Chương 6 : Không có gì cả .
Màu vàng sáng rỡ từ ngoài cửa sổ rót vào , vẩy vào trên chăn đệm , chiếu lên thân thể tinh tế tuyết trắng của Danh Khả .
Hai cánh tay cô lộ ra bên ngoài , trên da thịt nhẵn nhụi tràn đầy vết xanh tím , không chỉ có cánh tay , ngay cả trên cổ . . . Ở trên thân thể trắng nõn lộ ra vẻ kinh tâm có chút khó coi .
Người giúp việc đẩy toa ăn vào cửa , liền thấy một màn như vậy .
Tuổi còn nhỏ như vậy , đã biết bò lên giường đàn ông . . . Chị ta lắc đầu thở dài , đầu năm nay , những cô bé vì tiền danh lợi , chuyện gì cũng có thể làm ra được .
Danh Khả tỉnh lại trong một tiếng đồ sứ va chạm , khi tỉnh lại , trong phòng đã không có bóng dáng người đàn ông đáng sợ kia , thay vào đó là một nữ hầu mặc đồng phục màu trắng .
" Tiên sinh dặn dò khi nào cô ăn điểm tâm xong thì đến đại sảnh tìm ngài . " Nữ hầu liếc cô một cái , giọng nói bình thản , không có bất kỳ tình cảm nào .
Danh Khả biết chị ta nghĩ gì về mình , chuyện như vậy , ngay cả mình cũng sẽ xem thường chính mình , huống chi là người khác ?
Thấy trên tủ đầu giường bày một bộ quần áo mới chỉnh tề , cô lấy đi , bọc chăn vào phòng tắm .
Trong phòng tắm , thân thể đầy vết xanh tím hiện rõ ràng trong gương , thời điểm thấy cỗ thân thể này , lòng cô lập tức quặn đau .
Thật ra thì cô không biết đến tột cùng mình cùng người đàn ông kia có làm hay không , cô không hiểu , mặc dù là cả người loang lổ , nhưng tựa hồ không có cái trướng đau trong truyền thuyết .
Nhưng đêm qua rõ ràng anh ta đã . . . Chẳng lẽ anh ta có lòng tốt như vậy , cuối cùng quyết định bỏ qua cho cô ?
Chợt nhớ tới cái gì , cô luống cuống tay chân rửa ráy qua , rồi vội vã rời phòng tắm .
Nữ hầu đã thu lại đệm chăn , sàng đan , Danh Khả nhìn sàng đan đặt trong xe đẩy , chần chờ chốc lát , vẫn không nhịn được đi tới muốn lấy sàng đan ra xem .
" Làm cái gì ? " Nữ hầu một tay đoạt lấy sàng đan , lại nhét trong xe đẩy : " Tiên sinh nói cô đi ăn điểm tâm rồi đi xuống , ngài ở trong đại sảnh chờ . "
" Tôi . . . Tôi biết , tôi chỉ nhìn một chút . " Cô muốn nhìn tấm ga giường .
Nữ hầu không hiểu cô đang nghĩ gì , chần chờ một chút mới không ngăn cản , nhìn cô đem sàng đan cầm ở trong tay lật tới lật lui .
Nhìn cô như đang tìm cái gì , nữ hầu bỗng nhiên hiểu ra , chị ta ngoắc ngoắc môi , cười khinh thường : " Không có gì cả , không cần tìm . "
Rồi lại đem cái sàng đan đoạt trở về , nhét lại trong xe đẩy , trong miệng còn lẩm bẩm : " Không sạch sẽ , còn dám bò lên giường tiên sinh . "
Nhìn cô vẫn đứng ở đằng kia không nói lời nào , cũng không hề cử động , nữ hầu nhíu nhíu mày , rất là bất mãn : " Tiên sinh ghét nhất người lề mề , tốt nhất cô nhanh lên một chút ! "
Bỗng nhiên chị ta quát lên khiến Danh Khả sợ hết hồn , lập tức hồi thần .
Trên giường không có lạc hồng , vậy tối ngày hôm qua . . . Anh ta không làm gì cô , phải không ?
Thẫn thờ , ngay cả bữa sáng cũng không đụng , cô đi ra khỏi cửa phòng , chậm rãi đi xuống lầu dưới .
Lầu dưới , trong đại sảnh , đoạt mắt vĩnh viễn là cái người đàn ông một thân khí phách kia , anh ngồi trên ghế salon , đôi chân thon dài đến hoàn mỹ chồng lên nhau , một tư thái mệt mỏi , trong mệt mỏi lộ ra hơi thở cuồng ngạo làm cho người khác không thể quên .
Người đàn ông xuất sắc như vậy, chỉ nhìn một cái liền khiến người ta hoàn toàn đắm chìm , cho nên khi Danh Khả xuống lầu , tất cả lực chú ý ở trên người anh , ngay cả trong đại sảnh có những người nào cũng hồn nhiên không biết .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro