sơ mi và quần jean mà cậu mặc khi đến Momoyama ngày đó được đặt trong phòng tắm, chúng đã được giặt sạch sẽ và xếp gọn gàng ở một góc phòng tắm.

Cậu mới ở Momoyama có vài tháng nhưng đã rất quen thuộc với địa hình nơi này, không chút nghĩ ngợi liền đi theo con đường bí mật dẫn ra sông của Momoyama, nơi mang theo bao nhiêu kỷ niệm của cậu và Rukawa.

Thiếu niên đang ngồi lặng lẽ nhìn ra dòng sông trong bầu trời đang dần sáng lên nhưng vẫn xám xịt. Gió thổi dữ dội, lay động chiếc áo phông rộng của người ấy, nhìn từ xa, bóng dáng cô đơn hòa vào bờ sông xanh thẫm, trở thành một chân trời cô đơn trước bình minh.

Sakuragi bước tới, và chỉ trong vài phút, bầu trời đen kịt bắt đầu mờ đi, để lộ ra một vệt trắng giống như cái bụng cá. Cậu ngồi xuống bên cạnh Rukawa, lặng lẽ cùng người đó chờ mặt trời mọc.

Thấy cậu đến, Rukawa đưa tay vuốt mái tóc mềm bị gió thổi tung, để lộ vầng trán nhẵn nhụi. Hắn nhìn chằm chằm vào chân trời xa xôi và nói một cách bình tĩnh "Tại sao còn chưa đi?"

"Đi mà không nói lời tạm biệt là bất lịch sự. Tôi muốn nói lời tạm biệt cậu."

"Cậu không sợ tôi nuốt lời sao?"

"Với thể lực hiện tại của tôi, cậu không thể đánh thắng tôi." Sakuragi nhàn nhạt nói.

Rukawa chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu và nhắm mắt lại nhẹ nhàng cảm nhận tiếng gió thoảng qua tai.

"Nói cho tôi biết, tôi và người đó, ai trong lòng cậu tốt hơn."

Sakuragi sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút mới nói "Anh ấy là một người rất ôn hòa, hình như anh ấy không có nóng nảy với tôi, anh ấy sẽ mỉm cười khi nhìn thấy tôi, cho dù tôi có thô lỗ với anh ấy và khiêu khích anh ấy, anh ấy vẫn sẽ cười với tôi, và tôi rất vui khi được kết thân với anh ấy. Chúng tôi ở cùng một đội bóng rổ, sau này phát triển thành đồng đội ăn ý, và chúng tôi đã giành chức vô địch trong giải quốc gia mùa đông."

"Hai người sẽ bên nhau chứ?"

"Có thể, có thể không." Sakuragi không nghĩ tới tương lai, bởi vì trong lòng cậu người đó đã cách cậu quá xa.

"Tôi chơi bóng rổ cũng rất giỏi."

Sẽ thật tuyệt nếu có một thế giới song song, có thể trong thế giới đó, họ học cùng một trường cấp ba và cùng một đội bóng rổ, và họ sẽ vui vẻ vì những cuộc cãi vã và đánh nhau hàng ngày, cũng có thể trở thành đồng đội ăn ý.

Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta không gặp nhau trong thế giới này.

Giá như bố hắn, người đã lập gia đình ở Tokyo, không tái hôn vào mùa hè này.

Sẽ thật tuyệt nếu hắn không quay lại Momoyama và ở lại Tokyo.

Giá như hắn không đuổi theo con dế ngày hôm đó.

Thật tốt khi chấp nhận rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Điều tàn nhẫn nhất trên đời là những gì người ta tưởng tượng gần như không thể xảy ra, nhưng lại hối hận và khó chấp nhận nếu điều ngược lại xảy ra.

Để trốn chạy khỏi thực tại, người ta sẽ dệt nên ảo ảnh đẹp đẽ, suy cho cùng, hắn vẫn phải tự mình phá vỡ nó.

"Vậy thì cậu nhất định không giỏi bằng thiên tài này, tôi là thiên tài bóng rổ."

"Đừng nói nhảm, tôi là cầu thủ trung học số một Tokyo."

Chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thú vị như vậy giữa họ. Rukawa nghĩ, ngay cả khi mọi thứ không như hắn mong đợi, hắn sẽ không bao giờ hối hận về quyết định quay trở lại Momoyama. Trong thế giới đơn sắc của hắn, từng có một màu đỏ rực rỡ như lửa, đó là ký ức sẽ khắc sâu trong lòng hắn cả đời.

"Thật tiếc là tôi không thể chính thức đánh bại cậu trên sân đấu." Sakuragi tiếc nuối nói.

Bầu trời dần dần nhô ra khỏi mặt sông, màu vàng rực rỡ của ánh nắng ban mai xuyên qua lớp sương mờ trên mặt nước, phản chiếu khuôn mặt của hai thiếu niên một cách lộng lẫy.

Con người nên tận hưởng những màu sắc rực rỡ của tuổi trẻ, và không nên bị giới hạn bởi những khía cạnh chật hẹp trong cuộc sống.

"Kế hoạch tương lai của cậu là gì?" Sakuragi hỏi.

"Trở về Tokyo." Đó là điểm đến mà hắn đã hứa sẽ đưa Sakuragi đi, và giờ hắn sẵn sàng tiến lên một mình.

"Còn cậu thì sao?" Rukawa hỏi lại "Vẫn muốn tiếp tục làm việc như một nhà báo?"

"Rất khó để nói, tôi vẫn muốn tiếp tục thi đấu, trở thành một phóng viên thể thao cũng khá thú vị."

"Đừng làm nhà báo, nguy hiểm lắm."

Sakuragi nhún vai và gật đầu trong ánh nắng ban mai yếu ớt. Cảnh bình minh ở Momoyama thực ra là một cảnh đẹp mà cậu chưa từng thấy bao giờ, cậu cảm thấy bình yên lạ thường, trong lòng bỗng tràn đầy khát khao và kỳ vọng vào tương lai.

Một ngày nào đó trong tương lai, cậu và Rukawa sẽ gặp lại nhau dưới ánh nắng ấm áp.

Chắc chắn.

Rukawa quay đầu lại nhìn người mà mình si mê đến phát điên, người đó vẫn đẹp như vậy, với đôi mắt màu hổ phách phát sáng, hai bên má bầu bĩnh, dáng vẻ cứng cỏi và dũng cảm, người này khiến trái tim hắn thổn thức, khiến hắn muốn có được cậu mỗi khi nhìn vào.

Nhưng Rukawa không muốn trở thành nguồn gốc cho những đau khổ và oán giận của người đó nữa.

"Đi đi, nếu không tôi sẽ hối hận." Rukawa nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng lay động, hai tay run rẩy khó có thể kiềm chế.

"Tạm biệt, Rukawa." Sakuragi đứng dậy, phủi bụi bẩn trên quần và quay người chào tạm biệt Momoyama.

Tạm biệt. Rukawa vẫn không nói ra. Mỗi một ký ức nhanh chóng hiện lên trước mắt, hóa thành kim châm dày đặc đâm vào trái tim hắn, hắn bắt đầu đau khổ thở dốc, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười.

Em sẽ tốt hơn nếu không có anh.

Mất đi sức lực để chống đỡ cơ thể, Rukawa nằm trên bờ sông, để gió lạnh và ánh nắng xuyên qua toàn thân.

Hóa ra thời tiết lại lạnh như vậy.


----


Trận tranh chức vô địch cuối cùng của mùa giải đang diễn ra trên sân vận động ồn ào. Khán giả trên khán đài hóa trang sặc sỡ, giơ cao đồng phục của đội bóng yêu thích và hét lên thích thú khi máy quay vụt qua.

Những người hâm mộ cuồng nhiệt hét tên Sakuragi Hanamichi khiến siêu sao bóng rổ 22 tuổi của mùa giải này vô cùng phấn khích, cậu lau mồ hôi trên mặt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông da đen cao to đang kèm chặt mình, tự tin nhướng mày. Khóe miệng cậu nhanh chóng nhếch lên cùng lúc với một động tác giả, rồi ghi một bàn thắng trong sự cảm thán của khán giả.

Trận đấu này tràn đầy nhiệt huyết có thể thổi bay mái nhà. Trong chương trình phát sóng trực tiếp được hàng trăm triệu người theo dõi, Sakuragi Hanamichi đã mở ra kỷ lục đầu tiên sau khi đến Mỹ.

Ngay lập tức, giá trị tài sản ròng của cậu tăng vọt, và cậu trở thành nhân vật tiêu đề của các tờ báo truyền thông lớn. Sau khi kết thúc trận đấu, tiếng hò hét của khán giả vẫn còn đinh tai nhức óc, cậu đi xuyên qua đường hầm dẫn vào phòng nghỉ có chút ồn ào. Trợ lý bên cạnh sốt sắng đưa khăn lau mồ hôi, cậu dùng sức lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi, sau đó lấy điện thoại di động từ trong ba lô ra, màn hình hiển thị hình ảnh do "Mẹ" gửi đến.

Trong ảnh, một chàng trai tóc đỏ đang ngồi trước TV, cười và chụp ảnh với Sakuragi, người đang dũng cảm lao mình trên màn hình.

Sakuragi gửi một tin nhắn thoại: "Nói anh đợi con, con sẽ lấy cho anh một chiếc cúp để dùng làm đồ chơi."

Cậu nhanh chóng lướt qua những tin nhắn chúc mừng được gửi đến từ những người bạn trong điện thoại di động, mở cửa và bước ra khỏi phòng chờ để gặp đồng đội của mình. Cậu tưởng mình đã thoát khỏi cảnh hỗn loạn, nhưng lại bị một nhóm phóng viên cầm đèn flash và máy ảnh bao vây.

Cậu đã gặp phải tình huống như vậy khi thi đấu ở Nhật Bản, nhưng những câu hỏi từ các phóng viên nước ngoài rõ ràng khiến cậu khó cưỡng lại, mặc dù giao tiếp tiếng Anh hàng ngày không có vấn đề gì nhưng vẫn sẽ có rất nhiều phóng viên sử dụng những từ chuyên môn cậu không thể hiểu nổi, cậu đành phải nghiêng tai cẩn thận nghe, thực sự vẫn không hiểu chỉ có thể lúng túng cười cười.

Khi nào thì cả thế giới mới nói tiếng Nhật đây. Sakuragi âm thầm phàn nàn.

"Có gì khác biệt giữa cậu, người đã giành chức vô địch thế giới bây giờ và cậu, người đã giành chiến thắng trong cuộc thi quốc gia dành cho học sinh trung học Nhật Bản ở tuổi 17 không?"

Giọng Nhật thuần túy nhưng bị nhiễm thói xấu trong giao tiếp của người Mỹ, không thêm bất kỳ kính ngữ nào khi đặt câu hỏi. Sakuragi nhìn quanh để tìm tên phóng viên bất lịch sự này, rồi nhìn thấy một gương mặt châu Á quen thuộc giữa một nhóm phóng viên da trắng.

"Ở tuổi 17, tôi sẽ tự hào về thành công của mình, và bây giờ tôi sẽ tiếp tục thúc đẩy bản thân vì thành công của mình." Qua lớp micrô, Sakuragi và phóng viên châu Á cao ngang cậu nhìn nhau, cậu trả lời một cách chuyên nghiệp và thẳng thắn.

Đó là một khuôn mặt giống cáo với đôi mắt hẹp dài và quai hàm sắc nhọn. Sakuragi nở một nụ cười khoa trương, và ngay cả khi các phóng viên khác đặt câu hỏi, cậu vẫn dán mắt vào người đặt câu hỏi cuối cùng.

Nếu ai đó hỏi cậu về sự khác biệt giữa tuổi 17 và 22, Sakuragi có thể kể rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời trong năm năm qua, nhưng nếu có một điểm chung, thì đó là bao nhiêu năm qua cậu vẫn mong được gặp lại người đó trong một hoàn cảnh mới.

Đây cũng là nguyên nhân cậu chọn đến Tokyo sau khi từ chối lời tỏ tình của Sendoh. Người bạn tốt của cậu là Yohei từng bất lực than thở rằng rừng đào năm đó vẫn khiến cậu không thể thoát ra.

Sakuragi nhắm mắt lại vì bị kích thích bởi ánh sáng rực rỡ của đèn flash, và khi cậu mở mắt ra lần nữa, người phóng viên châu Á thu hút sự chú ý của cậu đã biến mất khỏi đám đông.

"Thật xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, hôm nay tôi xin phép dừng ở đây." Sakuragi xin lỗi, sau đó ra khỏi đám đông và nhanh chóng thoát khỏi nhóm phóng viên cầm máy ảnh phía sau.

Lối đi chỉ dành cho cầu thủ đã giúp Sakuragi ngăn chặn những xáo trộn từ thế giới bên ngoài. Cậu bước vào hành lang dài, lối đi tối tăm chỉ có hướng dẫn từ tấm biển màu xanh lá của lối thoát hiểm, đi theo hướng dẫn và rẽ vào một góc, Sakuragi nhìn thấy một bóng người cao lớn đang dựa vào bức tường ở cuối lối ra được ánh sáng chiếu lên rực rỡ.

Cậu từng bước đi về phía người đó, và người đó cũng từng bước đi về phía cậu.

Ở giữa hành lang tăm tối nhất, hai người đồng thời dừng lại.

Khuôn mặt của người đàn ông hầu như không thay đổi so với khi mười sáu tuổi.

"Xin chào, tôi là Rukawa Kaede, phóng viên của Nhật báo Thể thao Châu Á."

"Tách" một tiếng, công tắc đèn trên hành lang được ai đó bật lên, chiếu sáng khuôn mặt của hai người phản chiếu trong đôi mắt của nhau. Chỉ sau đó Sakuragi mới nhận ra có ánh sáng trong hành lang này.

Ngay lập tức, hành lang tỏa ra mùi ngọt ngào và béo ngậy của những quả đào chín.

Các quỹ đạo va chạm và dẫn đến những câu chuyện mới, và đôi khi "giá như" xảy ra như mong đợi.

Đây là thời điểm thích hợp để tìm hiểu nhau hoặc để yêu nhau thêm một lần nữa.


Hoàn

----

Ghi chú của tác giả:

Cảm ơn mọi người đã đọc và bình luận. Mong mọi người đừng cảm thấy đoạn kết quá đột ngột, và tôi cũng đã nghĩ đến việc có nên thêm một số phân cảnh tái hợp và trưởng thành hay không, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi vẫn cảm thấy việc thêm vào những chi tiết này hoàn toàn khác với đoạn kết mà tôi đã nghĩ lúc đầu.

Việc Rukawa buông tay và Sakuragi kiên quyết rời đi thực chất là để tránh việc hai người họ tiếp tục bị tổn thương, sau này gặp lại nhau có thể được xem là sự hoàn hảo mà tác giả theo đuổi ở thế giới song song.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro