Chap 5
- Khoan đã – Momo gọi với nó lại
Mặt nó bi giờ đem để giữa rừng chuối thì cam đoan không biết đâu là lá chuối đâu là mặt nó =)) ... "A...a...hjk...Đừng nói cô mở cửa bước ra nha đồ của nợ kia..." – Nó khóc thầm
...cạch...
Ặc...cô ta đã mở cửa...cô đã bước xuống...và hồn nó siu lạc, tay chân cứng đơ...
"Đừng nói cô bước tới đây nhá...Nhiu đây chưa đủ làm tui nổi bật rồi hả?" – Nó khóc tỉ tê trong lòng
Một bày tay đặt lên vai nó làm nó mém xỉu...hjk...tới thiệt
- Này, tôi gọi sao cô không quay lại hả? – Momo tức giận nắm vai nó xoay lại
- Gì...gì vậy? – Nó thút thít, người run lên trước bao con mắt vừa kinh ngạc vừa đầy vẻ sát thương đang công phá về phía nó
- Mấy giờ cô tan học? – Momo lo chạy theo nó mà ko chú ý xung quanh
- 5...5h – Nó lắp bắp, giờ nếu có thể nó cũng muốn quỳ xuống năn nỉ Momo để nó đi vào trước khi đc lên báo hay thành đề tài của toàn trường
- Vậy 5h tôi đợi cô
- Không...không – nó lắc đầu nguầy nguậy
- Cái gì chứ? Cô dám từ chối àh? – Momo bực mình chau mày đầy cảnh cáo
- Không...không...không phải – Lúc này nó khóc thiệt sự
- Vậy thì sao chứ ? – Momo nhíu mày khó hiểu
Nó lấy tay chỉ về phía sân trường...Giờ Momo mới để ý...nãy giờ xung quanh đang lắng động... từ sân trường, cho tới các dãy lớp học, học sinh thò đầu, chen chúc đang nhìn thử xem mắt mình có bị hoa không khi thấy sự xuất hiện của thần tượng lòng họ...và cũng khối người thắc mắc về mối quan hệ của nó và Momo...Lúc này cô mới chợt nhớ đến cái thân phận "Cao quý" của mình mà mặt xám xanh thấy rõ... 1 mùi khí "tiêu rồi" thoảng qua...giờ cô và nó như con mồi nhỏ trước bầy hổ dữ đang rình rập, chỉ cần con mồi nhúc nhích là bay vô "xử" liền...Không khí im đến đáng sợ...tất cả bất động như đang xem phim bị bấm "Pause"...1..2..3
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-
Những tiếng hét đồng loạt vang lên như bom nguyên tử nổ "bùng" phá sập trường....
- Tôi nghĩ cô nên chạy – Nó nhắc nhở... nhìn mặt Momo thất thần, nó có chút mãn nguyện sau những ngày bị hành hạ
- Cô... – Momo tức hộc máu trước cái thái độ thỏa mãn trước cảnh cô bị hành...rõ ràng là mới sợ xanh mặt mém khóc mà giờ... Ức quá
- AAAAAAAAA
MOMOOOOOOOO UNNIEEEEEEEEEEEE– nếu nói cả đám con gái thì chưa thể hiện đc độ nhiều của số lượng đông đảo...dùng là "Tất cả con gái trong trường" đang ...túa ra... xô đẩy...bổ nhào...không biết còn từ nào để diễn tả không ^^!...vây lấy Momo
Nó nhún vai từ tốn bước vào lớp...thật mừng là nó hết là tâm điểm của mọi người trong trường...Momo đáng thương chật vật lắm mới chui vào xe và biến mất...nhưng có vẻ không còn lành lặn lắm =))
Đúng như những gì nó nghĩ...Momo vừa đi thì nó đối diện với chục...àh không...trăm...cũng không...là nghìn con mắt như dao găm...mà bén nhất là 2 con bạn đang kề "dao thái" ngay cổ nó...
- Tha cho tao, tao không có gì để nói mà... – Nó đập đầu vào bàn muốn tự vẫn quách cho rồi...
Trời thương kẻ ở hiền... Tiếng chuông vào tiết cũng kịp nó thoát khỏi nanh vuốt lũ bạn...Hôm nay là 1 ngày kinh khủng...
...è è è...
Nó lén mở chiếc đt xem tin nhắn...
'Tôi đợi cô ở hẻm XX gần trường, ra về đến đó ngay'
'Làm ơn đi... khỏi cần...ra về tôi sẽ tự đến nhà cô' – Nó hằn học trả lời tin nhắn
'Cô dám cãi sao? Đừng nói nhìu, ra về đến đó ngay...'
'Bít oy'' – Đọc dòng tin nhắn của Momo mà nó toát mồ hôi, không ngờ 1 dòng tin nhắn cũng đủ bít Momo phẫn nộ cỡ nào nếu nó cãi lời
.......Rengggggggg........
Tiếng chuông tan học vừa vang lên...1 cái bóng lướt véo qua, quay lại thì nó đã phắn mất dạng... nhỏ mà tham gia đội điền kinh dám cá sẽ đoạt giải chắc lun
Cái dáng nhỏ nhắn của nó lướt ra khỏi cổng trường rồi luồn lách đến 1 con hẻm gần đó...
- Hộc hộc... – Nó dừng lại thở dốc
- Cô làm gì chạy như ma đuổi vậy? – Momo khoanh tay trước ngực người tựa vào xe đứng với cái dáng rất ư "có nghề"
- Ai hại tui ra nông nỗi này hả? Cũng hên là ngày mai bắt đầu nghỉ hè rối, nếu không tui không biết có sống hết ngày mai để thấy mặt trời không – Nó hoắc mắt nhìn Momo tức tối khi nghe cái giọng giễu cợt đáng ghét của cô ấy
- Cô đang nạt ai thía hử? – Momo lườm lườm làm khí thái và tức giận của nó xẹp xuống – Lên xe – Momo ra lệnh
Mặc dù lòng vẫn tức lớm, nhưng thôi... ráng nhịn vì... có tức cũng không làm gì được cô ấy =))...đành leo lên xe
- Chúng ta đi đâu? – Nó tò mò hỏi
- Trường quay – Momo đáp gọn lỏn
- Hả?????? tới đó làm gì – Nó hốt hoảng
- Ơ hay, tôi là thần tượng mà, đến đó làm việc chứ không lẽ chơi – Momo nhíu mày nhay nhay lỗ tai vì tiếng hét chói lói của nó
- Nhưng....nhưng... tui tới đó làm gì – Nó lắp bắp như chưa tin tai mình vừa nghe gì
- Cô là osin của tui tất nhiên tui đi đâu cô phải theo đó chứ – Momo chau mày tỏ thái độ bực bội
...
Xe chạy độ 20p thì dừng lại ở đài truyền hình lớn nhất cả nước... không khí ở đây thật náo nhiệt, nếu là người thường như nó không choáng thì hơi bị lạ, bởi nhìn ai cũng sáng ngời như đang tỏa hào quang... mà đi với Momo thì nó lại càng "chìm"...Nó chỉ biết đứng há hốc mắt trố ra nhìn mọi thứ ở đây, nhìn cái miệng ngoác bằng cái nắm đấm của nó khiến Momo không nhịn cười được, trông yêu quá chừng...
- Chào mọi người – Momo nở nụ cười chuyên nghiệp khiến chị em phụ nữ ngất ngây còn cánh đàn ông thì mê mẩm cười đáp lại
"Cô này quả là lợi hại... ai cô ta cũng chinh phục được" – Nó thôi nhìn ngắm xung quanh mà quay sang liếc Momo nghĩ thầm
- Ồ Momo !! Em tới rồi à? Hôm nay quay clip cho album mới đúng không ? – 1 người đàn ông cỡ chừng 40,50t, thân hình vãm vỡ, hàm râu quai nó trông rất "ngầu", mặc chiếc áo thun trắng trơn khoác ngoài chiếc áo khoác túi hộp không tay phối chiếc quần jean bạc màu vài chỗ kiểu
- Chào đạo diễn Need, hôm nay nhờ cả vào ngài – Momo lịch sự bắt tay
- Cô khách sáo quá, cũng phải nhờ cả vào cô đấy, cố diễn tốt nhé – Đạo diễn vỗ vào tay Momo cười vui vẻ và gần gũi
Oaaaaaaaaaaoaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – 1 tiếng khóc của trẻ con vang lên khiến trường quay nhốn nháo
- Chuyện gì vậy? – Momo quan sát lũ trẻ xinh xắn trong trường quay tò mò hỏi
- Đó là các cô cậu bé được tuyển đóng vai thiên thần nhỏ của cô đấy – Đạo diễn Need cười nói
- Oa!! Xinh quá – nó nhìn mấy đứa trẻ mắt long lanh lên
Nó tiến lại gần mấy đứa trẻ đang đứng lơ ngơ giữa hậu trường trong bộ đồ thiên thần xinh yêu bỏ mặc Momo đang đứng bàn việc với đạo diễn Need ...
- Sao em lại khóc – nó cúi xuống hỏi cô pé thiên thần chừng 5,6t đang khóc thút thít
- Hik...bạn...bạn...Bi đánh em – cô bé lấy bàn tay nhỏ nhắn quẹt nước mắt trên đôi gò má ửng hồng phúng phính đáng iu chỉ tay về phía cậu nhóc cũng trạc tuổi rất xinh...tương lai có thể là 1 hot boy đó nha
- Sao em lại đánh bạn – Nó quay sang nhóc Bi
- Ư...vì vì... nó hát dở mà bày đặt hát quoài – Bi lè lưỡi trêu trêu nũng nịu vừa dễ thương vừa buồn cười
Nó mỉm cười...1 nụ cười xinh lung linh kèm theo mắt cười khiến lũ trẻ nhìn chăm chú
- Em không được trêu bạn, vậy xấu lắm – nó xoa đầu nhóc Bi khuyên dịu dàng
- Oak!! Chị ơi, chị là thiên thần phải không ? – Cô bé lúc nãy đang khóc thấy nụ cười của nó quên cả khóc chạy đến ôm chân nhỏ
- Không!!! Là đại thiên sứ cơ – Bi phồng phồng 2 cái má nói
- Là thiên thần... thiên thần của Suli cơ – cô pé phụng phịu ôm chằm lấy nó
- Không là đại thiên sứ của Bi – nhóc Bi cũng chạy lại ôm lấy tay nó giành với pé Suli
2 bên không ai thua kém ai, tụi con trai theo phe nhóc Bi, tụi con gái theo phe Suli, giành qua kéo lại rôm rã ầm ĩ cả hậu trường...
- Cô là người trông trẻ hả? mau làm cho tụi nó im hết đi, nhức đầu quá... – 1 giọng nói chua lòm hét lên khiến cả lũ trẻ im bặt
Một con nhỏ gương mặt khá xinh, tướng tá cũng không tệ, nhưng cái mặt thì cứ hếch lên kiêu căng và đôi mắt khinh người đến rởm đời...
- Huk huk.... Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Sau khi ngừng chiến, lũ trẻ quay sang nhìn con nhỏ chanh chua rồi đồng loạt khóc ầm lên...
- Các em sao vậy... – Nó ngồi xuống, 1tay ôm pé Suli 1 tay ôm nhóc Bi lo lắng hỏi
- Phù thủy...chị ấy là phù thủy – pé Suli vừa khóc vừa chỉ vào con nhỏ chanh chua
- Huk huk... Nữ yêu quái...nữa quái – nhóc Bi cũng sụt sùi vừa quẹt nước mắt vừa phồng mồm nói
Nó trợn mắt phụt ra 1 cái nhưng kịp chèn ép lại nếu không nó sẽ lăn ra cười như con điên mất
- Cái...cái gì...dám dám... – Nhỏ chanh chua tức xịt khói "Con nhỏ xấu xí đó thì tụi nó gọi là thiên thần còn đẹp kiêu sa như mình mà dám gọi là phù thủy, yêu quái...thật tức quá mà...không thể tha thứ mà"
Nhỏ định nhào vô dây lũ trẻ không biết phân biệt đẹp xấu trái phải này 1 bài học thì...
- Ồ!!! Huyna em đến rồi à? – 1 chị mặc 1 bộ đồ công sở màu kem, dáng vẻ khá chuẩn, chiếc kính gọng mỏng màu nâu đỏ nhạt càng làm tôn cái gương mặt trái xoan và đôi mắt phượng thêm phần sắc sảo
- A!! chị tổng biên tập, em chào chị – Nhỏ Huyna chuyên nghiệp ghê gớm đáo để, nhỏ quay lại mỉm cười nói cái giọng ngọt lịm với chị biên tập như con nai vàng ngơ ngác
- Chào em, hôm nay em được mời hát cùng Momo clip mới của cô ấy phải không? – Chị biên tập mỉm cười thật hiền và đẹp
- Momo unnie đâu chị, chị ấy tới rồi sao – Nó mừng húm, nghe Momo mắt sáng rực
- Cô ấy đang nói chuyện với đạo diễn Need đằng kia – Chị biên tập cười chỉ tay về phía Momo
Nhỏ ko thèm cảm ơn 1 câu rồi chạy vèo đến chỗ Momo....Chị quay lại nhìn nó....
- Em là người trông trẻ à?
- Dạ... – Nó đang ngắm chị thì bất ngờ chị quay lại hỏi làm nó giật mình – Dạ...dạ...không – nó lắp bắp, công nhận chị nhìn trực diện xinh quá
- Em vất vả rồi, cố em nhé – Chị mỉm cười như mùa xuân làm nó đỏ hồng cả mặt
- Dạ – Nó thẫn thờ trả lời như cái máy
"Người gì mà đẹp dữ vậy, cứ như sao, sao chị ấy không đi làm người mẫu cho khỏe nhỉ, mình nhìn mà còn hết hồn, huống gì là các đồng nghiệp nam nhỉ?" – Đặt tay lên tim còn đập bùm bụp nó lè lưỡi tinh nghịch lẩm nhẩm
...
- Momo unnie, em chào unnie, em là Huyna, sẽ song ca cùng unnie, em là Fan của unnie đấy... – Huyna giả vờ thục nữ sán sán lại ôm tay Momo
- Chào em – Momo cười xã giao 1 nụ cười thần tượng khiến nhỏ đó muốn phun máu mũi, lấp lánh chịu không nổi
"Hừm, nhỏ này nổi tiếng là chanh chua, chảnh chẹ, kiêu căng... chỉ giỏi giả nai, sao bằng Mina của mình chứ" – Momo nhíu mày khinh khỉnh nhìn khi nhỏ níu níu cánh tay cô
Chợt giật mình "Mina của mình"... "Ax, mình đang nghĩ gì vậy?", Momo lắc lắc cái đầu tự chấn tĩnh, cô lại nhớ đến lời của bác sĩ Shin "Cô thích cô bé đó rồi...hãy làm theo trái tim mình...", mặt cô nàng tự nhiên đỏ ửng lên, cô lấy tay bịt miệng như đang dồn nén mọi ý nghĩ đang tuôn trào qua khuôn mặt...
Mọi hành động đáng yêu đó đã được Huyna gom hết vào mắt, nhỏ đỏ mặt, trái tim đập hết công suất trước cái biển hiện đáng yêu như cô gái mới lớn, nó cứ tưởng bở Momo đang mắc cỡ khi nó ôm lấy tay cô... Momo cũng chợt nhận ra sự vắng mặt của nó...cô giật mình lo lắng đảo mắt tìm nó...
- Chúng ta chuẩn bị quay thôi...- đạo diễn cắt ngang sự tìm kiếm của Momo
....
- Cắt – Đạo diễn Need hét lên – Huyna, tôi đã nói bao nhiu lần rồi, em đừng có mãi nhìn Momo được không ? Diễn có cảm xúc 1 chút đi – đạo diễn có vẻ cáu
- Em đã cố diễn hết sức rồi chứ bộ, sao đạo diễn khó tính quá vậy – Huyna cãi bướng
- Bộ cô tưởng cô đẹp rồi lên hình thế là xong àh!! Cô đâu phải búp bê đem chưng – đạo diễn tức khí quát
- Cô ấy lại nữa rồi – 1 nhân viên hậu trường lắc đầu
- Nãy giờ quay đi quay lại có 1 cảnh mà hơn chục lần – 1 nhân viên rì rầm lại
- Lạ gì cô ta, hống hách thế là cùng, tưởng mình đẹp, hát hay 1 tí là có giá lắm, chướng cả mắt – 1 nhân viên khác rủ rỉ tám theo
- Quay lại cho tôi – đạo diễn Need tức tối ra lệnh
- Tôi không quay nữa, nãy giờ có 1 cảnh làm hoài, tôi mệt lắm rồi – Con nhỏ chanh chua đanh đá lộ dần bản chất
- Tạm nghỉ 10p, chuẩn bị quay lại cảnh đó – đạo diễn Need mệt mỏi
Momo cũng bực bội con nhỏ này lắm, không phải vì cần 1 giọng nữ và ngoại hình xinh như búp bê giống cô ta thì đừng hòng cô mời hợp tác quay clip... Momo lắc đầu ngao ngán...
- Huyna, cô nghiêm túc 1 chút được không ? – Need dằn cơn giận khuyên lấy 1 câu
- Tôi thấy đẹp như vậy ông còn đòi hỏi gì nữa – Huyna tiếp tục tranh cãi với đạo diễn Need
- Đâu phải đẹp là xong, phải có cảm xúc, cô đang diễn vai thiên thần đáng yêu và trong sáng đấy, đâu thể mà nhìn Momo nồng nàn như vậy được – Need cố phân tích
Cả trường quay cũng lắc đầu chán nản... Phải công nhận nhỏ dấm thúi đó có nét đẹp như búp bê, nhưng lại là quỷ đội lốp thiên thần, nhìn vào vẫn mang lại cho người ta cái cảm giác giả tạo...
- Hừ!!! tôi thấy như vậy được rồi, còn không ưng thì ông ngon đi mà tìm ai hát hay và có nét đẹp trong sáng như tôi đi – Huyna vênh mặt cười kiêu ngạo thách thức đạo diễn
...
Ikutsu namida o naga *ara
Every Heart sunao ni nareru darou
Dare ni omoi wo tsutaetara
Every Heart kokoro mitasareru no darou
Nagai nagai yoru ni obieteita
Tooi hoshi ni inotteta
Meguru meguru toki no naka de
Bokutachi wa ai o saga *eiru
Tsuyoku tsuyoku naritai kara
Kyou mo takai sora miageteiru
Donna egao ni deaetara
Every Heart yume ni fumidaseru no
Hito wa kanashimi no mukou ni
Every Heart shiawase ukabete nemuru
Itsuka itsuka subete no tamashii ga
Yasuraka ni nareru you ni
Meguru meguru toki no naka de
Bokutachi wa ikite nanika wo shiru
Toki ni warai sukoshi naite
Kyou mo mata arukitsuzukete yuku
Osanai kioku no katasumi ni
Atataka na basho ga aru so sweeet
Hoshi tachi ga hanasu mirai wa
Itsumo kagayaite ita so shine
Meguru meguru toki no naka de
Bokutachi wa ai wo saga *e iru
Tsuyoku tsuyoku naritai kara
Kyou mo takai sora miagete iru
Meguru meguru toki no naka de
Bokutachi wa ikite nanika wo shiru
Toki ni warai sukoshi naite
Kyou mo mata arukitsuzukete yuku
(Every Heart – Boa)
....Tất cả mọi người đổ dồn về nơi phát ra tiếng hát trong trẻo và ngọt ngào đó, nó ngồi bên chiếc đàn Piano ở góc phòng, tay đàn và hát say sưa vui vẻ, trông nó thật thánh thiện và đáng yêu làm sao, xung quanh là lũ trẻ khiến người ta nhìn vào cứ ngỡ đó là 1 thiên đàng...
...
Cũng chả có gì, tua lại lúc Momo đang quay, nó cùng lũ trẻ chơi đùa...
- Chị, chị hát cho em nghe đi – pé Suli lay lay tay nó nũng na nũng nịu
- Em cũng muốn nghe chị hát – nhóc Bi hùa theo
Nó ngập ngừng cười cười, lướt mắt 1 lượt hậu trường thì phát hiện có 1 chiếc Piano cũ ai bỏ đó... Nó có thể nói là cái gì cũng tệ, nhưng đặc biệt nó lại sở hữu 1 giọng hát husky đặc biệt và ngọt ngào không thua kém ai, nó tự hào vì những giải và thành tích văn nghệ của mình ở trường chứ bộ àh...
Nó tiến lại gần chiếc Piano cùng lũ trẻ rồi ngồi vào chiếc Piano, mọi cảm xúc chợt trỗi lên khi tay lướt trên những phím đàn, nó cất cái giọng husky lên khiến không những lũ trẻ ngơ ra vì nghe nó hát mà cả hậu trường, mọi người bất động, ai cũng nín thở như sợ sẽ gây ra 1 tiếng động dù là nhỏ nhất sẽ làm vỡ cái âm thanh ấm áp đó ....
End chap 5 .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro