Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6: SỰ ĐỐI KHÁNG NỘI TÂM.

CHƯƠNG 6: SỰ ĐỐI KHÁNG NỘI TÂM.

Đêm hôm đó, mọi thứ trong căn phòng dường như im ắng đến lạ kỳ. Minh Hạo ngồi một mình trong góc tối, đôi mắt nhìn về phía cửa sổ, nhưng tâm trí cậu lại quay cuồng với những suy nghĩ không thể kiểm soát. Cảm giác mệt mỏi đã dần bao phủ tâm hồn cậu, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi, không có chỗ cho sự yếu đuối. Cậu không thể để mình mềm yếu trong thế giới này, nơi mà mọi thứ đều có thể trở thành công cụ để thống trị, để chi phối.

Những cơn đau thể xác đã dần dịu đi, nhưng cơn đau tâm lý thì ngày càng mạnh mẽ. Cảm giác đó—cảm giác bị Hà Dữ chiếm giữ—dường như không thể dứt ra. Mỗi khi nghĩ đến anh, một phần nào đó trong Minh Hạo cảm thấy căng thẳng, một phần lại cảm thấy như đang lạc vào thế giới đầy mê hoặc, đầy sự mâu thuẫn. Cậu không thể hiểu nổi những cảm xúc này, nhưng cũng không thể phủ nhận chúng.

Bất ngờ, cánh cửa mở ra. Hà Dữ bước vào với dáng vẻ lạnh lùng như mọi lần. Anh không vội vã, chỉ đứng đó quan sát Minh Hạo một lúc lâu, rồi mới tiến đến gần. Bước chân của anh im lặng đến mức gần như không nghe thấy, nhưng Minh Hạo lại cảm nhận rõ sự hiện diện của anh, như thể Hà Dữ là một bóng đen luôn bám sát cậu, không bao giờ rời đi.

Hà Dữ đứng trước Minh Hạo, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cậu, không có sự mềm yếu nào, chỉ có sự lạnh lùng và kiên định. "Cậu có thể ngồi đó và tiếp tục tự dằn vặt bản thân, hoặc cậu có thể đứng lên và đối mặt với tôi," anh nói, giọng điệu không có chút cảm xúc nào. "Lựa chọn của cậu."

Minh Hạo không trả lời, nhưng cũng không thể không để ý đến sự nghiêm khắc trong giọng nói của Hà Dữ. Cảm giác đó—cảm giác của một sự áp bức, một sự kiểm soát tuyệt đối—dường như càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Minh Hạo biết rằng mình không có quyền lựa chọn, nhưng vẫn không thể ngừng suy nghĩ về sự lựa chọn mà Hà Dữ đưa ra.

"Đừng nghĩ rằng cậu có thể tránh khỏi tôi," Hà Dữ tiếp tục, giọng anh như một lời cảnh báo. "Cậu đã bị tôi nắm trong tay, và tôi sẽ không buông tha cho cậu."

Minh Hạo đứng dậy, đôi tay cậu run lên, không phải vì sợ hãi mà là vì sự mâu thuẫn trong lòng. Cậu không biết phải làm gì, không biết phải đối mặt với Hà Dữ như thế nào. Một phần trong cậu muốn phản kháng, nhưng một phần khác lại không thể cưỡng lại sức mạnh của Hà Dữ.

"Anh không thể kiểm soát tôi mãi được," Minh Hạo nói, giọng cậu có chút yếu ớt nhưng vẫn đầy kiên quyết. "Một ngày nào đó tôi sẽ thoát ra."

Hà Dữ không tỏ ra bất ngờ trước lời nói của Minh Hạo. Anh chỉ đứng im lặng, đôi mắt nhìn cậu một cách chậm rãi. "Cậu có thể nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cậu sẽ nhận ra một điều." Anh bước tới gần Minh Hạo, đôi mắt như muốn xâm chiếm tâm trí cậu. "Cậu sẽ không thể thoát khỏi tôi, dù cậu có cố gắng đến đâu."

Minh Hạo cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hà Dữ tiến lại gần hơn, gần đến mức Minh Hạo có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào cổ mình. Cảm giác ấy khiến Minh Hạo khó chịu, nhưng lại không thể rời xa. Cậu muốn giãy giụa, muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại không nghe theo ý muốn của mình.

Đột nhiên, Hà Dữ khẽ cười, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ. Nó mang một chút gì đó sắc bén, như thể đang chế giễu Minh Hạo. "Cậu thật sự nghĩ rằng mình có thể chống lại tôi sao?" anh hỏi, đôi mắt không hề rời khỏi cậu. "Cậu nghĩ mình sẽ chiến thắng tôi chỉ bằng sự cứng đầu và sự kiên cường của mình?"

Minh Hạo không trả lời, chỉ nhìn anh với ánh mắt đầy thử thách. Nhưng bên trong cậu, cảm giác bất lực lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Những lời nói của Hà Dữ như một nhát dao cứa vào trái tim cậu, làm cho tất cả những gì cậu từng tin tưởng trở nên mờ nhạt.

Hà Dữ bước lại gần hơn, đến nỗi Minh Hạo có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể anh. "Nếu cậu không thể tự nguyện, thì tôi sẽ khiến cậu phải khuất phục." Giọng anh trầm xuống, như một lời đe dọa nghiêm khắc. "Tôi sẽ dạy cậu bài học này, Minh Hạo."

Minh Hạo cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một con đường không lối thoát. Dù cậu có cố gắng chống cự, dù có dùng hết sức lực để phản kháng, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Hà Dữ. Cảm giác này khiến cậu ngạt thở. Nhưng một phần trong cậu lại không thể phủ nhận rằng, dù Hà Dữ có tàn nhẫn đến đâu, anh vẫn là người duy nhất có thể khiến cậu cảm nhận được điều gì đó chân thật trong cuộc sống này.

Đột nhiên, Hà Dữ kéo Minh Hạo lại gần, ép cậu vào người mình. Cậu không kịp phản kháng, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Hà Dữ phả lên da thịt. Trong khoảnh khắc đó, tất cả những suy nghĩ trong đầu Minh Hạo trở nên mơ hồ. Cậu không biết phải làm gì, không biết cảm giác này có nghĩa là gì, nhưng lại không thể dứt ra.

Hà Dữ không hề tỏ ra bất kỳ sự nhân nhượng nào. Anh giữ Minh Hạo chặt trong vòng tay mình, áp sát cậu vào ngực anh, và cậu cảm thấy sự nóng bỏng từ cơ thể anh xuyên qua lớp áo mỏng manh. "Cậu sẽ học cách phục tùng tôi," Hà Dữ nói, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức mạnh tuyệt đối. "Một ngày nào đó, cậu sẽ nhận ra rằng đây là cách duy nhất để cậu có thể tồn tại trong thế giới này."

Minh Hạo không nói gì, chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi và sự mâu thuẫn trong lòng. Dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu biết mình đã bị mắc kẹt trong một trò chơi mà không thể thoát ra. Hà Dữ có thể làm gì cậu, có thể thay đổi cậu, và Minh Hạo không thể làm gì để ngừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro