Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

  Cô gái lập tức trả lời rằng cô nhờ họ chụp ảnh và máy của cô là máy cơ, không phải máy tự động.

  Chỉ có vậy mà nhà văn Nguyễn Thụ của chúng ta vẫn cặm cụi trả lời những lá thư chẳng có gì liên quan như thế của Phương. Không hiểu lý do nào đó, Phương gọi ông bằng chú thay vì bằng bác. Từ đấy, thư của cô thường có dòng đầu: "Chú Thụ ơi!".

  Nguyễn Thụ thực ra không có nhiều thời gian. Để kiếm sống, ông phải lăn lưng làm việc tại một nhà xuất bản. Ngoài ra công việc của cá nhân ông là sáng tác. Ông thuộc số ít văn sĩ không thích quan hệ rộng. Đối với ông, sáng tác thực sự là một đam mê dù mệt nhọc. Thích thú như thế, nhưng ông không coi trọng nó hơn các công việc khác, như việc đọc morat (đọc bản thảo tìm lỗi so với bản gốc trước khi in) cho các cây bút trẻ chẳng hạn.

  Ông thường nghĩ, viết văn cũng như kiếm sống, để mình sống, không có việc nào trên đời cao quý hơn việc nào. Cao quý là do tấm lòng với công việc. Việc viết của ông cũng chảng mong cái danh cho người khác. Ông viết cho Phương:

- Tôi viết văn để trả nợ và giải tỏa, tâm sự với bạn bè.

  Có thể thế thật. Bởi vì ông luôn cảm thấy cô đơn, khổ tâm, nhất là khi ông không viết được gì.

  Nhưng lá thư bay đi, bay lại trên không gian; khi thì đậu xuống nơi Phương, cái phòng nhỏ trông ra một cánh rừng đầy lá vàng và con suối vòng vo, róc rách chảy bên một lối mòn về tít khoảng rừng bao la còn hoang dại; khi thì sà xuống mái nhà luôn ẩm thấp, dưới bóng một cây lan lớn, tỏa hương thơm dịu (nhà Nguyễn Thụ). Từng ngày một, từng tuần một, nó cứ như một thứ men, vô tình ủ thứ nhựa tiềm ẩn trong Trần Phương và Nguyễn Thụ.

  Với Phương, Nguyễn Thụ là người chăm nhất đáp thư cô (đấy là ý kiến của Phương ở lá thư sau này thật thà kể). Sự chăm chỉ của ông cũng có nguyên do của nó. Khởi đầu là lòng ưu ái với lớp người trẻ, sau là sự tưởng tượng về Phương qua những lá thư của cô. Sự tưởng tượng về Phương khơi động cả tới phần sâu kín nhất trong ông: hình ảnh người con gái đã xa lắm, hồi ông mới ra trận và tình cảm ấy bị thời cuộc, thời gian phủ lên như một lớp tro kín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro