Chương 1
Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng mờ nhạt len qua cửa sổ, chiếu lên căn phòng bừa bộn của Felix một sắc vàng dịu nhẹ. Felix ngồi tại bàn ăn trong bếp, đôi tay dính đầy bột và sô-cô-la khi cậu chăm chú vào công việc trước mắt. Những chiếc bánh brownies đang chờ trong lò, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, nhưng tâm trí cậu dường như lại bị cuốn hút bởi những suy nghĩ khác.
Đã gần ba năm kể từ khi Felix rời khỏi ngôi trường cũ, rời xa Hyunjin - người bạn thân thiết từ thuở bé. Thời điểm đó, cậu còn quá trẻ để hiểu rõ những cảm xúc của mình, nhưng giờ đây, mỗi khi nghĩ về Hyunjin, trái tim Felix lại nhói lên một cách khó tả. Chính điều này đã khiến cậu quyết định quay trở lại nơi đây, ngôi trường chứa đầy kỷ niệm.
Felix nhớ rõ từng chi tiết về Hyunjin: mái tóc đen bóng, đôi mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự dịu dàng, và nụ cười khiến tim cậu như bị đánh cắp. Nhưng bên cạnh đó, cậu cũng nhớ đến hình ảnh Hyunjin như một người đứng đầu, đôi lúc lạnh lùng, đôi lúc cứng rắn, không ngần ngại đánh đập những kẻ khác. Dù vậy, trong lòng Felix, Hyunjin vẫn luôn là người bạn cậu yêu quý nhất.
Đêm đã khuya, nhưng Felix vẫn còn ngồi đó, cặm cụi hoàn thành những chiếc bánh brownies. Cậu muốn ngày mai khi gặp lại Hyunjin, sẽ tặng cho cậu ấy một món quà đặc biệt, thể hiện những tình cảm mà bấy lâu nay Felix vẫn cất giấu trong lòng. Bánh đã nguội, cậu nhẹ nhàng đặt chúng vào hộp, cẩn thận gói lại rồi đặt lên bàn.
Sáng hôm sau, Felix giật mình tỉnh dậy khi đồng hồ đã điểm qua giờ thức dậy từ lâu. Cậu cuống cuồng nhảy khỏi giường, nhanh chóng mặc đồng phục, rồi vội vàng nhặt lấy hộp bánh brownies trước khi chạy ra cửa. Cậu biết mình đã trễ, nhưng vẫn quyết tâm đến trường, dù nhà cậu cách khá xa. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu chạy hết tốc lực đến trường, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Cánh cổng trường hiện ra trước mắt, Felix thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể cậu đang kêu gào vì kiệt sức. Cậu bước nhanh lên cầu thang, nhưng mọi thứ bỗng trở nên mờ nhạt. Mắt cậu hoa lên, chân run rẩy, và trong tích tắc, Felix cảm thấy mình mất thăng bằng và ngã nhào xuống nền đá lạnh lẽo. Hộp bánh trên tay rơi xuống, nắp bật ra, những chiếc brownies lăn ra khắp nơi.
Đôi mắt Felix mờ dần, ý thức của cậu trôi dạt vào một khoảng không tĩnh lặng. Tiếng bước chân vội vã vang lên, nhưng cậu không còn đủ sức để nhìn xem ai đang tới gần mình.
Hyunjin, với vẻ ngoài điển trai và lạnh lùng, bước đến hiện trường. Đôi mắt cậu mở to khi nhận ra người đang nằm trên sàn không ai khác chính là Felix – người bạn thân từ thuở nhỏ mà cậu đã không gặp lại trong nhiều năm. Hyunjin kinh ngạc đến nỗi không thể thốt nên lời. Cậu không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Felix, người mà cậu tưởng đã mãi mãi rời xa.
Felix, cậu ấy đã trở lại.
Trái tim Hyunjin đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi sự ngỡ ngàng, vội vã chạy đến bên Felix. Hyunjin cúi xuống, nhẹ nhàng nâng Felix lên, vòng tay chắc chắn của cậu ôm trọn lấy cơ thể yếu ớt của người bạn cũ.
Mùi hương sô-cô-la thoang thoảng từ chiếc hộp mở khiến Hyunjin ngạc nhiên thêm một lần nữa, nhưng cậu nhanh chóng quyết định đưa Felix đến phòng y tế trước khi tìm hiểu thêm.
Trên đường đi, Hyunjin không thể ngừng nhìn Felix. Cậu bé ngày xưa đã thay đổi nhiều, nhưng đôi mắt dịu dàng và gương mặt thanh tú vẫn còn đó. Hyunjin cảm nhận được một cảm xúc lạ lùng khi cậu ôm Felix trong tay, một thứ gì đó vừa quen thuộc, vừa mới mẻ.
Tại phòng y tế, Hyunjin đặt Felix xuống giường một cách nhẹ nhàng, cẩn thận như thể cậu ấy là một thứ gì đó vô cùng quý giá. Nhân viên y tế nhanh chóng tới kiểm tra, trong khi Hyunjin lặng lẽ đứng bên cạnh, quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt của Felix. Cậu không nói một lời, nhưng trong ánh mắt cậu lấp lánh những suy nghĩ sâu xa.
Khi Felix từ từ tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu óc mơ màng, nhưng ngay lập tức nhận ra mùi hương quen thuộc. Đôi mắt cậu mở to khi nhận ra Hyunjin đang đứng bên cạnh. Một khoảnh khắc ngượng ngùng lướt qua, nhưng Felix nhanh chóng nhớ lại tất cả - từ chiếc hộp brownies cho đến cú ngã đau đớn.
“Hyunjin... sao cậu lại ở đây?” Felix hỏi, giọng cậu yếu ớt nhưng vẫn chất chứa sự ngạc nhiên.
“Mày ngất xỉu trên cầu thang, tao không thể bỏ mặc mày được,” Hyunjin đáp lại, giọng cậu điềm tĩnh nhưng có chút lo lắng. “Mày đã làm gì để kiệt sức như vậy?”
Felix không dám kể rằng cậu đã thức cả đêm chỉ để làm bánh cho Hyunjin, vì sợ rằng cậu sẽ thấy ngớ ngẩn. Cậu chỉ mỉm cười, nhìn Hyunjin với ánh mắt biết ơn. Hyunjin vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng cậu, một ngọn lửa nhỏ đã bắt đầu bùng cháy.
Cả hai không nói thêm gì, nhưng trong sự im lặng đó, có một sự kết nối đặc biệt mà cả hai đều cảm nhận được. Và như thế, ngày đầu tiên gặp lại sau bao năm xa cách đã khởi đầu bằng một sự tình cờ, nhưng có lẽ, đó lại là định mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro