Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Nó nhắm mắt hát mê say đến thanh điệu cuối cùng rồi mới từ từ mở mắt, mỉm cười hạnh phúc quay lại nhìn lũ trẻ....Nó giật mình khi bắt gặp ai cũng đang đứng động nhìn nó như người ngoài hành tinh hay trên trời vừa rớt xuống....Momo mắt nhìn nó không chớp nổi tiến đến gần nó, trái tim cô đập dồn dập, lại lúc trầm lúc bổng như từng giai điệu của bài hát....Cô phải công nhận lúc này rằng...cô thích nó...

- Hay quá, cô là ca sĩ nào mà sao tôi không biết? – Đạo diễn Need vỗ tay làm vỡ cái không khí yên ắng lắng động.

- Ơ...tôi...tôi – Mina ấp úng nhìn Momo , nhưng sao cô ta cứ đơ ra nhìn nó mà không nó gì – Tôi không phải ca sĩ.

- Chị, chị hát hay quá – Suli nắm lấy tay nó cười toe toét khoe hàm răng sữa trắng tinh
- Hoan hô chị – Bi vỗ tay làm cả đám nhóc hùa theo vỗ bôm bốp .

- Sao? Cô không phải là ca sĩ à? – Need ngạc nhiên

- Hình như cô pé là người giữa trẻ – chị biên tập nói với đạo diễn.

- Không... em cũng không phải người trông trẻ – Mina ấp úng cúi mặt lí nhí.


Đạo diễn Need và cả chị biên tập cùng toàn thể mọi người đang quan sát nó nãy giờ tròn xoe mắt nhìn nó đầy vẻ ngạc nhiên khó hiểu .

- Vậy cô là ai? Sao vào được đây? Đây đâu phải nơi ai muốn vào thì vào được – Need nhíu mày hỏi nó

- Dạ...dạ...là... – Nó đang lúng túng liếc Momo cầu cứu.

- Là em dẫn vào, cô pé này đi với em – lúc này Momo mới kéo hồn về để lên tiếng thay nó =))))

- À!!! Thế cô bé này là ai? – Need hỏi

- ....!!!! – Momo im lặng... thật sự cô đang rối lòng, nó là ai, là osin của cô...nhưng sao giờ cô không muốn nói vậy nữa...

- Chị – Momo quay sang gọi chị biên tập – đưa cô pé này vào chuẩn bị giùm em, nhỏ này sẽ thay thế cô ta – Momo chỉ tay về phía Huyna.

Cả hậu trường cùng sửng lên vì quyết định của Momo đưa ra...

- Sao... sao được hả em, cô pé này... – Chị biên tập rối bời.

- Cô... cô không thể làm như vậy – Huyna tức tím mặt hét lên mà quên mất hình tượng của mình .

- Tại sao không ? – Momo quay sang nhìn con nhỏ khinh khỉnh .

- Vì...vì – con nhỏ bí thế giận không thốt nổi.

- Chị, đưa cô ấy đi chuẩn bị và đưa bản nhạc giọng nữ cho cô bé – Momo nói với chị biên tập

Chị biên tập mỉm cười gật đầu, dù trong lòng vẫn còn rất lo lắng trước quyết định của Momo...
- Em đi theo chị – chị quay sang nói dịu dàng với nó

- Đi...đi đâu ạ – Nó lắp bắp run run

- Cô đi theo và làm những gì chị ấy bảo, nếu cô giúp tôi quay clip thành công sẽ được xóa 50% nợ – Momo xoay Mina lại thì thầm vào tai

- Thật không ? – Nó trợn tròn mắt không tin những gì mình vừa nghe

- Cô không muốn – Momo nheo mày giả vờ tiếc rẻ

- Không...muốn muốn... cô nhớ nhé – Nó cười tươi rói chạy theo chị biên tập

Momo đứng mỉm cười nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn chạy lon ton...

"Con nhỏ đó là gì mà Momo unnie xem trọng vậy chứ, đẹp như mình mà không thèm nhìn lấy 1 cái là sao?" – Huyna tức ngùn ngụt trong lòng

- Để tôi chống mắt xem con lọ lem đó làm hề như thế nào, vịt mà đòi làm thiên nga, có trang điểm thế nào cũng không đẹp lên nổi đâu... – Huyna cười gian tà lẩm bẩm, lòng mong ngóng xem kịch hay...

... 


- Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu – chị biên tập bước ra tươi cười nói

Cả trường quay 1 lần nữa choáng ngợp, nó từ phía sau bước ra trong hình hài 1 thiên sứ... Mặc dù không phải lần đầu nhìn thấy sự thay đổi ngoạn mục của nó, nhưng không ngờ Momo cũng không thoát khỏi mê lực kì lạ... Ánh mắt cô dán chặt vào nó...nửa ngạc nhiên, nửa thương yêu...bất giác cô nàng bước vô thức đến gần nó...

- Cô...cô sao vậy – nó ngạc nhiên khi thấy Momo như kẻ mất hồn

Bàn tay của cô khựng lại khi đưa lên đến gần má nó 1 cách vô thức...

- Trông kì lắm hả – Nó chớp chớp mắt long lanh cái mặt xìu như con cún...

"Ặc, chết mất..." – Momo nhìn thấy chịu không nổi phải quay đi, tay bất giác che mặt lại, nếu không cô nàng không biết mình sẽ làm gì...


- Tuyệt quá phải không ? Chính tôi còn không ngờ nữa mà ! – chị biên tập che miệng cười khúc khích trước cái điệu bộ và hành động của Momo

- Thật không ạ? – Nó xìu xìu hỏi

- Thật chứ – chị biên tập cười dịu dàng làm nó đỏ mặt - Phải không Momo – chị quay sang hỏi Momo.
- Ờ...ừm!!! – Momo vẫn chưa thoát khỏi tình trạng ngượng ngập mà mặt đỏ bừng bừng

Cả trường quay phì cười... làm cho 1 kẻ nổi điên...

- Hừ, cũng nhờ son phấn và chuyên gia giỏi nên mới được thế, không biết diễn cũng thế cả thôi, hay gì tưởng bở – Huyna mỉa mai

Mọi người khó chịu nhíu mày nhưng cũng chả làm được gì, chỉ có nó chậm tiêu nên không hiểu ẩn ý sâu sa của Huyna lắm... 


Momo bước đến gần Huyna , miệng nhếch 1 nụ cười chói chang lấp lánh tiến về phía ả... cô cúi xuống sát mặt gần ả ...

- Cô nói đúng – Momo rì rầm vào tai làm trái tim ả nhảy bùm bụp, mặt đỏ gay như mặt trời, cười gian phát ghét như tưởng Momo theo phe mình – Thế ra cô cũng biết điều này à? Thế nãy giờ cô đứng giới thiệu về bản thân mình à?

Momo dứt lời... mặt cô nàng đỏ hơn lúc nãy, nhưng không phải đỏ do ngượng mà là đỏ do tức giận...
- Cô...cô – Ả nhìn Momo tức bầm gan không thốt được nên lời

Momo nhếch mép đáp lại nụ cười lúc nãy rồi quay đi không thèm ngoảnh lại nhìn cái bản mặt ngày càng đỏ tăng theo cấp độ của Huyna... mọi người trong trường quay che miệng cười khoái chí trước phản kích của Momo..... 


Momo bước đến gần nó...
- Cô chỉ cần chơi đùa và hát theo nhạc ca khúc lúc nãy chị biên tập đưa là xong – Momo rỉ tai nó

- Chỉ cần thế thôi àh? – Nó ngạc nhiên – Chỉ cần chơi đùa và hát thôi là được xóa 50% nợ thật sao-Nó hỏi lại

- Ừ – Momo cười gian xảo

Nó chạy ra chơi đùa và bắt đầu cất giọng trong trẻo mê lòng người khiến mọi người chìm đắm... lũ trẻ ùa ra chơi đùa với nó hồn nhiên, trông vào người khác có cảm tưởng mình đang lạc đến thiên đàng.....

Momo ngẩng ngơ nhìn nó không chớp mắt, mọi người nín thở theo dõi không rời cho đến khi Need lên tiếng...

- Cắt...cắt.. Quá...quá...quá tuyệt – Need bức xúc

Nhờ nghe tiếng Need mọi người mới tỉnh mộng...

- Cô... cô thiệt sự là trước giờ chưa từng đứng trước ống kính sao? – Đạo diễn Need cầm tay nó cảm động nói, bệnh nghề nghiệp tái phát – Cô có muốn làm thần tượng không – Need nắm tay chặt hơn hỏi dồn

- Hả???? – Nó khờ khạo không hiểu cái mô tê gì, không phải Momo nói chỉ là ra chơi đùa và hát cùng lũ trẻ sẽ được giảm nợ sao?

- Không – Momo từ đâu đến kéo nó ra khỏi tay Need phẫn nộ... rồi kéo nó đi

- Ê...khoan...nè nè Momo – đạo diễn Need gọi với theo

- Hôm nay quay tới đây thôi, mai quay tiếp, tôi hơi mệt – Momo quay lại trừng mắt với đạo diễn Need tóe lửa

- Nhưng... – Need tính nói gì nhưng ngậm miệng khi bắt gặp ánh mắt "lạnh băng" đầy hàm ý của Momo " Miễn lộn xộn"
...
- Nè nè – Nó bị Momo lôi đi, vùng vẫy la lên

Momo dừng bước xoay lại nhìn nó khó chịu...

- Sao ? Cô muốn làm thần tượng hả? – Momo nheo nheo mắt nhìn nó bực dọc

- Không....không phải – Nó nhăn mặt thở hổn hển

- Thế nào? – Momo chau mày liếc xéo

- Nhưng...nhưng... tôi chưa thay đồ, làm sao tôi mặc thế này mà về ... – Nó thấy thái độ thô bạo của Momo sợ hãi nói trách móc, khóc òa tội nghiệp

Momo nhìn lại nó mới hiểu, cúi mặt có vẻ hối lỗi, tay gãi gãi chiếc mũi hơi ngượng...

- Tôi... tôi xin lỗi mà...đừng khóc nữa – Momo vỗ về – 

Nó lấy tay quẹt má quẹt mặt giống hệt trẻ con nhõng nhẽo đáng yêu 


Momo cụp đôi mắt nhìn nó ngây ngẩn, trong vô thức, cô ôm chầm lấy nó 1 cách không tự chủ... nó đang khóc bỗng ngưng hẳn, đôi mắt mở to hết cỡ trước hành động của Momo...

- Ơ...cô...cô... – Nó lắp bắp khiến Momo chợt tỉnh

Cô vội đẩy nó ra quay mặt đi giấu giếm khuôn mặt đang đỏ lựng...

- Ai bảo cô khóc hoài, tôi an ủi cô thôi – Cô nàng chữa ngượng – Đi thôi – Momo mở xe bước lên giục nó

Nó cũng vội trèo lên theo...Chiếc xe chạy băng băng, nó đôi khi liếc trộm Momo , Momo cũng vờ vờ liếc nhìn nó... khi 2 ánh mắt chạm nhau thì bật ra, mặt 2 đứa chưng ra 2 trái cà chua, không khí trong xe ngập ngừng cho đến khi về đến nhà nó...

- Cám ơn cô đã đưa về... – Nó vội mở cửa bước ra, cúi chào rồi chạy đi

Momo ngồi ngẩn ngơ nhìn theo cái bóng nó nhỏ nhắn chìm dần cuối con đường...

... 


- " Phải nói với mẹ thế nào trong cái bộ dạng này đây" – Nó rầu rĩ khóc thầm trong tâm trí khi bước vào nhà

...bộp...

Nó va phải cái gì đó khiến nó dội ra... xoa xoa cái mũi nó rủa thầm...
- Không sao chứ – 1 giọng nói tuyệt vời vang lên

Nó ngóc đầu dậy thì 1 bản mặt khó ưa đập vào mắt nó..

- Sao cô lại ở đây? – Nó nhăn mặt, phồng má chu mỏ hỏi Dahuyn

Dahuyn cười không chịu được cái mặt của nó ...

- Sao giờ này con mới về – mẹ nó từ phía sau đi tới hỏi – ăn mặt kiểu gì thế này

- Dạ...dạ...con đi Costplay với tụi con Nayeon – Nó cúi cúi mặt tìm ra 1 lí do hợp lí nhất

- Hừ, con bé này, hôm nay mày hẹn ăn tối với Dahuyn mà quên à? – mẹ nó cau mày 


- Gì chứ, con có nói sẽ đi đâu – nó xìu mặt, chu mỏ cãi

- Đi lên thay đồ rồi đi cùng Dahuyn – mẹ nó phóng 1 tia nhìn theo đúng nghĩa "Nếu chưa muốn chết thì thi hành ngay"


Nó liêu xiêu lết lên phòng và mau chóng bước xuống trong chiếc váy áo búp bê đơn giản màu hồng nhạt, do được make up trước nên nó cũng chả tốn thời gian nhiều

- Sao ăn mặc thế – mama cau mày làu nhàu

- Không sao thưa bác, cháu thấy rất xinh đấy ạ – Dahuyn nhìn ngắm nó rồi quay sang nói với mẹ nó.

- Thế à? Thế thì 2 đứa đi kẻo trễ – mẹ nó hài lòng với đứa con "rể" thúc giục 2 đứa ra xe

- Người ta mới vừa về không kịp cho nghỉ ngơi gì, cũng tại cô ta, đồ khắc tinh... – nó làu bầu, bực bội liếc xéo Dahuyn 1 cái, đi ngang cố ý giẫm chân cô nàng 1 cái đau điếng

Dahuyn lắc đầu theo nó ra xe, cô nàng lịch sự mở cửa xe cho nó... nó chẳng thèm đoái hoài trước 1 người lịch lãm mà hàng trăm cô gái ao ước được 1 cái nhìn cũng không được, mà phồng mồm nguýt 1 cái dài leo lên xe
...
Dahuyn cười khúc khích lái xe đi...

- Hôm nay trông cô xinh đấy, mỗi lần nhìn thấy cô lại trong 1 dáng vẻ khác làm tôi ngạc nhiên lắm – Dahuyn liếc nhìn nó rồi cười nói

- Xì!!! Cám ơn – Nó phồng 2 má phúng phính đỏ hồng vì tức giận

Nhìn nó cô không nhịn được cười, thế là không cần phải giữ hình tượng, cô nàng phô bày hết cái nụ cười cực quyến rũ của 1 mỹ nhân không chút giấu diếm

- Cười gì chứ – nó nhăn nhó

- Xin...xin lỗi – Dahuyn nhịn cười – Hình như cô không được vui

- Còn phải hỏi sao, tôi có nói sẽ đi ăn cùng cô đâu, sao tự nhiên đến nhà tôi.

- Ngày mai cô phải đến công ty làm việc cho tôi rồi, cô không muốn biết mình phải cần làm gì sao? – Dahuyn trịnh trọng nói nhưng miệng vẫn cười rạng rỡ, càng chọc nó dỗi cô càng thấy thích thú.

- Thì ngày mai tôi đến công ty cô nói là được rồi, cần gì phải thế này chứ, hứ – nó lè lưỡi trêu Dahuyn, giận hờn ngúng ngẩy quay mặt đi

Dahuyn chỉ cười, không nói gì, vì nó nói đúng, cần gì thì mai lên công ty cô sẽ nói và phân phó cho nó, nhưng không hiểu sao cô muốn gặp nó, ở bên cạnh nó cô thấy vui và có thể thoát khỏi lớp vỏ bộc lạnh lùng của mình vì nó vô hại

Cả 2 nói chuyện say sưa mà không biết xe mình vừa lướt qua 1 chiếc BMW thể thao màu vàng...và 1 đôi mắt sắc như chim ưng rực lửa nóng giận...

Do ngồi ngẩn ngơ nhìn nó đến khi khuất dạng mà tâm trí vẫn hỗn độn với nhiều đấu tranh suy nghĩ mà Momo mới được chứng kiến cảnh nó vừa chia tay với cô xong đã ngồi nói chuyện "vui vẻ" với người khác...

Siết chặt vô lăn, chiếc xe phóng vụt đi, để lại tiếng xe mãnh liệt và hàng nghìn con mắt đang ngoái lại nhìn theo bóng chiếc xe...  

------------------------------

  Nó ăn ngon lành mặc dù mới nãy vẫn còn đang giận dỗi, Dahuyn cứ ngắm nó mà quên cả ăn...
- Trông cô ăn ngon quá nhỉ? Có cần tôi gọi thêm cho không – Dahuyn nheo mắt cười đáp

Mấy quý cô quý bà, quý chị...mà nói chung là phái nữ đều ngẩn ngơ nhìn Dahuyn, trái tim loạn xạ khi bắt gặp nụ cười quyến rũ đẹp như 1 vị thần Hi Lạp... rồi tất cả lại nhìn nó... ghen tị có, ngạc nhiên có... nhưng coi bộ đều chung 1 câu hỏi "Nhỏ đó có quan hệ gì với cô nàng tuyệt vời đó nhỉ? Nhìn con nhỏ ham ăn đó chẳng 1 chút ý tứ ngồi với cô ấy chẳng hợp chút nào"


Nó ngẩng lên mà miệng còn phồng vì thức ăn trong miệng... nhai nhai thiệt nhanh, nuốt ực 1 cái... nó chu mỏ nói 

- Tui hông phải heo đâu mà ăn nữa... – Nó nói với Dahuyn xong quay sang người phục vụ – Anh cho em 1 bánh gato, 1 bánh plan, 1 dĩa trái cây, 1 kem dâu và 1 trà sữa thạch đào......

Dahuyn lẫn anh phục vụ và những cô nàng nãy giờ ăn ở không ngồi quan sát 2 người tròn xoe mắt nhìn nó....cái thân hình nhỏ xíu đó có thể dồn hết mớ thức ăn kia vào thêm àh

Nó xoa 2 tay thích thú nhìn những món tráng miệng đủ màu sắc trước mặt, nó ôm ly kem ngoặm 1 muỗng to, mọi bực dọc và tức giận xìu hết... 

- Cô có vẻ thích đồ ngọt – Dahuyn chống tay nhìn nó mỉm cười thích thú 

- Ưm... – nó gật đầu hạnh phúc 

Mina bỗng chìa 1 muỗng kem to trước mặt Dahuyn... 

- Cho cô – nó cười tươi đáng yêu 

- Cho tôi – Dahuyn nhún vai ngạc nhiên nhìn nó hỏi lại 

- Ngon lắm đó – nó cười híp mắt gật đầu

Dahuyn cười há miệng để nó đút cho ăn... nhìn cảnh 2 người thật tình tứ mà ai ở đó cũng phải ganh tị...


Dahuyn lảo đảo bước ra.....đây là lần đầu tiên cô ăn nhiều dữ vậy... do thấy nó ăn ngon lành nên món nào nó đút cho cô cũng ăn, hành động đáng yêu đó của nó không ngờ làm cho 1 cô nàng luôn lạnh lùng lại cảm thấy ấm áp như trở về những ngày hồn nhiên khi còn bé... Rốt cuộc cả buổi ăn cô chẳng hề đề cập gì đến công việc .

Nó ngồi trên xe, gió thổi hiu hiu mát lạnh, nó bình lặng ngắm nhìn những dãy nhà cứ vụt qua cửa sổ xe, nó từ từ chìm vào giấc ngủ mà không hay....Dahuyn cứ ngắm nhìn nó chìm trong giấc ngủ như 1 thiên thần đang say giấc, làm ai nhìn vào cũng thấy bình yên... 

- Này, đến nhà cô rồi – Dahuyn lay nó dậy 

- Ưm... – nó cứ chìm sâu vào giấc mộng

Dahuyn lắc đầu, bế bổng nó trong lòng bước vào nhà... 

- Ưm, hoàng tử – nó ngủ mớ, trong mơ nó thấy mình đang được chàng bế đi

Dahuyn cười thầm, không biết mấy tuổi rồi còn bạch mã hoàng tử... 

- Nó sao thế – Mẹ nó bước ra mở cửa ngạc nhiên hỏi 

- Cô ấy mệt quá nên ngủ thôi ạ – Dahuyn cười nói 

- Phiền cháu đưa nó lên phòng giùm cô nhé – Mẹ nó cười gian xảo
- Vâng

Dahuyn đưa nó lên lầu, cô shock thiệt sự khi thấy toàn căn phòng đều màu hồng, từ gối chăn đến bàn ghế, rèm cửa, kệ sách thì chất 1 đống truyện cổ tích, ngoài ra còn treo đầy hình ảnh của phim hoạt hình...cứ ngỡ đang bước vào phòng của 1 cô nhóc 3t vậy... 


End chap 6 .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro