Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

  Tự nhiên, dần dần ông mong đợi các lá thư của Phương. Ông thoáng buồn khi bấm vào máy không có lá thư xanh với ký tự "From: Phuong". Là một người nhạy cảm, ông chắp nối những tình cảm xưa và hôm nay ông làm mấy bài thơ. Những bài thơ tình, thứ thơ mà lâu lắm rồi ông không dám viết. 

  Thơ tình khó lắm. Làm sao mà có thể lột tả, gợi mở tâm hồn người ta với ngôn ngữ bình dị, ý tứ chân thành? Thực ra, Phương, với những câu chuyện thông minh, vô tư và dí dỏm đã đánh thức từ trong sâu thẳm trái tim của ông những tình cảm trong sáng và tốt đẹp.

  Tại Úc, Phương cũng rất vui khi nhận thư Nguyễn Thụ. Với cô, quan hệ trên mạng như một trò đùa, một trò đùa dai vô hạn. Họ vẫn xưng hô bằng "chú, cháu", nhưng những câu chuyện của họ, biểu hiện tình cảm của họ dường như vượt qua mọi khách sáo. Theo ngày tháng, dù từ những quan niệm khác nhau bởi thế hệ, nó vẫn làm ấm lòng cả hai người trong hai hoàn cảnh khác nhau. 

  Với Phương, trò đùa vô hại làm cô bớt đi khoảng trống hoang hoác nơi đất khách của một người con gái đang độ rừng rực thanh xuân.

  Sáu tháng sau đó, nhà văn Nguyễn Thụ bỗng bặt tin Phương. Tự nhiên ông cảm thấy trống vắng điều gì đó rất khó cắt nghĩa. Nhất là những khi ông không tìm thấy một đoạn viết mới, để tiếp tục cuộc hành trình văn chương của ông; khi hàng ngày ông phải đụng chạm với trăm ngàn điều dung tục mà ông không thể lẩn tránh.

  Nguyễn Thụ làm nhiều thơ hơn. Cảm giác buồn mơ hồ, tự nhiên buồn, không rõ từ đâu tới, xâm chiếm tâm hồn ông và cũng tự nhiên, nó nằm ngoài ý đồ của tác giả.

  Tháng sáu, một tuần liền, thời tiết Hà Nội đỏng đảnh. Những cơn mưa bất chợt ào về xối xả. Nước phố dềnh lên lênh láng ngập đầy cửa nhà, để rồi sau đó là nắng vỗ lửa xuống mặt phố.

  Nguyễn Thụ ốm, phải nghỉ việc. Ông ngủ mê mệt trong mê sảng lạ lùng. Ông thấy mình đi với người lính trẻ năm nào. Cả khu rừng già chìm trong tiếng mưa, tưởng như trên cao thăm thẳm có một người khổng lồ gầm gừ hăm dọa, đe nẹt những con người nhỏ bé đang dồn trú dưới thảm rừng nhiệt đới. 

  Nguyễn Thụ lại mơ thấy ông bị thương, bàn chân đẫm máu và thấy một cô gái rất trẻ, không rõ mặt tới nhẹ nhàng nâng đầu ông lên, cho ông gối vào cánh tay mềm mại của cô. Ông muốn nói mà không sao cất lên lời. Nhè nhẹ, cô gái vuốt ve, vỗ về mái tóc còn xanh mướt của người lính. Cảnh cuối cùng ông thấy cô bước vào một dòng sông cuồn cuộn đầy khói và khuất mờ trong đó.

  Nguyễn Thụ thét lên tỉnh giấc. Người ông đẫm mồ hôi. Ông ngồi dậy trong đêm, lần sờ hai viên thuốc hạ nhiệt trong túi áo nhàu nát treo trên thành ghế.

  Dựa vào những suy nghĩ, cảm xúc từ giấc mơ, ông viết thành một bài thơ 21 câu. Đặt cho nó tựa đề: Tình yêu của tôi. Nhưng đọc cả bài, người ta không thể biết đấy là tình cảm lý tưởng hay tình yêu cụ thể của một con người đã hơn 50 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro