
Chap 2
Người đàn ông thấy vậy liền đỡ nó dậy , ân cần hỏi han : “Tôi thực sự xin lỗi,tại hồi nãy cô cứ la lớn nên...”
Thi tức giận đẩy mạnh người đàn ông ra rồi chỉnh lại quần áo : “Ngày đầu tiên sống ở Hà Nội bị lạc đường lại còn bị mất nụ hôn đầu , sao cái số tôi nó xu dữ vậy trời”
Người đàn ông khó xử ngước lên nhìn Thi, ánh đèn đường len lói qua kẽ lá chiếu xuống góc mặt nó khiến anh ta nhận ra gì đó mà bất ngờ thốt lên : “Là cô à?”
“Gì?? Cô cái gì ?Tôi không quen mấy người biến thái,đừng có giả bộ làm quen rồi lừa đảo này kia , tôi không mắc lừa đâu”
“Xem Conan ít thôi , tôi là ân nhân của cô đấy!”
Nghe anh ta nói vậy Thi cười nhếch miệng 1 cái rồi lắc đầu :”Giới trẻ ngày nay khó hiểu thật đấy! Lừa đảo bây giờ đều ngốc vậy à?”
“Được rồi , coi như chúng ta huề nhau , tôi có việc đi trước đây”
Nói xong anh ta liền quay lưng bỏ đi nhưng bị Thi chạy theo ôm chặt lấy chân “Cưỡng hôn tôi xong bỏ chạy à? Anh phải bồi thường”
“Cô muốn bồi thường thế nào?”
Lúc này Thi mới buông chân anh ta ra rồi đứng dậy phủi sạch quần áo : “Tôi không biết đường ở đây , anh...đưa tôi về được không?”
Người đàn ông kia nhíu mày nhìn Thu chằm chằm rồi gằn giọng nói : “tôi còn có việc , cô tự xem google map đi”
“Tôi...quên mang điện thoại rồi!”
“Đọc địa chỉ....”
Vừa đúng lúc này một âm thanh quen thuộc vọng lên , Thi mặt mày đỏ ửng ôm chặt lấy cái bụng hư hỏng kia rồi gượng cười nhìn người đàn ông trước mặt:”Tôi...chưa kịp ăn tối”
“Tôi mắc nợ cô kiếp trước hay gì?”-Vừa nói anh ta vừa kéo tay Thi theo sau,dừng chân tại một quán ăn lúc này anh mới thả tay Thi ra.Thi nhìn ngó xung quanh một hồi rồi quay sang hỏi anh “Tôi tưởng anh đưa tôi về nhà mà ? Dẫn tôi đến đây làm gì?”
“Cô nói xem ? Dẫn cô đến quán ăn để làm gì ?”
Việt Thi cau mày nhìn anh “Đừng nói anh định bán tôi vào đây nha?”
Anh ta nghe cậu nói xong liền cốc đầu nó 1 cái : “Bị điên à ?buôn người là phạm pháp đấy...chỉ là tôi thấy đói nên vào đây lót dạ chút thôi, đừng có nghĩ tôi quan tâm cô”
“Dở hơi à? Anh tự nói chứ tôi có nói đâu, với lại được bao ăn mà , tôi cứ ăn thôi việc gì phải nghĩ nhiều”
Hai người cứ thế bước vào quán rồi gọi đồ ăn , từ trong bếp đi ra là một người phụ nữ lớn tuổi khoảng tầm 40-50 tuổi , tay bưng 2 tô bún ốc thân quấn tạp dề tiến về bàn Thi ,nó nhanh tay đỡ lấy tô bún rồi lễ phép cảm ơn , người phụ nữ nhìn cậu mỉm cười , ân cần đẩy nhẹ đĩa gỏi sang cho cậu rồi nói : “Ăn thử món này đi con!”
Thi cũng khá bất ngờ về thái độ phục vụ của người phụ nữ , tính cô thẳng thắn nên nói thẳng : “Cô cứ nhìn thế làm sao con ăn được!? Với lại con có gọi đĩa gỏi này đâu?”
Người phụ nữ mỉm cười đôn hậu nhìn nó : “Món này là cô làm tặng con, yên tâm không mất tiền đâu ! Đây là lần đầu tiên Thắng nó dẫn bạn về đây ăn đấy , chứng tỏ con là người rất đặc biệt”
Thi đặt đôi đũa xuống rồi gượng cười nhìn người đàn ông ngồi cạnh :”Thì ra anh tên Thắng”
Người đàn ông kia liền nhìn liếc nhìn xung quanh một lúc rồi mới quyết định bỏ kính và mũ xuống , anh ta lấy tay vuốt vuốt lại tóc rồi thở dài : “cuối cùng cũng được ngửi lại mùi vị tô bún ốc gia truyền của cô Tư”
“Thằng bé này ! Lâu lắm rồi con mới ghé quán còn gì ....nhớ sau này phải ghé nhiều hơn , còn thăm cô nữa chứ . Thôi 2 đứa lo ăn đi cô vào làm tiếp”
Anh húp sụp một miếng nước lèo rồi mỉm cười thỏa mãn quay sang nhìn Thi:”Gì vậy?sao không ăn đi?”
Thi trợn tròn mắt nhìn anh mà giọng cứ ngắt ngứ không nói nên lời :” Anh..h....anh là Win... Winner Nguyễn Chiến Thắng ....”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro