Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Rukawa miễn cưỡng quay trở lại ngôi làng này, nếu được lựa chọn, hắn sẽ chọn ở lại Tokyo một mình cho đến hết kỳ nghỉ hè. Nếu không phải Sawakita và Minami kéo hắn lên chuyến tàu Shinkansen, có lẽ hắn sẽ không muốn bước chân vào ngôi làng mình đã từng sinh sống hơn mười năm, bởi vì nơi đây có những phong tục lạc hậu hoàn toàn trái ngược với Tokyo, và cả những ngành công nghiệp đen không tiện nói đến.

Momoyama nổi tiếng với nhiều đào, vào đầu mùa hè tháng sáu, những cành hoa đào đã héo úa bắt đầu đơm hoa kết trái xanh tươi, những vì sao ẩn hiện dưới tán lá xanh mướt, chỉ khi gió thổi qua, hương thơm ngào ngạt thoang thoảng đưa qua chóp mũi, bạn mới nhận ra đã đến lúc được ăn đào.

Mảnh đất miền núi đào còn chưa chín đã trở thành nơi thiếu niên trong làng nửa đêm rủ nhau đi đá dế, vài ba người thì bắt dế. Hầu hết thời gian, các cậu thiếu niên đều chăm chỉ tìm kiếm ở lối vào rừng đào, bởi vì sâu trong rừng đào, luôn có một vài người trẻ tuổi trốn trong bụi cỏ được che phủ bởi những cành cây tươi tốt, chôn vùi mồ hôi và dịch thể, cơ thể xiên vẹo và run rẩy, họ quan hệ tình dục dưới đất như một con thú hoang.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu thẳng vào mặt Sawakita, sau đó Sawakita giơ nắm tay dí vào mặt Minami "Mặt tao có dế hay sao mà mày chiếu vào hả?"

Minami tránh nắm đấm của y với một nụ cười "Tao thấy mày không tập trung, không bắt được dế, sợ mày bị ma nữ bắt đi rồi."

Mặt Sawakita đỏ bừng, y phủi tay xùy một tiếng, vừa rồi y thực sự bị phân tâm vì nghe thấy tiếng tát nước từ phía bên kia khu rừng, đầu óc y đầy những cảnh không đứng đắn, thậm chí y còn không buồn nhìn xem con dế ở đâu.

Mười sáu tuổi, khi y còn chưa biết gì về tình dục, chỉ cần nghe tiếng động, nghĩ đến vài hình ảnh cũng đủ làm bản thân ngứa ngáy.

"Mày xem, Rukawa quả nhiên là người sống ở Tokyo ba năm, so với mày bình tĩnh hơn nhiều."

Rukawa thờ ơ quay mặt đi "Con dế kìa."

"Đâu, đâu, để tao, để tao!"

Con côn trùng nhỏ màu đen ở dưới bụi cỏ dại một đường nhảy xuống chân núi, ba thiếu niên sải bước đuổi theo.

Ba người đuổi theo đến một cái hang ở lưng chừng núi, con dế đã lợi dụng bóng tối ẩn nấp trốn đi. Thiếu niên thở hồng hộc, một tay đỡ lấy vách đá ở cửa hang, Sawakita nguyền rủa Minami, tên đáng ghét chạy chậm quá làm cả đám không đuổi kịp. Lần đầu tiên, Minami không phản bác lại y mà nhìn thẳng vào dòng sông dưới chân núi.

Rukawa theo ánh mắt của gã và nhìn sang. Vầng trăng treo cao trên bầu trời trong xanh nhuộm màu nước suối trong suốt với ánh sáng nhàn nhạt, nước chảy gột rửa cát đá trên bờ, gột rửa cả thân thể trần truồng ngồi trên tảng đá ngầm. Dù nửa bắp chân chìm trong nước vẫn có thể thấy được đôi chân của người đàn ông này thon thả đến mức nào, phần thịt ở mông vô cùng đầy đặn, khi ngồi xuống phiến đá thì phần thịt mềm sẽ tràn ra hai bên do lực. Tuy là đàn ông nhưng cơ ngực lại căng tròn và đầu vú đặc biệt hồng hào dưới ánh trăng. Cánh tay đang tát nước để kỳ cọ cổ cũng đặc biệt gợi tình, cánh tay săn chắc tát một lớp nước trong suốt lên xương quai xanh nhô ra và lên khuôn ngực trần đầy đặn. Là một người đẹp.

Hơn nữa, người này có mái tóc đỏ rực khác với người thường.

Chiết trung*. Mặc dù đã quen với việc nhìn thấy đủ loại màu sắc ở thành phố Tokyo nhộn nhịp, nhưng tính từ duy nhất mà Rukawa có thể nghĩ đến trong đầu là chiết trung.

"Đây chẳng phải đồ ngốc trong thôn sao?" Sawakita dùng mái tóc đỏ của cậu để liên tưởng với người trong ấn tượng của mình.

Mọi người đều biết Momoyama có một đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi bị thiểu năng trí tuệ, từ khi sinh ra đã ngốc nghếch. Mẹ được người dân trong làng tìm thấy ở ngọn đồi cằn cỗi bên ngoài, bị bọn buôn người cưỡng bức bán cho một doanh nhân ở Momoyama, sinh được hai đứa con, một đứa chết yểu, đứa còn lại đần độn.

Đồ ngốc? Rukawa chợt nhớ về một ký ức rất lâu về trước, ký ức trước khi hắn đến Tokyo để đi học.

Trước khi học trung học cơ sở, Rukawa, người hằng ngày đi theo Sawakita và Minami chơi đùa, thường nhìn thấy một đứa trẻ bẩn thỉu trên đường đi học về. Đầu đội khăn xếp, mặc áo thun ố vàng bẩn như giẻ rách, thường xuyên không mặc quần, cậu đứng bên vệ đường cười ngớ ngẩn với lũ trẻ sau giờ học.

Minami rất thích bắt nạt tên ngốc này, chẳng hạn như xé khăn xếp của cậu và ném nó xuống sông, khiến mọi người cười nhạo mái tóc đỏ của cậu. Cậu sẽ không đánh trả bằng một cú đấm, cậu sẽ chỉ khóc và gọi mẹ - người đã chết từ lâu. Một ví dụ khác là vào ban đêm gã trói tên ngốc này vào gốc cây, hai ngày sau quay lại để quan sát xem việc không ăn có ảnh hưởng gì đến cơ thể hay không, sau đó Minami mới có can đảm đòi bố mẹ mua đồ chơi cho gã bằng cách tuyệt thực.

Có quá nhiều chuyện như vậy, dưới sự lãnh đạo của Minami, tất cả lũ trẻ bắt đầu thích trêu chọc tên ngốc, và cơ thể của tên ngốc thường đầy những vết bầm tím lớn nhỏ. Nhưng ngốc chính là ngốc, cho dù ngày hôm trước bị ép ăn một đống bùn đất vào miệng, ngày hôm sau cậu vẫn ngồi xổm ở bên đường chờ bọn nhỏ tan học, cười khúc khích với mọi người đi qua.

Mặc dù Rukawa chưa bao giờ tham gia vào những việc làm xấu xa của Minami, nhưng hắn cũng không bao giờ ngăn cản. Số phận của mọi người là như vậy, chỉ trách ông trời cho cậu làm một tên ngốc. Mặc dù hắn luôn dùng suy nghĩ này để kiềm chế ý muốn thực thi công lý của mình khi không thể chịu đựng được việc người khác bắt nạt tên ngốc đó, nhưng Rukawa thỉnh thoảng sẽ ném một vài miếng đồ ăn vặt trước cửa nhà tên ngốc mà không nói với mọi người, như vậy có thể xoa dịu nỗi đau của cậu, cũng xoa dịu cảm giác tội lỗi của hắn.

Hắn không bao giờ nghĩ rằng tên ngốc trưởng thành lại đẹp trai như vậy, một thân hình đáng ghen tị.

Minami và Sawakita cũng rất ngạc nhiên khi họ nhận ra rằng cậu là tên ngốc đó.

"Làm sao có thể là nó? Tao mới nhìn thấy tên ngốc đó hai tháng trước. Tuy nó cao hơn một chút, nhưng nó bẩn như quỷ, tóc dài kết thành cục, bết như mấy năm chưa gội, cơ thể cũng có mùi, làm sao có thể..." Xinh đẹp. Minami không nói nửa câu sau, gã thực sự không muốn liên kết tính từ này với một tên thiểu năng.

"Nhắc mới nhớ, hai tháng trước không phải nó rơi xuống sông sao? Tao còn tưởng nó chết đuối rồi." Sawakita nói.

Minami tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, và gã cảm thấy trong lòng nóng ran, giống như âm thanh nóng bỏng của tình dục sung sướng được phát trên màn hình khi gã trốn bố mẹ lén lút mở đĩa DVD khiêu dâm.

"Tao cũng tưởng nó chết rồi, nhưng hai ba ngày sau, nó một mình trở về, trên người còn có bộ dạng bẩn thỉu, nước còn chưa rửa sạch. Ai cắt tóc cho nó? Làm tốt lắm."

Người đàn ông trên mỏm đá vô tình quay đầu lại, và cả ba người họ sợ hãi trốn sau những tảng đá.

Tại sao phải sợ một tên ngốc? Nhìn trộm tên ngốc tắm, còn cần tên ngốc đồng ý sao? Minami lại ló đầu ra, cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa khiến gã chảy máu mũi.

Người đàn ông từ mỏm đá đứng lên, dùng chân quẫy nước lên bờ, trần truồng ướt sũng, giống như một mỹ nhân ngư bị câu lên bờ.

Chỉ có tên ngốc mới có thể thực hiện hành động này, những người đàn ông bình thường làm gì có thời gian rảnh rỗi để tự mình chơi đùa dưới nước.

"Thằng vô dụng."

Câu nói của Minami khiến Sawakita giật mình. "Mày muốn gì?"

"Dù sao nó cũng là một thằng ngốc. Thật đáng tiếc khi ông trời cho nó cơ thể này. Tao sẽ giúp nó dùng cho đúng. Hai đứa mày sẽ tham gia chứ? Dù sao, chỉ có ba chúng ta và một thằng ngốc. Sẽ không ai biết đâu." Đôi mắt gã lóe lên một tia ranh mãnh.

"Một tên đực rựa thì làm cái gì?" Sawakita bối rối hỏi.

"Do mày thiếu hiểu biết đó, đi theo tao." Minami nhếch miệng cười, nắm cánh tay Rukawa cùng Sawakita, kéo bọn họ đứng trên bờ nhìn chằm chằm vào chỗ người đàn ông.

Một ý tưởng tồi tệ, nhưng Rukawa không từ chối, giống như bị thu hút bởi một sức mạnh ma thuật bí ẩn nào đó, hắn chạy đến với Minami.

Nhìn thấy có người lao về phía mình, tên ngốc theo bản năng ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, sợ hãi cầu xin bọn họ tha thứ: "Đừng đánh tôi... đừng đánh tôi..."

"Đừng sợ, Sakuragi."

Rukawa cuối cùng cũng nhớ ra tên của tên ngốc. Không ai ngoại trừ Minami gọi cậu là Sakuragi, bởi vì tên gọi đồ ngốc phù hợp với cậu hơn là tên của cậu.

"Đừng, đừng đánh, sợ, sợ..." Như sợ bị đánh, Sakuragi rụt cổ lại, cúi người ôm lấy đầu, làm nổi bật cặp mông tròn trịa và cơ bắp chân rắn chắc của mình. Bọn họ không thể không nghĩ đến đi vòng ra phía sau để thăm dò một nơi bí ẩn khác.

"Đừng sợ, bọn anh sẽ không đánh em, bọn anh tới chơi với em." Minami ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt một đường dọc theo lưng trần của Sakuragi, kéo dài vệt nước dọc theo đầu ngón tay về phía eo, và trượt xuống mông Sakuragi, vẽ nên một vệt nước không rõ ràng.

Sawakita nuốt nước miếng, quả táo adam di chuyển cho thấy lúc này y không còn bình tĩnh.

Khi bàn tay thô ráp tiếp tục đi xuống, Sakuragi nhếch mép né tránh "Ngứa, đừng gãi."

Minami sẽ không vì câu nói này mà từ bỏ việc khám phá. "Bỏ tay ra, bên sông có rất nhiều sâu bọ, để anh giúp em kiểm tra xem có bị cắn chỗ nào không."

Minami gỡ cánh tay đang khoanh trước ngực của Sakuragi ra. Vừa rồi nhìn từ xa gã đã cảm thấy cơ ngực tròn trịa và đôi gò bồng đảo hồng hào của cậu rất hấp dẫn, nhưng khi nhìn kỹ, gã mới phát hiện ra bộ ngực của người đàn ông này còn đẹp hơn những gì gã vừa thấy.

Bộ ngực vạm vỡ nhô ra đẹp mắt, núm vú lớn hơn và mềm mại hơn đàn ông bình thường, không cần phải nói, bộ ngực như vậy nhất định có kết cấu và hương vị tuyệt vời.

"Không bị cắn, không bị cắn." Sakuragi giải thích một cách vụng về, chỉ vào ngực mình, cố gắng chứng minh điều đó.

"Còn nói không bị cắn, vậy cái màu đỏ này là gì?" Minami nói xong sờ vào ngực Sakuragi, ngón trỏ xoa xoa đầu vú vô cùng gợi cảm, còn lại bốn ngón tay cũng không nhàn rỗi, ở trên bầu ngực liên tục xoa nắn.

Sakuragi ngu ngốc trưng ra biểu cảm từ chối, nhưng có vẻ như cậu không hiểu hành động đó có nghĩa là gì, và cậu thậm chí không thể thể hiện sự từ chối của mình.

"Bọn mày cũng tới giúp tao kiểm tra đi." Minami hướng Rukawa và Sawakita hếch cằm. Loại ngực này khiến gã cảm thấy thoải mái hơn so với khi chạm vào bạn gái trước đây, gã tuân thủ nguyên tắc không để anh em đứng nhìn nên bất đắc dĩ nhường bên còn lại cho hai người kia chơi cùng.

Sawakita vừa định đưa tay ra thì Rukawa đã cởi áo ra ném thẳng vào mặt Sakuragi, Sakuragi lập tức vùng ra khỏi tay Minami, lấy hai tay che vết thương chưa lành và hét lên đau đớn.

Khi Minami thắc mắc nhìn Rukawa, hắn nghiêm túc giải thích "Người khác nhìn thấy sẽ không hay, để nó mặc quần áo vào trước."

Mặc dù Minami nghĩ rằng ý định thực sự của Rukawa không phải là điều này, nhưng những gì hắn nói cũng có phần hợp lý. "Sakuragi, mặc quần áo vào đi."

"Ô, quần áo, quần áo." Sakuragi đem áo Rukawa ném cho mặc trái, cúc áo xiêu xiêu vẹo vẹo, cúc thứ nhất cài vào cúc thứ ba, ngực lộ ra, vạt áo vừa vặn che nửa cái đùi.

Sự quan tâm mới bắt đầu không thể tiếp tục, Minami đã thay đổi quyết định. Gã tìm thấy trong túi của mình một túi mật ong nhỏ còn sót lại từ buổi sáng, rốt cuộc cũng có chỗ dùng.

"Sakuragi, anh có kẹo ngọt này, em muốn ăn không?" Minami dùng ngón tay quệt một ít rồi đưa đến bên miệng Sakuragi.

"Kẹo, ăn, ăn." Ánh mắt Sakuragi sáng lên, không chút suy nghĩ liền đem đầu ngón tay của Minami ngậm vào trong miệng, cẩn thận mút lấy.

Cảm giác đầu lưỡi mềm mại chạm vào đầu ngón tay thực sự rất tuyệt vời, Minami bắt đầu tưởng tượng về việc sử dụng cái miệng này cho những nơi khác.

Sakuragi liếm xong, bất mãn nói "Tôi còn muốn, còn muốn."

"Đoán xem, một thằng ngốc có biết cách khẩu giao không?" Minami quay đầu lại và nhìn Sawakita và Rukawa với một nụ cười nhếch mép.

Sawakita bị sốc bởi những ý tưởng quá táo bạo của gã "Đã ngốc thì biết cái gì, mày ép nó coi chừng cả đời không cương được."

Minami bĩu môi, vẫn không thể từ bỏ sự cám dỗ, gã đảo mắt và có một ý tưởng khác. "Rukawa, mày là người can đảm nhất, sao không thử đi." Sawakita quá ngoan ngoãn, Minami lại hèn nhát, bất luận nghĩ như thế nào, người đã quen với thế giới rộng lớn như Rukawa là thích hợp nhất.

"Được." Rukawa thẳng thắn, cầm lấy mật ong trong tay Minami, kéo Sakuragi đi về hướng rừng đào.

"Tại sao mày lại đi?"

"Tôi không thể cởi quần trước mặt anh được." Rukawa kéo Sakuragi ra xa hơn mà không ngoảnh lại.

"Kẹo, kẹo, tôi muốn ăn." Sakuragi cố gắng dùng mọi cách lấy mật ong từ tay Rukawa, nhưng tất cả đều vô ích.

Rukawa đưa cậu vào sâu trong khu rừng đào tràn ngập dục vọng của vô số nam nữ, đưa túi mật ong trong tay cho Sakuragi giữa tiếng dế kêu.

Hắn không thể bắt nạt một tên ngốc không hiểu chuyện con người. Mặc dù sâu thẳm trong trái tim hắn có nhu cầu nguyên thủy nhất là được thỏa mãn thể xác, nhưng một khi hắn bắt gặp đôi mắt trong sáng như sao của Sakuragi, những suy nghĩ tục tĩu của hắn sẽ biến mất và bị đè nén sâu thẳm trong lồng ngực.

"Ngon, ngọt." Sakuragi tham lam liếm phần mật ong còn sót lại trên túi thức ăn, một chút vị ngọt cũng không đủ với cậu, cậu đau lòng nhìn Rukawa nói, "Không còn nữa."

Bị nhìn bằng ánh mắt háo hức như thế này, Rukawa ước gì mình có thể kéo mười xe mật ong đến và đặt nó trước mặt Sakuragi. Hắn tiếc nuối nói "Tôi không có."

Sakuragi đột nhiên cười rất dễ thương. "Còn, còn mà." Sakuragi nhìn vào lòng bàn tay phải của Rukawa, khi Rukawa cầm chiếc túi vừa nãy, lòng bàn tay của hắn dính đầy những vết mật ong ngọt ngào và béo ngậy.

Sakuragi nắm tay Rukawa, giống như một con nai khát nước gặp dòng suối, vô tư liếm láp lòng bàn tay hắn.

Cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay khiến lòng Rukawa nóng ran. Điều này khác với sự khởi phát của dục vọng, nó xuất phát từ sự bất an trong tận đáy lòng.

Gió thổi qua tai, tóc mái cào vào trán khiến hắn ngứa ngáy. Vào thời điểm đó, hắn thực sự bị cám dỗ bởi tên ngốc này.

Một lúc sau, Rukawa cùng Sakuragi trở lại bờ suối. Nhìn thấy môi Sakuragi đỏ lên, Minami vội vàng hỏi Rukawa "Cảm thấy thế nào?"

"Rất thoải mái." Rukawa mặt lạnh nói. Theo quan điểm của Minami, biểu hiện này rõ ràng là sảng khoái. Gã không khỏi tưởng tượng trong đầu cảnh Sakuragi đang quỳ trên mặt đất, trên mặt lộ ra dục vọng, dùng cái miệng mềm mại nuốt chửng cây hàng của Rukawa, khiến Rukawa dở sống dở chết.

Minami nóng lòng muốn cởi thắt lưng, lại nghe thấy trên núi có người gọi tên mình "Tsuyoshi! Nửa đêm rồi còn không về nhà!"

"Tiếc quá, là bố tao." Minami vội vàng cài lại thắt lưng và chạy lên núi.

"Này, trưởng thôn đang kêu kìa, còn không mau đi." Thấy Rukawa vẫn như cũ ngơ ngác, Sawakita kéo ống tay áo Rukawa, đem hắn kéo khỏi bờ suối.

Hôm nay không được vậy thì ngày mai. Minami quay lại nhìn Sakuragi với một nụ cười, và nhìn từ xa, đôi chân trần dưới lớp áo sơ mi của người đó thực sự rất đẹp.


----


*Chiết trung: hay Eclectic là phong cách kết hợp, là sự giao thoa giữa cái cũ và cái mới, giữa với phương Tây, giữa sự đơn giản và sang trọng và giữa sự khoa trương với khiêm tốn,...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro