Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31.

Chát!!!!!!

_ Anh điên rồi à Moon Hyunbin???? Khó khăn lắm mới vớt được mạng anh về từ cửa quỷ, anh còn muốn chào hỏi diêm vương một lần nữa đấy à? Anh như vậy rồi em biết ăn nói sao với ba mẹ anh, với anh Jungmo hả? Anh ấy học y để cứu người, một đứa con đầu lòng đã đủ lắm, giờ còn suýt nữa là không thể cứu được cả bạn đời hợp pháp của mình, anh muốn anh ấy chết theo anh luôn sao?

Moon Hyunbin nhìn cổ tay trái bê bết máu, chăn trắng thấm một màu đỏ loang lổ, như đóa hoa hồng kiêu hãnh trên nền tuyết trắng. Cậu cũng từng như thế. Khi cậu gả cho anh, nội tâm cậu vô cùng tự hào, vô cùng kiêu hãnh. Cậu kiêu hãnh vì cậu là một nam omega quý hiếm. Cậu kiêu hãnh vì anh nói anh may mắn lấy được omega xinh đẹp như cậu. Cậu kiêu hãnh vì cậu yêu người đàn ông của cậu vô cùng. Cuối cùng rồi sao? Hiện thực vỡ nát, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng, cậu cũng không giữ được.

_ Anh ấy không yêu anh, anh ấy không cần anh nữa....

Tiếng cậu lầm rầm, như âm thanh ám thị. Cậu chán ghét nó, nó khiến cậu muốn giết chết bản thân mình.

_ Chồng là duy nhất của anh phải không? Anh ấy không yêu anh thì anh không muốn sống nữa đúng không? Còn ba mẹ anh thì sao? Chị gái anh thì sao? Anh không thấy bọn họ có bao nhiêu tự hào về anh sao? Anh lớn lên xinh đẹp khỏe mạnh, thông minh học giỏi, một mình vượt qua bao nhiêu thứ để đứng vững chân trong giới thượng lưu, để làm quen với cuộc sống nơi đất khách quê người. Ba mẹ anh, chị anh tự hào về anh, bởi vì anh, Moon Hyunbin, chính là một phần nỗ lực của bọn họ. Nuôi anh lớn đến như vậy dễ dàng lắm hả, anh có từng nghĩ không?

Tóc ba mẹ cậu đã bạc rồi, cậu gả đi sáu năm, chưa một lần báo hiếu. Cậu chết đi rồi, ba mẹ sẽ cố gắng được bao lâu nữa? Ba mẹ già rồi, sau này một mình chị hai dưỡng già cho ba mẹ. Chị hai....chị hai làm việc rất cực khổ, chị hai còn chưa có lấy chồng.

Cậu chết đi rồi, nhà chồng có thể cho cậu một mộ phần, nhưng nàng dâu mới vào cửa, rồi chẳng ai nhớ cậu chết ngày nào nữa. Có lẽ, chỉ có ở nhà mẹ đẻ, cậu mới có một cái bàn thờ nho nhỏ, mỗi năm ba người nhà làm cho cậu một mâm giỗ đầy, ba mẹ khóc lóc đến tóc muối tiêu cũng thành muối trắng, chị hai hung hăng vốc một nắm gạo ném vào ảnh thờ, mắng cậu không nghe lời chị, nhỏ thì đá banh té trầy chân, thiếu niên thì đi hát hò với bạn về nhà trễ, lớn lên rồi không tự chăm sóc được bản thân mình, cứ như vậy bị người ta vứt bỏ, cũng không thể sống trở về khóc lóc với chị được nữa.

_ Anh về rồi à? Ơ....này, đi đâu đấy?

_ A....Anh đi tắm! Haha, người dơ rồi, phải đi tắm.

Hyunbin cầm muôi múc canh nghiêng người nhìn về phía cửa ra vào, cau mày nghe mùi hương trong không khí, quay người tựa vào bồn rửa nôn thốc tháo.

_ Loại mùi này, thật khiến cho người ta kinh tởm.

Tối hôm đó, Hyunbin vì muốn xem bài dự thi tranh cổ động của học sinh lớp mình chủ nhiệm mà thức muộn, lúc cậu lên giường Jungmo đã ngủ trước rồi. Nghĩ đến gần đây công việc của anh vất vả thế nào, cậu còn định sáng mai sẽ làm cho anh cái gì đó ngon ngon, nhưng ánh mắt cậu nhanh chóng tối sầm.

Mùi mứt cam.

Moon Hyunbin không thể không nghi ngờ Goo Jungmo cùng Ahn Seongmin kia đã làm cái trò gì để mùi mứt cam trên người anh nồng đậm đến mức sau khi tắm rửa cũng không tẩy hết được, cứ quẩn quanh trên tóc, trên vai, trên cổ anh khiến cậu phát điên.

Ôm và nắm tay sẽ bị ám mùi chừng đó sao? Không, cậu là omega, cậu biết rõ. Chỉ có hôn sâu, nếu không thì....

Khốn khiếp!

_ Anh sẽ quay lại trường ngay hôm nay sao?

Kang Minhee phụ giúp cậu gấp quần áo, kiểm tra phòng bệnh một chút để đảm bảo cậu không để quên bất cứ thứ gì.

_ Anh và em đều đang học năm cuối, ai cũng không rảnh rỗi gì, anh không thể cứ nằm trên giường mãi thế này được.

_ Các giáo sư sẽ hiểu cho tình huống của anh mà. Không bằng anh về Hàn Quốc nghỉ ngơi một năm đi, năm sau trở lại học cũng không muộn, em sẽ giúp anh bảo lưu hồ sơ.

Nhắc đến căn nhà ở Hàn Quốc đó, ánh mắt cậu lập tức động đậy.

_ Mini, chuyện này của anh, không phải là em đã báo cho gia đình chồng anh rồi đấy chứ?

_ Không ạ, ban đầu em theo thói quen định gọi cho anh Yunseong, nhưng chợt nhớ ra anh ấy đến theo trung đội đến trạm không gian làm nhiệm vụ tuần tra, trong vòng hai tháng người nhà sẽ không thể liên lạc được. Dựa theo biểu hiện của anh, Eunsang bảo có khả năng chính anh cũng chưa biết mình mang thai. Em nghĩ chuyện này....vẫn nên để anh tự mình nói với gia đình đi.

Hyunbin không còn tâm trạng trêu chọc Minhee chưa ra mắt nhà người ta đã tự gọi mình là gia đình của Yunseong rồi, bây giờ vấn đề trước mắt quan trọng hơn. Cậu cũng đoán trước được là nhà chồng chưa hay tin, bởi vì dù sao cậu cũng là tội đồ làm sảy mất đứa cháu đầu lòng của họ, không có lý nào ba mẹ chồng cậu mãi cho đến khi cậu xuất viện cũng chưa có động tĩnh gì được. Phu nhân gia tộc tài phiệt ít nhiều cũng sẽ bị trưởng bối nhà chồng giám thị, nhà họ Goo mặc dù không rình rập cậu như hổ rình mồi, nhưng ít nhiều cũng có thể xem chừng hành động của cậu ở nước ngoài thông qua chi tiêu từ thẻ tín dụng. Hoàn hảo là bắt đầu từ năm hai cậu đã âm thầm làm một thẻ tín dụng riêng cho mình, kiếm tiền từ những công việc làm thêm cho trường như làm thủ thư, hay trợ giúp tổ chức sự kiện cho hội sinh viên, cộng thêm tiền lương làm thêm mấy tháng này, định bụng dùng số tiền mà gia đình chồng không biết được này gửi về cho nhà mẹ đẻ mình. May mắn là cậu đã có một chút chuẩn bị cho bản thân, số tiền này đủ để cậu chi trả viện phí cùng thuốc men, chỉ cần gia đình chồng không thuê mấy kiểu như thám tử để theo dõi cậu, thì tạm thời chắc chắn sẽ không biết họ vừa vô duyên vô cớ mất đi đứa cháu đầu lòng.

Còn về việc tại sao cậu muốn giấu giếm cái thai đã mất này sao? Họ nghĩ cậu mất con không đau đớn tuyệt vọng sao? Nhưng vì cái gì cậu phải sinh con cho nhà họ Goo? Cô dì chú bác, ông bà nội chồng, bà ngoại chồng, ba chồng, mẹ chồng, từng người từng người một đều không coi cậu là người nhà. Sáu năm làm rể, ngay cả một điều sai phạm nhỏ nhất cậu cũng chưa từng làm ra. Dựa vào đâu mà cậu một thân một mình mang thai đứa trẻ, ở Hàn Quốc người nào người nấy thay phiên nhau ép buộc chồng cậu ngoại tình. Haha, tốt lắm, ai cũng đều rất giỏi. Nếu cậu có xuất thân trâm anh thế phiệt, cậu sẽ phải một mình ở lại nước B sao, sẽ ngày ngày cô đơn không có alpha bên cạnh, mấy tháng trời không hề hay biết bản thân mang trong mình một sinh linh, vì làm việc nặng té ngã mà sảy thai, bên cạnh chỉ có một vài người bạn nói ra vài lời an ủi sáo rỗng sao? Đúng thế, cậu uất ức đấy, cậu không cam lòng đấy. Dựa vào tài lực của thế gia trăm năm mang họ Goo, đổi một cái bệnh viện học nội trú cho Goo Jungmo thì khó lắm à? Kể chuyện hài gì vậy, bọn họ vung tay một cái là thu mua ngay bệnh viện được, chính là những người này không muốn Moon Hyunbin làm ảnh hưởng quá nhiều đến đứa cháu đích tôn của dòng họ, không muốn anh học những thói quen hành động dân dã bình thường của cậu. Thời gian không gặp mặt cộng lại còn chưa đến nửa năm, hành vi của Jungmo đã hoàn toàn thay đổi. Luôn luôn không ăn hết đĩa, bắt đầu tỏ ra khó chịu với mùi của món Hàn truyền thống, khi chơi thể thao sẽ không hết mình tránh ra mồ hôi quá nhiều hoặc làm bẩn quần áo. Mấy cái thói quen tiểu thiếu gia kiêu kì này của Jungmo đều sớm bị cậu chỉnh cho bằng hết rồi, vừa nháy mắt một cái đã khôi phục y hệt trước lúc chưa kết hôn, nguyên một bộ dạng con nhà giàu không ăn sương khói nhân gian. Cái dạng đó thì có gì tốt, mẹ chồng còn nói bóng gió với cậu không được để con bà học theo thói quen của con nhà nghèo nữa, đã thế nếu đứa con này thật sự ra đời, nó sẽ còn là con của cậu nữa sao?

Nhà họ Goo có phải là nhân khẩu thưa thớt, rất muốn có cháu rồi không? Vậy thì đừng có hòng mà cậu sinh, một chút cậu cũng không muốn sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro