Phần 5: (3) - Tốt nhất không yêu nhau, như thế sẽ không từ bỏ nhau
(3)
Ôn Tĩnh hơi ngước đầu lên, mỉm cười nhìn chiêu thức mà Đỗ Hiểu Phong nghĩ ra.
Kỷ niệm trong ký ức vẫn vô cùng rõ nét, ngày hè năm đó, khi đứng trướctấm bảng nhỏ ấy, cô là nhập tâm đến mức nào khi thích chàng trai đó, là mãn nguyện đến mức nào khi hưởng thụ bất ngờ do anh mang đến, là nghiêm túc đến mức nào khi cất giữ đóa hoa đó vào lòng mình.
Cô đã từng cho rằng, chúng sẽ mãi mãi nở rộ.
Song dẫu là đóa hoa không có sinh mạng, đóa hoa vẽ bằng phấn bảng, nó vẫn sẽ héo tàn.
Lúc đó cô chỉ muốn hồi đáp lại Đỗ Hiểu Phong, cô cũng đã chọn một đóa hướng dương, cẩn thận viết một dòng chữ ở trong ô: Không có gì.
Bởi vì quá chú tâm, do đó khi Mạnh Phàm bước vào lớp, Ôn Tĩnh cũng không hề phát giác. Cho đến khi cô đứng lên, nhìn tác phẩm của mình với vẻ rất hài lòng, mới trông thấy chàng trai đang lẳng lặng đứng ở cửa ra vào.
"A!" Ôn Tĩnh giật mình, lui ra sau một bước.
Mạnh Phàm đi đến bên cô, kéo rèm cửa lại, bảng nhỏ mất đi ánh sáng, hoa hướng dương trở nên ảm đạm. Ôn Tĩnh chột dạ, cô âm thầm dùng người mình che tấm bảng lại, miễn cưỡng nở nụ cười rồi kiếm gì đó nói cho có: "Mạnh Phàm, sao bạn không đi học thể dục?"
"Xin lỗi..." Mạnh Phàm đứng ở đối diện cô, nhưng lại nhìn ra ngoài cửa nói, "Không có gì... Những lời này nói trực tiếp với nhau sẽ hay hơn chăng."
Bí mật bị lộ, Ôn Tĩnh chợt xấu hổ, cô run rẩy cúi đầu xuống, không biết phải ứng phó với chàng trai lãnh đạm này như thế nào. Mạnh Phàm cũng không có ý trêu cười cô, anh chỉ đi đến cửa sổ, kéo từng rèm cửa lại.
Khi Đỗ Hiểu Phong chạy vào thì Ôn Tĩnh đang đứng ở phía cuối lớp với tư thế ngượng ngạo. Nhìn thấy anh, Ôn Tĩnh thở phào.
Đỗ Hiểu Phong đi đến bên họ, thấy ngay dòng chữ bên hoa hướng dương, anh vui mừng nhìn Ôn Tĩnh cười, Ôn Tĩnh chỉ chỉ về phía Mạnh Phàm, Đỗ Hiểu Phong gật gật đầu, tỏ ý giao cho anh là được.
"Mạnh Phàm, về đây kéo rèm cửa à? Này, tiện thể mang quả bóng rổ xuống dưới nha! Ở chỗ ngồi của Tiêu Lỗi đó!" Đỗ Hiểu Phong nói.
Mạnh Phàm gật đầu, sau đó đi đến chỗ ngồi của Tiêu Lỗi.
Đỗ Hiểu Phong le lưỡi với Ôn Tĩnh, vội vàng bôi đi ba chữ trên nhụy hoa.
Mạnh Phàm vừa lấy bóng rổ lên từ dưới ghế của Tiêu Lỗi thì nhìn thấy ngón tay Đỗ Hiểu Phong chạm vào mặt bản, vội vàng kêu lên: "Đừng động đậy!"
Nhưng giọng nói không nhanh bằng động tác, nhụy hoa của hai đóa hướng dương đã bị bôi mất tiêu rồi, chỉ còn lại dấu ấn đặc trưng của phấn bảng, trên chất liệu gỗ ấy, vẩn đục thành một khối màu vàng.
"Không sao đâu, cô Lý không nhìn thấy đâu mà, chỉ bị nhòe một chút thôi, lần sau vẽ báo khác là xong. Mạnh Phàm, chuyện hôm nay đừng nói cho người khác nghe nha, coi như không thấy gì hết, tao đãi mày uống nước ngọt!" Đỗ Hiểu Phong quàng qua vai Mạnh Phàm, nói với vẻ không hề xem đó là gì.
Nhưng Mạnh Phàm lại đờ đẫn nhìn dấu tích dơ bẩn trên bảng, không nói một lời nào.
"Tụi này xuống dưới trước nha, mày khóa cửa ha!" Đỗ Hiểu Phong ngoắc ngoắc Ôn Tĩnh, cô nhìn Mạnh Phàmmột cái, trông anh không giống dạng người sẽ nói ra, nhưng thần tình trên mặt lại như có hơi đau lòng.
Ôn Tĩnh nói một cái ngượng ngùng:
"Sao giờ này mới xuống tới? Em còn tưởng anh sẽ lén đi theo sau em chứ!"
Đỗ Hiểu Phong khổ não phân trần:
"Anh cũng định như vậy ấy chứ, nhưng mà em thắt một cái rút chết trên dây giày của anh...."
Cả hai đều bật cười, Ôn Tĩnh vô tình quay đầu lại nhìn, Mạnh Phàm vẫn ở trong lớp, anh đứng trước tấm bảng ấy, cầm phấn vẽ lại đóa hướng dương bị phá hoại. Lặng lẽ, trầm tĩnh, chuyên chú.
Giờ thể dục hôm ấy, Mạnh Phàm đến trễ mười phút.Và những đóa hướng dương trên báo bảng, lại đã trở về hình dáng ban đầu, màu vàng kim, sạch sẽ, phảng phất như "Anh xin lỗi" và "Không có gì" đều chưa từng tồn tại qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro