Chap 18
Phượng lấy giấy thấm nước mắt. Cô kể về ngày cưới của cô sắp tới?
- Không! Như thế thì ông ấy đau đớn lắm! - Cô dừng lại.
Cô tin là như vậy. Con người ấy chịu bao nhiêu mất mát của cuộc đời rồi, sao cô lại làm trái tim ông ấy bầm rát lần nữa. Hay là ông ấy đủ sức vượt qua tất cả? Như ông ấy từng viết cho cô:
- Cuộc sống này, tự thân nó chẳng có ý nghĩa gì cả, ngoài việc sinh con đẻ cái, nối dài cái phần xác của mình; ý nghĩa của cuộc sống có được là nằm trong tay mỗi đứa chúng ta!
Ông ấy làm bao nhiêu điều cho cô, không chỉ cho cô, thực trung thành với điều ông tâm nguyện, nói cho cô ngày nào:
- Trước khi viết một điều nhân ái, phải biết tập sống nhân ái. Khó lắm, nhưng phải thế!
Ông ấy như vậy. Như vậy thì ông ấy sẽ nghĩ gì về cô nhỉ?
Phượng dừng lại. Cắn chặt môi mà nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Không, cô tin là ông ấy sẽ tha thứ cho cô tất cả. Mọi điều cô viết chỉ làm ông ấy đau lòng nữa mà thôi.
Phượng lấy giấy lau nước mắt. Ngửa đầu ra ghế, nhắm mắt vài phút. Cô tháo cặp kính ra, bình tĩnh lại. Cô ngồi bất động tới nửa giờ như hóa đá trước bàn máy. Rồi cô thong thả lau rất kỹ cặp kính của cô. Cặp kính đã hai năm nay, từ sau buổi hẹn đầu tiên ấy, cô đã mua nó, mang nó để viết cho ông bao nhiêu là lá thư.
Phượng lấy giấy lau sạch những vết mờ trên cặp kính cận lần nữa.vCô mở tất cả thư của ông trong lưu trữ ra. Cô lấy con chuột kéo những lá thư đi rất chậm, nhìn lại một lần cuối cùng những dòng chữ thương vô bờ của ông. Xong, cô nhấn nút, nhấn nút.
Toàn bộ thư từ, cả thư cô mới viết, tất cả, bị dòng tín hiệu chạy nhằng nhằng liên tục, xanh lét nhấn chìm, vụt biến.
Một vài giây sau trời sang chiều. Ngoài trời bỗng mưa như thác và từ nhà thờ lớn đột ngột vang lên hồi chuông dài. Chuông ngân nga, lan xa, trong vắt hòa vào thác mưa trắng xóa ngút ngàn trùm lên thành phố, lên đường phố, cuốn theo tất cả bụi bậm sinh ra sau một ngày mệt nhoài, một ngày với bao loại người cùng phương tiện chuyển động với tốc độ của thời kỳ điện tử digital.
Thản nhiên, mưa cũng trùm xuống nơi có ngôi nhà nhỏ, nơi cây lan già nghiêng nghiêng, tháng năm vẫn thầm thả hương. Và, mưa làm nhòa ướt đẫm khuôn mặt thanh tú của một cô gái đang đứng giữa trời. Khuôn mặt chẳng vui, chẳng buồn, mơ hồ lắm của một người con gái tên Phượng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro