năm mới không vui
Khi Vương Sở Khâm còn ở đội tỉnh, anh ở trong một phòng đôi và có một người bạn cùng phòng lớn hơn anh vài tuổi. Vì lý do tuổi tác, anh phải kính trọng gọi người đó là Anh Trương.
Anh Trương là một người đàn ông cứng rắn. Ngay cả khi huấn luyện viên đẩy anh vào góc tường và chỉ vào mũi anh, mắng anh trong nửa tiếng, anh vẫn không cúi đầu để nhìn lên bầu trời. Anh ta bị phạt chạy 10.000 mét giữa mùa đông, nhưng anh ta không nói một lời. Rõ ràng là anh ta rất mệt mỏi, và anh ta đã sử dụng tất cả các cơ của mình. Nhưng khi anh ta nhìn thấy các em trai của mình tụ tập ở sân để xem trò vui, anh ta lập tức đứng thẳng dậy.
Anh ta là một người bướng bỉnh và cứng rắn như vậy, khi anh ta và bạn gái cũ chia tay, anh ta đã giả vờ ở ký túc xá trong nửa năm.
Vương Sở Khâm lúc đó không hiểu.
Anh không hiểu tại sao anh ta lại không ngủ được trong nhiều đêm, và tại sao anh ta lại lẻn vào phòng tắm lúc giữa đêm, rên rỉ khe khẽ, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và trở lại giường. Anh không hiểu tại sao anh ta lại ở trong phòng tập cả ngày lẫn đêm. Anh ta thà ở lại và giúp nhặt bóng còn hơn ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Anh ta chỉ mới quen bạn gái mình được khoảng nửa năm và đã hẹn hò với cô ta được ba tháng. Cô gái không chịu nổi những ngày xa cách, thậm chí không trò chuyện với nhau trên WeChat. Sau vô số lần cãi vã, cuối cùng cô chọn cách chặn anh Trương khỏi toàn bộ các phương thức liên lạc và lặng lẽ biến mất.
Tóm lại, bọn họ chỉ gặp nhau vài lần, làm sao có thể có tình cảm sâu đậm như vậy? Chỉ có mười ngày, nửa tháng, mà lại giống như mắc phải bệnh nan y vậy.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu.
Nếu là người khác, họ cũng sẽ cho rằng Vương Sở Khâm đang làm to chuyện. Anh và Đô Đô chỉ mới quen nhau vài ngày, cùng nhau chơi vài trận bóng. Anh thậm chí còn không biết tên thật của cô, nhưng anh lại tỏ ra rất khoa trương, giống như bọn họ sẽ mãi mãi là đối tác vậy. Thật buồn cười.
Nhưng cảm xúc không nên được đo bằng thời gian.
Ngày đầu tiên mất liên lạc với cô, Vương Sở Khâm ngồi trong phòng suốt đêm. Sau hai trận đấu căng thẳng, cơ thể và cơ bắp của anh đã kiệt sức, tinh thần anh liên tục bị giằng xé giữa niềm vui và nỗi buồn tột độ, anh mệt mỏi đến nỗi không còn sức để nhấc một ngón tay, nhưng anh vẫn không thể ngủ.
Ngay khi nhắm mắt lại, anh sẽ thấy mình đang ở trên con phố nơi họ đã cùng nhau đi dạo.
Anh sánh bước cùng cô đến ngã tư đường. Bầu trời đầy sao đêm đó như nhung xanh điểm xuyết những viên kim cương. Nửa khuôn mặt của cô được che phủ bởi chiếc áo khoác phao màu trắng, đôi mắt sáng ngời phản chiếu rõ ràng hình bóng của Vương Sở Khâm.
Cô dường như đã lấy hết can đảm và muốn nói điều gì đó với anh, nhưng có lẽ Vương Sở Khâm sẽ không bao giờ biết cô muốn nói gì.
Anh từng nghĩ những câu như "đau hết không thở nổi" là quá cường điệu. Nhưng khi anh cảm nhận được nỗi đau lan tỏa từ cơ thể, từ tim đến tứ chi, anh mới nhận ra sự phù hợp của câu nói này.
Trong tuần đầu tiên sau khi mất liên lạc với cô, Vương Sở Khâm dường như đã "đóng cửa" hết tất cả mọi giác quan. Thế giới của anh thay đổi từ nhiều màu sắc sang đơn sắc, âm nhạc giống như những tiếng ồn khó chịu, thức ăn trở nên khó nuốt. Cứ như thể mọi hạnh phúc trên thế gian này đều biến mất cùng với cô ấy vậy.
Vương Sở Khâm mỗi ngày đều là người đầu tiên đến "Vấn Đạo", và cũng là người cuối cùng rời đi, anh đều giành lấy bàn bóng ở cửa, luôn chú ý khi mọi người ra vào "Vấn Đạo", nhưng hình bóng người kia không bao giờ xuất hiện nữa.
Anh tập giao bóng một cách kiên trì, từng rổ một. Thỉnh thoảng, khi cảm xúc không thể kiểm soát và nỗi tuyệt vọng dâng trào như thủy triều, anh sẽ vào phòng tắm để rửa mặt, đợi cho cảm xúc dâng trào qua đi rồi sẽ bắt đầu lượt giao bóng như máy móc tiếp theo.
Trong tháng đầu tiên sau khi mất liên lạc với cô, Vương Sở Khâm đã lấy sổ tay ra và cố gắng tìm ra những tổ hợp số điện thoại chính xác có thể có.
Có ít nhất bốn con số trên tờ giấy bị mờ đến mức không thể nhận ra. Anh viết hàng ngàn tổ hợp, từng cái một vào sổ tay và thử chúng. Những con số bị gạch bỏ chất thành một chồng dày.
Thời gian là liều thuốc cho mọi vấn đề. Chỉ trong vòng 24 giờ, những chi lạnh ngắt vì tuyệt vọng dần ấm lên, cảm giác khó chịu muốn nôn sau khi ăn bất cứ thứ gì cũng thuyên giảm, và anh đã có thể ngủ ngon vào ban đêm sau những lần trằn trọc không thể tránh khỏi.
Chỉ có sự trống rỗng trong lòng vẫn ngoan cố ở đó. Một khoảng thời gian ngắn ngủi lãng quên có thể mang lại khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng rồi sẽ sớm lại rơi vào vực thẳm không thể thoát ra.
Chỉ thỉnh thoảng trong mơ, anh mới dám đối mặt với bản chất thật của mình.
Anh mơ thấy vô số lần họ đang ở McDonald's, và cô đang ngủ trưa, dựa vào bàn với tay gối đầu lên bàn. Tiếng những bông tuyết đập vào cửa sổ cũng hỗn loạn như nhịp tim của anh vậy.
Anh cúi đầu và đặt một nụ hôn rất nhẹ lên má cô. Cảm giác ấm áp, mềm mại cùng mùi hương ngọt ngào, trong lành khiến giấc mơ trở nên chân thực đến lạ kỳ.
Cảm giác đó tuyệt vời đến nỗi nó thường khiến anh khó thở khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ và trở về với thực tại mà không có cô.
Lần cuối cùng anh mơ thấy cô ấy là vào đêm giao thừa.
Đêm qua lại có tuyết rơi và bên ngoài cửa sổ toàn là tuyết trắng. Năm mới đang đến gần, dưới lầu có quá nhiều người đốt pháo, nhuộm đỏ tuyết trên đường, nhìn từ xa trông rất đẹp.
"Sở Khâm, ra giúp mẹ làm sủi cảo đi."
Mẹ anh gõ cửa và nhờ anh giúp chuẩn bị bữa tối đêm giao thừa.
"Dạ, con sẽ đến liền."
Anh đóng cuốn sổ ghi số điện thoại lại, đứng dậy và đi về phía bếp.
Gia đình ann luôn làm bánh bao nhân thịt heo và bắp cải muối chua. Mẹ anh nấu ăn rất ngon. Bà thái nhân thịt rất đều. Kỹ thuật làm bánh bao của bà cũng rất tuyệt. Bánh bao có hình dạng giống lá liễu, trên bánh có nếp gấp phân bố đều như bím tóc, sau đó xếp thành hàng ngay ngắn, trông rất hấp dẫn.
Vương Sở Khâm chụp ảnh bằng điện thoại. Trước đây anh không thật sự thích chụp ảnh, nhưng gần đây anh bắt đầu thích nó. Anh không bao giờ nghĩ đến lý do tại sao anh đột nhiên lại có thói quen như vậy.
Người dì sống ở tầng dưới nhà anh mở một quầy bán kẹo bọc đường trong group. Quả dâu tây đỏ tươi, to, phủ đầy lớp đường kính, trẻ con đi ngang qua đều thèm thuồng, khi đi ngang qua sẽ dừng lại chụp ảnh.
Cô hai đến thăm nhà anh, mang theo một giỏ trái cây. Người ở nơi khác hiếm khi nhìn thấy loại trái cây này, anh đã nhìn thấy từ khi còn nhỏ, không còn thấy mới lạ nữa. Tuy nhiên, anh vẫn lấy điện thoại ra để chụp lại.
Anh không muốn thừa nhận rằng anh vẫn đang hy vọng vào điều tốt nhất. Anh đã rất may mắn khi nghĩ rằng có lẽ vào một ngày nào đó anh sẽ gặp lại cô ấy, và anh có thể kể cho cô ấy nghe tất cả những điều thú vị và vui vẻ này, từng điều một, như thể chúng ta chưa từng tách biệt nhau.
Nhưng ngay cả việc bày tỏ hy vọng như vậy cũng khiến anh ấy sợ hãi. Đây chính là giọt nước tràn ly mà anh có thể vơi đi, và anh chỉ có thể chôn chặt nó sâu trong tim mình.
Chương trình Gala mừng lễ hội mùa xuân đang được phát trên TV. Mẹ anh phàn nàn rằng vở kịch không buồn cười bằng Vương Sở Khâm, và ba anh cũng đồng ý. Vương Sở Khâm rất buồn ngủ khi xem vở kịch và đang trả lời rất nhiều tin nhắn khác nhau trên điện thoại.
Ngay khi Tết Nguyên đán đến, nhiều người được gọi là bạn bè sẽ xuất hiện và gửi tin nhắn chúc mừng năm mới theo nhóm. Các nhóm bạn bè và nhóm làm việc ở mọi nơi đều đang gửi bao lì xì, chuyên mục giành bao lì xì và làm mới màn hình một cách sống động. Vòng tròn bạn bè cũng tràn ngập niềm vui, nhiều phụ huynh đã đăng tải video ghi lại cảnh con mình chúc mừng năm mới.
Vương Sở Khâm đưa cho cháu gái một phong bao lì xì lớn, nhận được lời cảm ơn ngọt ngào của cô bé, cuối cùng sau hơn nửa tháng, anh mới nở nụ cười chân thành đầu tiên.
Khi thời khắc đếm ngược đến năm mới đang đến gần, mạng mẽo trở nên chậm chạp. Có lẽ con đường trên không đã bị chặn lại bởi sự nhiệt tình của mọi người khi chúc nhau một năm mới hạnh phúc.
Vương Sở Khâm đột nhiên cảm thấy rất cô đơn.
- Em còn nhớ anh không?
- Có lẽ em đã quên rồi.
- Đừng quên anh, em có thể trách anh, trách anh là được rồi.
Có rất nhiều tiếng ồn từ tiếng trống và tiếng cồng trên TV, và bên ngoài cửa sổ, ai đó đã bắt đầu đốt pháo hoa, đỏ, vàng, xanh lam và xanh lục, thắp sáng bầu trời đêm như ban ngày. Năm mới sắp đến nhưng anh ấy vẫn không cảm thấy vui vẻ.
Cảm giác mất mát quen thuộc theo dòng máu chảy đến tứ chi.
Nhưng Vương Sở Khâm đã quen rồi, ngồi cạnh anh, có lẽ sẽ không nhìn ra được trái tim của chàng trai trẻ này đã bị ngâm trong nước biển, trở nên rỉ sét.
Anh lấy điện thoại ra và chuyển đổi giữa các ứng dụng một cách vô định. Cuối cùng, giao diện tin nhắn đã được mở.
Anh đã thử gần 1.000 số điện thoại. Vương Sở Khâm lúc này lại không có can đảm gọi một cuộc điện thoại kỳ lạ. Ở đầu dây bên kia, có những người đàn ông và phụ nữ với những giọng nói khác nhau, nhưng tất cả đều trả lời anh một cách lạnh lùng: "Anh gọi nhầm số rồi."
Niềm hy vọng liên tục bị dập tắt, và lòng can đảm cuối cùng cũng bị cạn kiệt.
Anh nhấn một loạt số theo thứ tự anh muốn.
"Chúc mừng năm mới!"
Anh ấy gửi lời chúc mừng năm mới tới một nơi xa xăm nào đó.
......
"Chúc mừng năm mới!"
Tôn Dĩnh Sa nhận được một tin nhắn lạ.
Tim cô hẫng một nhịp khi nhìn thấy dòng tin nhắn lạ đó, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong nửa tháng qua, cô đã trải qua quá nhiều nỗi thất vọng kiểu "Tiếng kêu của sói". (?)
Cô đã ngầm hiểu từ lâu rằng nếu ngày cô rời khỏi "Vấn Đạo", mà cô không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Vương Sở Khâm thì có lẽ sẽ không bao giờ nhận được nữa.
Tôn Dĩnh Sa vùi đầu vào trong chăn mềm, nhắm mắt lại, không ngừng tự nhủ rằng không có chuyện gì lớn, chỉ là vài trò ghép đôi thôi, không cần phải làm mình xấu hổ như vậy.
Trong nửa tháng này, cô không bao giờ dám bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi lạ nào. Ngay cả vào ban đêm, điện thoại của cô vẫn sẽ tiếp tục đổ chuông. Ngay cả khi cô bị đánh thức bởi điện thoại vào giữa đêm, cô vẫn sẽ trả lời mọi cuộc gọi mặc dù cô đang mơ màng.
Thỉnh thoảng khi cô không trả lời cuộc gọi, cô sẽ gọi lại ngay khi có thể. Nhưng phản hồi từ đầu dây bên kia lại là "Hàng của bạn đã được đặt ở cửa." hoặc "Bạn có cần vay tiền không?" hoặc "Bạn có cần nâng cao trình độ học vấn không?"
Lần này đến lần khác, kỳ vọng của cô đã bị phá vỡ.
"Năm mới không vui!"
Cô giơ tay lên gõ phím, trả lời tin nhắn khó hiểu kia.
Khi cô nhìn lên lần nữa, một khuôn mặt nhỏ phủ đầy mây đen phản chiếu trên cửa sổ kính. Cô cố gắng mỉm cười với chiếc ly, nhưng trông còn xấu hơn cả khóc. Cô chống hai ngón tay lên khóe miệng và làm động tác mỉm cười.
"Tôn Dĩnh Sa, không sao đâu, tự đi được là tốt rồi."
Trong lòng cô tự cảnh báo mình không được sa vào vũng lầy của một chàng trai tên là Vương Sở Khâm.
(?): nghĩa là kiểu dạng cảnh báo giả, dựa theo truyện "Cậu bê chăn cừu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro