Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2: (1) - Tốt nhất không biết nhau, như thế sẽ không phải nhớ nhau

"Bạn ấy đến khu Hòe Ấm, bảo là muốn chụp ảnh của hoa hòe, trên đường về Bắc Kinh thì gặp phải tai nạn giao thông. Lúc ra đi, bạn ấy rấtyên tĩnh, giống như thiếp ngủ vậy. Tài xế nói, trước khi nhắm mắt lại bạn ấy đã nói gì đó, nhưng họ đều nghe không rõ..."

(1)

Không ai ngờ rằng, buổi họp mặt lại kết thúc trong niềm thương nhớ tĩnhlặng.

"Bạn ấy đến khu Hòe Ấm, bảo là muốn chụp ảnh của hoa hòe, trên đường về Bắc Kinh thì gặp phải tai nạn giao thông."

"Không có ngoại thương, rất sạch sẽ, đại khái là bị thương ở não bộ."

"Khi ra đi bên cạnh không có người thân và bạn bè, bạn ấy chỉ ra đi một mình."

"Rất yên tĩnh, giống như thiếp ngủ vậy."

"Tài xế nói, trước khi nhắm mắt lại bạn ấy đã nói gì đó, nhưng họ đều nghe không rõ..."

Tiêu Lỗi tường thuật lại giây phút cuối đời của Mạnh Phàm một cách chậm rãi, Ôn Tĩnh đã rơi lệ từ lúc nào, cô dường như trông thấy, hình bóng đã hòa quyện với hương hoa của vị thiếu niên tĩnh lặng đứng phía dưới gốc hòe chằn chịt những hoa.

Hình ảnh của người đã khuất khiến cho tất cả những cảm xúc nhiễu loạn của con người đều lặng xuống, mối tình đầu cũng được, Đỗ Hiểu Phong cũng được, đều như đã thoáng chốc mất đi hương vị ưu sầu. Ôn Tĩnh chỉ chăm chú nhớ lại gương mặt của Mạnh Phàm, nhưng không hiểu tại sao, trong ký ức của cô, con người này cứ luôn mơ hồ.

Tiếng thổn thức của Tô Tô làm người ta xót xa, Ôn Tĩnh nắm lấy taycô, lòng bàn tay của Tô Tô băng lạnh, có ít mồ hôi, như vừa mới ngâm từ nước đá ra vậy.

"Tô Viện, bạn đi tiễn Mạnh Phàm đi." Tiêu Lỗi trịnh trọng nói, "Tuần sau bạn ấy hỏa táng."

Tô Tô gật đầu liên tục, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Ôn Tĩnh, giọt lệ này là thứ duy nhất có hơi ấm màÔn Tĩnh tiếp xúc được trong ngày hôm đó.

Tang lễ của Mạnh Phàm rất đơn giản, có lẽ vì còn quá trẻ, không có bao nhiêu trải nghiệm cuộc sống để ôn lại. Người đến tiễn đưa cũng không nhiều, Ôn Tĩnh nhìn quanh, đại khái chỉ có họ và một số bạn đại học, hình như có lãnh đạo trong tòa soạn đến, đứng bên cạnh với gương mặt như sắp ngủ gật.

Buổi họp nhóm hôm đó tuy rằng ai cũng đều nói sẽ đến, nhưng người thật sự đến cũng không có bao nhiêu. Mạnh Phàm là học sinh chuyển từ trường khác qua, lại quá trầm lặng, do đó không có người bạn nào là đặc biệt thân trong lớp, có lẽ những người nhớ đến anh, chỉ có Tô Tô và các bạn nữ từng lén thích anh mà thôi.

Lễ đường truy điệu trở nên trống trải rất nhiều, vòng hoa màu trắng đều là sản phẩm dùng lại, mỗi lần chỉ thay câu đối phúng khác lên. Người đứng bên cạnh ba mẹ của Mạnh Phàm là một cô gái chạc tuổi anh, mỗi lần có người đi qua từ biệt với di thể, cô đều cúi đầu hồi lễ. Tiêu Lỗi nói nhỏ, cô ấy là bạn gái của Mạnh Phàm, tên Hiểu Lan, hình như đã đến giai đoạn cưới hỏi.

Mạnh Phàm nằm giữa biển hoa mang một mỹ cảm đặc biệt, dùng từ này để hình dung một người đã mất có hơi không thích đáng, nhưngtrong giây phút nhìn thấy anh, Ôn Tĩnh đích thật đã có suy nghĩ như thế. Giống như Tiêu Lỗi đã nói vậy, dẫu cho chết vì tai nạn giao thông, nhưng Mạnh Phàm vẫn sạch sẽ thanh thoát, thậm chí còn được bao trùm bởi một tấm màn trong suốt dưới ánh đèn. Có lẽ người chỉnh lí dithể cũng tiếc cho sự ra đi quá sớm của vị thiếu niên thanh tú này, nên đã chải chuốc cho anh đặc biệt biệt an tường, đứng nhìn từ góc độ của Ôn Tĩnh, khóe môi của anh phảng phất như đang mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười rất có khả năng là do ảo giác này, Ôn Tĩnh mới thật sự nhớ ra gương mặt của Mạnh Phàm. Đối mặt với khuôn mặt đã không còn sinh khí mới nhớ ra diện mạo của anh khi còn sống, chung quy là một việc rất có lỗi, Ôn Tĩnh hơi khom người cúi đầu, đặt nhánh cúc trắng đến bên cạnh anh, còn Tô Tô thì đã lại khóc.

Ra khỏi phòng truy điệu, ánh mặt trời chói chang làm người ta cơ hồ không thể mở mắt. Ôn Tĩnh ngồi cạnh Tô Tô đang rất tiều tụy, Tiêu Lỗi và những bạn nam khác thương lượng xem đi ăn trưa ở đâu, có người nói đi món Tứ Xuyên, có người bảo ăn món Quảng, hình như lại là một buổi họp nhóm.

Người ra đi đã ra đi, người ở lại vẫn phải tiếp tục sụ sống, cái ký ức hoặcmơ hồ hoặc rõ ràng kia cuối cùng rồi cũng tan thành mây khói, đời người cũng chỉ có thế, Ôn Tĩnh đột nhiên cảm thấy mình so đo chuyện xưa với Đỗ Hiểu Phong là chẳng có ý nghĩa gì.

"Xin hỏi..."

Bị một giọng nói ngắt ngang dòng suy nghĩ, Hiểu Lan đang đứng ở phía sau họ, cô hơi khom người nói, "Các cô đều là bạn học phổ thông của Mạnh Phàm ư?"

Ôn Tĩnh vội vàng đứng dậy nói:

"Phải, có gì cần chúng tôi giúp đỡ sao?"

Hiểu Lan lắc đầu: "Không có, cám ơn mọi người đã có thể đến tiễn anhấy."

Vừa dứt câu, mắt của cô lại đỏ lên.

"Đó là điều chúng tôi nên làm, cô cũng bớt đau buồn." Ôn Tĩnh an ủi.

Hiểu Lan dụi dụi mắt rồi nói: "Mặc dù hỏi câu này trong lúc này không mấy thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn biết, có một chuyện anh ấy chưa bao giờ nói rõ với tôi, ừm.... sau nàycũng không thể nói cho tôi biết nữa, nhưng tôi thật sự rất muốn biết...."

Ôn Tĩnh chăm chú nghe cô nói, Hiểu Lan trông có hơi khẩn trương, nhưng có thể thấy cô đã hạ quyết tâm rồi.

"Cô gái đầu tiên mà anh ấy thích là ai? Hai cô.... ai là người mà anh ấy thích?"

Ôn Tĩnh khựng người, Hiểu Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt không mang một chút đố kỵ nào, chỉ giốngnhư một đứa bé đang chờ đợi đáp án, cô nhìn cô, ánh mắt thành khẩn.

"Điều này..." Ôn Tĩnh nhìn Tô Tô một cái, hàng mi của Tô Tô hạ xuống không có biểu thị gì, Ôn Tĩnh nghĩ chắc là Tô Tô cũng không ngại, cô chỉ vào Tô Tô và nói: "Người Mạnh Phàm thích lúc đó là bạn ấy."

Tô Tô gật đầu chào Hiểu Lan, Hiểu Lan cười một cách thư thái, nói: "Cô có thể đến, anh ấy chắc chắn rất vui."

Tô Tô không ngờ Hiểu Lan lại nói như thế, cô có hơi ngượng ngùng mà giải thích: "Tôi và bạn ấy không có gì đâu..."

"Anh ấy rất thích cô." Hiểu Lan bặm môi, cười nhạt, "Khi chúng tôi bắt đầu quen nhau thì anh ấy đã nói với tôi, cho phép anh ấy giữ một vị trí ở trong lòng để dành cho cô, lúc đó tôicòn ghen một trận nữa!"

Tô Tô đỏ mặt, khóe mắt có hơi ươn ướt.

"Lúc đó hai người thân lắm à?" Hiểu Lan hỏi.

"Không có." Tô Tô nói, "Bạn ấy chưa từng nói thích tôi, là các bạn trong lớp nói thôi."

"Thì ra là đơn phương à! Đáng đời!" Hiểu Lan trông như thở phù nhẹ nhõm vậy, cô cười nói: "Anh ấy là tên nhát gan, đến chết cũng không nói cho cô biết. Nếu không phải tôi nói ra thì mối tình đầu của anh ấy coi như triệt để tan biến rồi. Tên ngốc này thật tình phải cám ơn tôi nữa! Đúng không?"

Bờ vai Tô Tô run rẩy, cô gật đầu, nghẹn ngào nói: "Cám ơn cô!"

"Nhưng nếu như anh ấy còn sống, tôi không thể nào xem như không có chuyện gì mà nói chuyện với cô đâu...."

Hiểu Lan ôm mặt bật khóc, đứng giữa Ôn Tĩnh và Tô Tô, trông cô thậtcô đơn, Tô Tô bước tới trước một bước, khẽ ôm lấy cô. Gió đầu xuân vẫn còn mang hơi lạnh, nó luồng qua người họ, lướt qua những mẫu hoa giấy màu trắng.

Ôn Tĩnh đứng nhìn đờ đẫn, cô bị Mạnh Phàm làm cảm động rồi, bởi thế mà trong lòng càng thêm khó chịu, tại sao anh có thể giữ gìn mối tình đầu đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, còn cô lại đã đánh mất ngay khi vẫn còn sống?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: