CHƯƠNG 7: THAY ĐỔI.
CHƯƠNG 7: THAY ĐỔI.
Ngày qua ngày, Hầu Minh Hạo đã dần chấp nhận thực tại. Cảm giác khó chịu ban đầu, sự chống đối mãnh liệt giờ đây không còn mạnh mẽ như trước. Cậu hiểu rằng bản thân không thể trốn chạy mãi khỏi sự thật—mình đã bị Hà Dữ chiếm giữ, không phải chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn. Nhưng một điều kỳ lạ xảy ra, đó là một sự thay đổi trong cách Hà Dữ đối xử với cậu.
Lúc đầu, những đêm dài đầy căng thẳng và sự mệt mỏi đã dần trở thành những khoảnh khắc im lặng nhưng lại đầy ngọt ngào. Hà Dữ, người từng lạnh lùng và tàn nhẫn, bây giờ lại trở nên dịu dàng hơn, ít nhất là đối với Minh Hạo. Những cái chạm nhẹ nhàng, những lời nói đầy quan tâm đã thay thế cho sự tàn bạo trước kia. Cảm giác này khiến Minh Hạo không khỏi bối rối.
Một buổi tối, khi cậu đang ngồi trên giường, đôi tay đan lại một cách mệt mỏi, Hà Dữ bước vào. Anh không nói gì ngay lập tức mà chỉ đứng đó, ánh mắt chăm chú quan sát Minh Hạo. Một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng nói đã không còn lạnh lùng, mà thay vào đó là một chút nhẹ nhàng mà Minh Hạo không thể hiểu nổi.
"Em vẫn chưa ngủ?" Hà Dữ hỏi, đôi mắt anh nhìn cậu đầy sự quan tâm.
Minh Hạo ngẩng đầu lên, bất ngờ trước sự thay đổi trong cách anh nói chuyện. "Tôi... không ngủ được." Cậu trả lời, giọng có chút ngập ngừng.
Hà Dữ không nói gì thêm, chỉ bước lại gần và ngồi xuống cạnh Minh Hạo. "Có chuyện gì sao?" Anh hỏi, đôi mắt anh vẫn đầy sự chú ý.
Minh Hạo không biết phải đáp lại thế nào. Cậu có thể cảm nhận được sự khác biệt trong thái độ lẫn cách xưng hô của Hà Dữ, và điều đó khiến cậu không khỏi bối rối. Từ trước đến nay, Hà Dữ luôn giữ khoảng cách, luôn tỏ ra lạnh lùng và kiểm soát. Nhưng bây giờ, anh lại gần gũi hơn, dường như quan tâm đến cậu hơn.
Cảm giác này khiến Minh Hạo cảm thấy một sự ấm áp mà cậu không thể giải thích. Có phải Hà Dữ thật sự đã thay đổi? Hay chỉ là cậu đang tưởng tượng ra mọi thứ?
"Em không cần phải lo lắng," Hà Dữ nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minh Hạo. "Tôi không có ý làm em tổn thương."
Những lời nói ấy như một liều thuốc an thần, khiến Minh Hạo cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu không thể phủ nhận rằng, trong sâu thẳm tâm hồn mình, cậu cảm thấy một sự an toàn mà trước đây chưa bao giờ có.
Cảm giác này, mặc dù đầy bất ngờ, nhưng lại mang lại một cảm giác mới mẻ, một cảm giác mà Minh Hạo chưa từng trải qua—một sự gần gũi và chăm sóc từ người mà cậu đã luôn sợ hãi.
"Anh thay đổi rồi," Minh Hạo cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng. "Trước đây anh... không bao giờ như thế này."
Hà Dữ khẽ cười, nhưng nụ cười của anh không còn lạnh lùng nữa, mà có chút dịu dàng. "Không phải tôi thay đổi. Chỉ là tôi đã hiểu hơn về em." Anh nói, đôi mắt anh nhìn Minh Hạo với một sự kiên nhẫn và dịu dàng mà cậu chưa từng thấy.
Minh Hạo cảm thấy một luồng ấm áp trong lòng, một cảm giác mà cậu không thể diễn tả nổi. Cậu không biết liệu đây có phải là điều mình mong muốn hay không, nhưng ít nhất là lúc này, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một khoảng lặng kéo dài, không ai nói gì, nhưng lại có sự hòa hợp không lời giữa hai người. Hà Dữ đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt tóc Minh Hạo, một hành động giản dị nhưng lại chứa đựng đầy sự quan tâm.
"Ngủ đi," Hà Dữ nói, giọng anh trầm xuống. "Tôi sẽ ở đây."
Minh Hạo không biết phải phản ứng như thế nào. Cảm giác này thật lạ lùng, nhưng lại rất ấm áp. Cậu không còn cảm thấy sợ hãi, cũng không cảm thấy bị áp bức. Hà Dữ đã thực sự thay đổi. Anh không còn là người lão đại tàn nhẫn mà cậu từng biết.
Cảm giác này, dù mới mẻ, nhưng lại khiến Minh Hạo cảm thấy như thể mình đang được che chở, được yêu thương—dù cậu không thể chắc chắn rằng đó có phải là tình yêu hay không. Nhưng ít nhất lúc này, Minh Hạo cảm nhận được sự an toàn mà Hà Dữ mang lại.
____________________
Mọi người thấy truyện như vậy ổn không^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro