Chap 4
Thư ngắn. Cô gái hỏi vì sao ông không tới. Cô than phiền về chuyện vỡ kính, về trái tim đột ngột trở chứng của cô. Cô bảo hôm nay có nhiều hoa mà không gặp ông để chia cho ông một bó. Thế đấy! Chỉ thế mà nhà văn Nguyễn Thụ chợt nhói lên. Có phải chăng, ông nhớ tới con gái ông ở tận Sài Gòn. Nó cũng bị tim như thế. Vì nó mà ông và vợ cũ tuy tan vỡ nhưng vẫn còn duyên nợ với nhau. Ông hiểu, kể lại việc mình chờ đợi thế nào và an ủi cô vài lời:
- Hẹn một dịp nào đó sẽ gặp nhau vậy!
Cuối thư, ông hỏi địa chỉ của cô, ngỏ ý muốn gửi cô tờ báo có in truyện, cái truyện ngắn dựa vào cốt truyện về người mẹ của cô. Xong, ông nhấn nút. Thư bay đi.
Chỉ sau vài phút thì nhà văn Nguyễn Thụ nhận được thư trả lời. Thực đáng tiếc, chiều mai cô sẽ bay đi Úc, bắt đầu một khóa học lấy bằng Master theo kế hoạch tài trợ của nước bạn.
- Xin bác hãy gửi báo về địa chỉ... . Mẹ cháu sẽ chuyển sao cho cháu vậy! - Phương viết.
Phía bên kia, nhà văn lắc đầu.
- Mình thực vô duyên!
Ông nghĩ và không hề biết Phương cũng đang nghĩ về ông khi cô sắp xếp mấy cuốn sách vào chiếc vali màu hồng:
- Mình nhìn thấy ông ta rồi. Cũng chưa già lắm. Cái dáng lướt sát mình khi ấy . Giá mà khi đó còn cặp kính nhỉ!
Phương tủm tỉm cười một mình.
Nửa tháng sau, trên hộp thư điện tử của Thụ xuất hiện lá thư đầu tiên của Phương. Thư nhẹ nhàng kể về cuộc sống tại Úc, kèm theo là một bức ảnh. Trong bức ảnh, một cô gái dáng thanh tú quay lưng lại như khoe bộ tóc dày đen buông xõa ngang vai. Cô đang ngắm dòng sông nhỏ và cánh rừng vàng thu phía trước. Lại cả vài bức ảnh chụp những con vật lạ, ngộ nghĩnh mà theo Thụ, cô gái cắt cúp khá đẹp. Ông tự hỏi:
- Sao tóc như vậy mà cắt ngắn đi nhỉ? Ồ, thời đại mới mà! Thời đại mới mà việc lấy nét, tốc độ, cửa mở đã có máy tự động giải quyết. Nhưng cô biết chụp ảnh lắm đấy.
Ông viết thư trả lời Phương, khen cô cắt cúp, bố cục các mảng tối sáng rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro