Chương 5 : Hiện tại mới lùi bước , chậm rồi . ( 2 )
Cô không biết chuyện này bắt đầu như thế nào , trong cả quá trình , đầu cô vẫn luôn chóng mặt , là men rượu hay là trùng kích , hay là hơi thở bá đạo trên người anh hun đến cô không thể suy nghĩ ?
Cô cũng chỉ là một cô bé an phận , mỗi ngày trải qua cuộc sống bình thường nhất , tại sao bỗng nhiên phải liên lụy đến loại chuyện mạc danh kỳ diệu này ?
Thù , cô không muốn báo , cô sợ người đàn ông trước mắt này , cô tình nguyện không báo thù , cũng không cần anh có quá nhiều dây dưa .
Người đàn ông này , không phải là người mà cô có thể trêu chọc đấy !
" Tôi không cần , buông ra . . . " Hai tay thành quyền đấm vào trên ngực anh , khi bàn tay nóng hổi của anh từ từ đi xuống , cô gần như đã tiêu hao hết sức lực , dùng sức xô đẩy .
Bắc Minh Dạ có chút không nhịn được , bỗng nhiên dùng một tay cô giữ chặt đôi tay làm loạn của cô lên đỉnh đầu , đôi mắt ám rũ xuống , nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô , không vui nói : " Là chê tôi qua ôn nhu sao ? "
" Không . . . Không phải , tiên sinh , tôi . . . Tôi không làm , thả tôi . . . Thả tôi đi , để . . . A ! Tôi thật không muốn làm ! "
" Lời giống vậy tôi không muốn nói lần thứ hai . "
Khi anh nhìn soi mói , cô run rẩy , kinh hoàng , cô làm cho người đàn ông tăng thêm một phần nổi điên .
Anh nở nụ cười đẹp đến mức làm cho vạn vật trong trời nhạt màu , âm thanh của anh , xa xôi giống như đến từ chân trời , khiến cô không tự chủ mê say mất hồn : " Chính là một tỷ , cuối cùng mua được em . "
Ngón tay dài xẹt qua trên người cô , cho cô cuồng loạn run rẩy , nụ cười nhợt nhạt tản đi , anh khàn khàn nói : " Sau này , làm người phụ nữ của tôi . "
Mấy năm nay trừ kiếm tiền , bảnh trước thế lực , đối với bất kỳ ai bất cứ chuyện j cũng không có nửa điểm hứng thú , nhưng tối nay , lại bởi vì cái cô nhóc này mà mỉm cười , cười thật lòng , cũng là cười vui vẻ .
Bởi vì , cả đời này anh không hề bắt buộc ai .
Anh mạnh hơn bất cứ kẻ nào , chuyện này ngay cả mình cũng cảm thấy kinh ngạc , nhưng lại có một phần mong đợi khó nói lên lời .
Âm thanh trầm thấp vang lên , vừa là cực nóng , cũng là lạnh như băng : " Không ai có thể ở trước mặt tôi lật lọng , em nói , là phải làm ! "
Nói . . . Là phải làm , là chính cô chọc tới anh , làm , có phải sau này có thể để cô rời đi không ? Chẳng qua là bắt đầu từ hôm nay , không còn khờ dại nữa . . .
" Ô . . . " Một giây kia anh đè lên , cô nhịn không được bi thương mà kêu một tiếng , một trận đau nhức đánh tới , tầm mắt lập tức lâm vào một mảnh mờ mờ . . .
. . . Cô nhóc này , chết tiệt , lại ngất đi !
Tên đã lắp vào cung , cô lại nằm ngây thơ ! Anh nên tiếp tục , hay là một cước đem cô đạp xuống ?
Bắc Minh Dạ ở Đông Lăng không gì không làm được , giờ khắc này , lại lâm vào rối rắm . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro