Chap 8
Phượng đọc những bài thơ với tâm trạng vừa tò mò, vừa hứng thú và sau là một tâm trạng đề phòng. Cô gửi về ông những nhận xét rất dè dặt nhưng chính xác về tình cảm và ý tưởng của tác giả. Cuối thư cô còn viết:
- Sao chú buồn thế hở chú?
Đấy là điều hiếm, nhất là khi bây giờ nhiều người làm thơ nên nhiều người đọc thơ hời hợt.
Với Nguyễn Thụ, thơ rất khó. Trước khi quen Phượng, ông chỉ làm thơ khi không viết văn xuôi được. Những cảm giác lãng đãng khi không thể biểu đạt trong văn xuôi; những suy cảm mà nếu lưu giữ, đè nén, không viết ra, trở thành sự hành hạ, buộc ông phải viết.
Ông tự nhận, so với văn xuôi, thơ ông còn non trẻ, lẫm chẫm, nhưng hồn hậu. Điều ấy, một thi sỹ bạn ông cũng từng nhận xét để khuyên ông nên tập trung cho văn xuôi. Nhưng ông cho là việc gì phải từ bỏ nó. Bên cạnh văn xuôi, thơ như cái nạng nhỏ, giúp các truyện ngắn của ông có sức gợi. Sức gợi mở, đó là điều cần của thể loại văn xuôi hiện đại chăng? Ông nghĩ vậy.
Thế mà Phượng lại nhận xét khác. Cô cho là thơ ông hay hơn truyện!
Ông cười trong đêm. Không vặn lại Phượng. Văn chương, sự thẩm ngấm nó, đôi khi cần cả vốn sống để nhận ra một cách sâu sắc những điều chìm đắm, ẩn dấu dưới con chữ, sự kiện.
Phượng dạo này khá rỗi. Cô viết vậy.
Thế là ông có sáng kiến nhờ cô đọc những tiểu luận và truyện ông mới viết, cả những bài báo, trước khi ông đưa in. Thực kỳ lạ, ông viết rất hăng sau các thư của Phượng. Những cảm nhận của cô nhiều khi chưa đúng hẳn, nhưng giúp ông điều chỉnh những chi tiết và hành văn giản dị, trong sáng hơn.
Cứ như thế, ông làm cho Phượng cũng vui, dù là cô không ý thức rằng, trong các tác phẩm của ông đã có cả (một chút thôi) hơi thở của Phượng, cô gái trẻ hòa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro