Mối Tình Đầu Đơn Phương Ấy
Thuở bé, nghe mẹ kể tôi là một đứa rất điệu đà, thích mặc đầm, đeo những thứ phụ kiện lấp lánh. Thích được mẹ tô son mỗi khi ra ngoài và thường hay bị gọi là " Thư điệu ". Nhưng đến năm lớp 5, ba mẹ đi làm ăn xa, tôi bắt đầu làm quen sống tự lập. Dần dần, trở nên nam tính lúc nào không hay.
Tôi mặc những chiếc áo thun, quần jeans thay cho những chiếc đầm, tôi không còn thích và cũng không có cơ hội được mẹ tô son cho. Năm cấp 3, tôi cắt phăng mái tóc dài, nhìn đằng sau tôi không khác gì mấy thằng bạn trong lớp.
Trường có quy định bắt nữ sinh mặc áo dài vào đầu tuần, trong khi những đứa con gái cùng lớp thay nhau sắm cho mình những đôi giày búp bê dễ thương, riêng tôi vẫn đôi sandal quai hậu.
Trong lớp, những thằng bạn thường gọi tôi là anh em, những đứa con gái thường gọi tôi là " anh Thư ". Tôi của những năm tháng ấy không một chút dịu dàng, nhẹ nhàng nào. Bước đi của tôi thì hùng hổ, sẵn sàng đứng ra bảo vệ khi bọn con gái lớp tôi bị bắt nạt, tôi không còn ngại việc đánh đấm hay khoác vai với tụi con trai.
Ở cái tuổi ấy, những đứa con gái cùng lớp hay mơ mộng về những anh lớp trên, hâm mộ những chàng trai hotboy của trường, bàn tán về anh chàng mới đến, hạnh phúc khi nhận được thư, được hoa. Tôi vẫn đứng ngoài, không quan tâm, tôi cứ tưởng sẽ mãi vô cảm như vậy cho đến khi gặp anh - chàng trai chung câu lạc bộ guitar.
Vì mê đàn nên tôi đã tham gia vào câu lạc bộ guitar vào cuối tuần. Ngày đầu tiên, tôi đã để ý anh - một người bạn của chủ nhiệm câu lạc bộ. Trong khi tôi và mọi người bàn tán say sưa về các hợp âm, các cách đánh thì anh ngồi 1 góc chỉnh dây cho mọi người, đôi khi nhìn ra cửa sổ và viết nhạc. Đôi bàn tay với những chiếc ngón tay dài cứ thoăn thoắt viết những nốt nhạc, lâu lâu lại vuốt mái tóc lòa xòa trước trán để suy nghĩ. Cách anh tập trung vào công việc đến nỗi quên đi mọi thứ xung quanh thôi thúc tôi ngắm anh cho đến khi giật mình nhận ra và tự thấy xấu hổ vì hành động đó.
Từ ngày đó, tôi thường lấy cớ muốn tập thêm để được đến câu lạc bộ sớm và ở lại thật trễ. Nhưng vẫn chưa một lần dám bắt chuyện với anh, cho đến một hôm trời mưa rất to. Tôi phát hiện xe bị thủng lốp lại khi quên mang theo áo mưa trong khi mọi người đã về hết. Trời tối dần, tôi đang loay hoay không biết làm cách nào thì thấy anh :
- Bé! Em chưa về sao ?
- Dạ, mưa to quá, xe em lại hư.
- Đứng vào trong không kẻo lạnh. Để anh chở về, mai quay lại lấy xe sau.
Chất giọng trầm ấm khiến tim tôi bỗng đập nhanh vài nhịp. Khi ngồi đằng sau anh, tôi mới được nhìn rõ đôi vai và tấm lưng to lớn khiến tôi chỉ muốn được chạm nhẹ vào. Trời đang mưa nhưng lòng tôi lại thấy ấm áp lạ thường, chỉ mong đường về nhà dài thêm chút nữa.
Những ngày sau, trước khi đến câu lạc bộ tôi thường dành cả tiếng để suy nghĩ xem nên mặc chiếc đầm nào, tôi thấy tay mình run run khi tô một chút son lên môi. Tôi không còn chạy hùng hục, tôi bước đi nhẹ nhàng hơn. Tôi chán vật tay với tụi con trai, chán những trò mạnh bạo, tôi thích nhìn ra cửa sổ, tôi hay cười một mình nghĩ về anh rồi thường tự hỏi không biết anh có đang nhìn ra cửa sổ không.
Tụi bạn trong lớp rất bất ngờ vì sự thay đổi của tôi, đứa thì trêu tôi uống nhầm thuốc, đứa thì nói tôi dậy thì muộn. Chỉ có tôi là biết rằng mình đang " say nắng " một người.
Tôi và anh đã dần trở nên thân thiết hơn. Trong khi mọi người đều thích những bài nhạc xu hướng, anh và tôi lại thích những bài nhạc xưa. Chính điều đó đã dần gắn kết chúng tôi lại với nhau. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi mặc váy, tôi đã bẽn lẽn ngồi trước mặt anh, anh ngước lên - nheo mắt, mỉm cười :
- Nhìn em dịu dàng hơn mọi ngày. Để tóc dài nữa thì đẹp.
Tôi cố gắng không thể hiện ra nhưng lúc ấy trong lòng tôi đang nở hoa. Từ đó, tôi quyết tâm để tóc dài, luôn cố gắng thật nữ tính trước mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro