Phiên ngoại
"Anh thích con trai hay con gái?" Hai năm sau khi kết hôn, Hà Tiếu Nhiên vừa tỉnh lại, cảm giác rã rời sau khi bị người nào đó hành hạ cả đêm, mơ màng tỉnh giấc hỏi.
Tiêu Thượng Kỳ mơ màng trả lời "Của em sinh, tất cả đều được", cánh tay tự động xoay người cô lại, tay con lại ôm thắt lưng, đem cô một lần nữa ôm trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cọ cọ, tiếp tục ngủ.
Hà Tiếu Nhiên có chút uể oải, trời tháng ba, rõ ràng đang ấm lại có chút lạnh, cô sợ lạnh, lại không chịu nổi quạt máy điều hòa thổi vào người, thật sự cô cũng không muốn dậy, người bên cạnh lại cọ cọ đang muốn ngủ tiếp, cô thật không thể cưỡng lại, vòng tay qua lại eo của anh, tiếp tục nhắm mắt.
Sáng thức dậy, Hà Tiếu Nhiên bất giác dịch người, lại thấy bên cạnh không có anh, nhưng chăn đệm vẫn còn ấm, cô liền tỉnh dậy. Tiêu Thượng Kỳ không biết khi nào thì đã rời giường, cô nhìn đồng hồ báo thức, thời gian còn không đến bảy giờ.
Phải biết rằng, sau kết hôn Tiêu Thượng Kỳ vẫn thực chán ghét dậy sớm đi làm, khiến cho cô cũng thường xuyên muộn. Đáng giận hơn là, mỗi lần than vãn, anh lại dày vò cô mãnh liệt hoen, hại cô bị lãnh đạo phạt trừ tiền lương vì nguyên nhân đi làm trễ. Thế là anh luôn nhân cơ hội cổ động nói,"Vất vả như vậy thì em đừng làm nữa, để anh nuôi em thật tốt. Còn nếu em thật muốn làm báo, anh mua cho em một tạp chí nhé, em làm tổng biên tập, thì sẽ không có người chấm công, không phải sẽ tốt hơn sao...".
Hôm nay cớ gì lại dậy sớm như vậy, mặt trời chẳng lẽ lại mọc hướng tây sao??
Xoay người ngồi dậy, cô giật mình phát hiện thì ra Tiêu Thượng Kỳ không ra khỏi nhà, mà là an vị ngồi ở chân giường, nhìn chằm chằm cô
"Anh dậy sớm như vậy làm gì, còn ngồi đó định dọa em sao?" Hà Tiếu Nhiên bị anh nhìn có chút không tự nhiên
"Em muốn anh làm ba sao?" Tiêu Thượng Kỳ không trả lời câu hỏi của cô, chính là dùng ánh mắt kinh sợ, nhìn chằm chằm vào bụng đã được lớp áo ngủ che khuất của cô
"Ách......" Hà Tiếu Nhiên theo bản năng sờ sờ bụng, có chút hơi quýnh quáng nói,"Còn không nhất định đâu."
Là thật không xác định được, từ lần phẫu thuật đó, kinh nguyệt của cô vẫn không đều, lúc thì 20 ngày có một lần, lúc thì ba bốn tháng mới có một lần. Cô cũng đã bồi bổ, uống nhiều thuốc, cũng như uống thuốc Đông y, cũng không thấy thay đổi gì nhiều.
Nhiều lần không thấy có kinh nguyệt, cô còn lén đi mua que thử thai, nhưng vẫn không có gì. Cô biết Tiêu Thượng Kỳ rất muốn có đứa nhỏ, bất quá họ duyên phận chưa tới, thời gian gần đây cô cũng không còn quan tâm nhiều đến chuyện nhất định phải có đứa nhỏ, tóm lại là tùy duyên phận đi.
"Hay đi bệnh viện kiểm tra xem sao?" Tiêu Thượng Kỳ đứng lên, lại ngồi xuống trước mặt Hà Tiếu Nhiên, vẻ mặt khẳng định nói. "Anh hôm nay không đến công ty, anh cùng em đến bệnh viện xem sao?"
"Em đã nói không nhất định có đâu, em không đi bệnh viện" Nhìn anh với bộ dạng vội vàng, Hà Tiếu Nhiên bỗng nhiên có chút thất vọng, hơn nữa lúc rời giường, chính mình nhịn không được nói một câu " Anh thích con như vậy thì chính mình đi bệnh viện đi, tóm lại em không đi"
Lần này Tiêu Thượng Kỳ trở tay không kịp, anh sáng sớm ngủ mơ mơ màng màng , bỗng nhiên bị Hà Tiếu Nhiên diêu tỉnh, hỏi vấn đề đó, lúc ấy tuy rằng trả lời không có đa nghi, lại là ngủ tiếp một hồi, nhưng lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, lập tức bỗng nhiên tỉnh. Có em bé là chủ đề mà hai người họ cũng không nhắc tới, Hà Tiếu Nhiên trước đây càng chưa từng có hỏi anh thích con trai hay con gái, anh không có cách nào khác hình dung một khắc vui sướng kia, lại sợ đánh thức cô, chính mình lại không ngủ tiếp được, chỉ có thể ngồi trông mong ở cuối giường chờ cô ngủ dậy. Nhưng là xem ra anh biểu đạt phương thức vẫn là có vấn đề, bằng không Hà Tiếu Nhiên đang tốt thế lại tức giận?
"Không đi bệnh viện, không đi bệnh viện nữa, sáng nay em muốn ăn gì, anh gọi người làm?" Tiêu Thượng Kỳ xoay người lại, ôm chặt cô ngồi xuống gường, cứ vừa ôm vừa lay động, Hà Tiếu Nhiên bị anh lay một hồi choáng váng đầu óc. Nhắc đến điểm tâm, cô lại thấy cũng có chút đói bụng "Ăn cơm đi, lần trước đi ăn ở nhà hàng, em ăn món được món cơm Thái ngon lắm, mùi vị chua chua cay cay rất đặc biệt. Sau này quay lại thì họ không còn bán món đó, nói rằng món ăn mới sẽ theo đợt do đầu bếp được mời về nấu"
"Bên trong món cơm đó có nguyên liệu gì?" Cơm trưa Hà Tiếu Nhiên bình thường đều là cùng đồng nghiệp đi ăn, Tiêu Thượng Kỳ chưa ăn qua, lập tức liền khó xử. Hằng ngày, ở nhà cũng có dì Di nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho hai vợ chồng, tuy dì Di trù nghệ thật tốn, nhưng muốn nấu nón cơm mà Hà Tiếu Nhiên thích, ít ra cũng phải biết nó có cái gì mới nấu được.
"Hình như có thịt khô, còn giống như có củ cái, lại giống như có một loại sốt tiêu.. Lần trước ăn, như thế nào lại không nhớ trong đó có gì. Thôi nghĩ không ra, quên đi, bằng không làm món ăn Hồ Nam đi" Hà Tiếu Nhiên nghĩ không ra các nguyên liệu trong món cơm mình thích ăn, rầu rĩ nói.Tiêu Thượng Kỳ nghe lập tức chạy nhanh xuống nói dì Di chuẩn bị món cho cô.
Một ngày giống như mọi khi lại bắt đầu, Hà Tiếu Nhiên dạo này cảm thấy không được tốt, tính khi rất thay đổi, vì một việc nhỏ liền có thể tức giận với anh như việc Tiêu Thượng Kỳ về nhà không lập tức thay đồ lại ngồi ở sofa xem tivi; hoặc sáng sớm cứ ôm chặt cô ngủ khiến cô đi làm muộn; nói chung việc nhỏ cũng có thể làm cô mất hứng
Lại sau đó khẩu vị cũng thay đổi theo, trước đây thích ăn đồ ăn thanh đạm, giờ lại thích những món chua, cay, dầu mỡ, nhiều tiêu, thịt khô..., khiến Tiêu Thượng Kỳ ăn muốn phát hóa theo. Còn chính là lại ngủ suốt ngày, trước đây Tiêu Thượng Kỳ có tan ca muộn đến đâu, cô cũng một mực đợi anh về, đôi khi chờ đến nửa tỉnh nửa mơ, nhưng là hiện tại, anh có buổi xã giao, về nhà đôi khi chưa quá 9 giờ, đã thấy cô ngủ vùi trên giường, không biết trời trăng gì, làm anh có cảm giác anh có ẳm cô bán đi, cô cũng sẽ không biết.
Qua một thời gian như vậy, vào một buổi sáng lúc Tiêu Thượng Kỳ xuống lầu nói dì Di chuẩn bị điểm tâm, dì Di liền hỏi nhỏ "Có phải nha đầu kia có gì rồi phải không, đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Không biết nữa, nàng ta lần trước vừa nghe đi bệnh viện liền phát giận, ta sợ nàng sinh khí, thân thể sẽ không tốt, cũng không dám đề cập đến." Tiêu Thượng Kỳ cũng thực buồn rầu, nhỏ giọng hướng đến dì Di thỉnh giáo "Thật là giống có gì sao?"
"Tôi xem ra là chín mười phần, cậu chăm sóc nha đầu kia cẩn thận một chút, khuyên nhủ nàng ta hãy mau đi bệnh viện kiểm tra" Dì Di phi thường gật đầu khẳng định, sau đó xoay người đi làm điểm tâm. Gần đây bởi vì Hà Tiếu Nhiên khẩu vị biến hóa, trong nhà phòng bếp nơi nơi đều là mùi hạt tiêu ói, còn rất nhiều mùi thịt khô, nguyên liệu nấu ăn linh tinh, dì Di nhìn nhìn, thở dài nói "Nói chung nha đầu đó ăn mấy thứ nhiều đối thân thể cũng không thật sự tốt."
Tiêu Thượng Kỳ nghe vậy, liền kiên quyết đề nghị Hà Tiếu Nhiên đi bệnh viện kiểm tra, đối với đề nghị lần này, cô cũng không có phản đối. Mộ thị ở thành phố B là một nhà có danh tiếng, hôm nay nghe Tiêu Thượng Kỳ dẫn phu nhân đi khám bệnh, bệnh viện tư nhân liền tập trung toàn lực lượng tiếp đãi.
Hà Tiếu Nhiên cùng Tiêu Thượng Kỳ được nhân viên đưa đến Khoa phụ sản. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ liền dẫn cô ra ngoài, mặt tươi cười nói với anh "Chúc mừng vợ chồng anh, thai nhi đang phát triển bình thường, đã được hơn ba tháng, ngày dự sinh là...."
Tiêu Thượng Kỳ nghe xong cũng không có phản ứng, bác sĩ thấy anh không có phản ứng gì, nhất thời tắt nụ cười, không biết nên nào sao. Hà Tiếu Nhiên cũng không yên, đang muốn nói gì với anh, kết quả chưa nói được gì, đã bị Tiêu Thượng Kỳ bế lên xoay vòng vòng, cô đầu óc liền choáng váng, hoang mang rối loạn bắt lấy cánh tay anh, Tiêu Thượng Kỳ mới nhẹ nhàng đem cô buông xuống, lập tức đem cô kéo vào trong lòng.
"Bảo bối, anh sắp thành ba ba rồi, còn em thì sắp làm mẹ rồi ......" Cằm anh tựa lên vai nàng, nhẹ nhàng nói bên tai. Tiêu Thượng Kỳ sau khi nói, chính là một lần lại một lần hôn môi Hà Tiếu Nhiên.
Tiểu bảo bối trong bụng ngày càng lớn, cơ thể cô xuất hiện phù thũng, giầy cũ đều mang không vừa, cơ thể lúc nào cũng cảm thấy nóng nực, cô liền hiểu vì sao phụ nữ mang thai đều thích mặc quần áo rộng, bởi vì không chịu nổi cảm giác trói buộc. Duy nhất may mắn là, tiểu bảo thực sự ngoan, một chút cũng không có làm ầm ĩ cô, trừ bỏ làm cho cô khẩu vị thay đổi, hay ngủ, cô cũng không xuất hiện nôn nghén. Nhưng là ăn nhiều, hậu quả chính là cô ban đêm liền không ngủ được, nằm một hồi liền cảm thấy không thở nổi, chỉ có thể chống thân mình dậy ngồi ở bên giường ngồi, dựa lưng vào đầu giường mà ngồi ngủ.
Khi cô mang thai, Tiêu Thượng Kỳ càng để ý đến cô hơn, mỗi lần cô vừa động đậy, là anh liền tỉnh, hỏi cô bị làm sao. Cô không ngủ được, ngồi ngủ, anh cũng liền ngồi dậy, để cô dựa vào vai mình mà ngủ. Tòa soạn thấy cô mang thai đã lớn, cũng ưu tiên cho cô không cần đi làm đúng giờ, nhưng Tiêu Thượng Kỳ hàng ngày còn phải đi làm, cô nhìn anh cũng đau lòng, khuyên anh hay là chia phòng ra ngủ
"Em buổi tối không ngủ được thì phải làm sao? Muốn uống nước phải làm sao? Chính mình ngồi dậy lỡ ngã sấp xuống phải làm sao?" Kết quả Tiêu Thượng Kỳ trầm mặt xuống, cô nói cái gì cũng không đồng ý, còn liệt kê buổi tối có n thứ phải làm sao.
Cô liền phản bác hắn "Nữ nhân nào mang thai ai lại không như vậy?"
"Kia là bọn họ cũng không phải đang mang tiểu bảo bối của anh." Kết quả Tiêu Thượng Kỳ từ từ nói, lại phát hiện chân cô vọp bẽ, liền nắm chân cô lên để mát xa.
Ba mươi bảy tuần, tiểu bảo đã được phán đoán là quá 4kg, bác sĩ khuyên Hà Tiếu Nhiên nên mổ lấy thai nhi. Cô cũng đều nghe theo, lập tức nhập viện sau đó được đẩy vào phòng phẫu thuật, lúc phẫu thuật cô còn cảm giác được thao tác của bác sĩ, rạch một nhát ở bụng...Sau đó một tiếng oa oa vang lên, tiểu bảo bối của cô đã được gặp ba mẹ. Y tá liền chạy ra báo cho Tiêu Thượng Kỳ, anh lập tức chạy vào phòng phẫu thuật, còn đem máy ảnh muốn quay lại làm kỷ niệm. Nhưng khi đi vào, lại thấy thân dáng của cô mệt mỏi nằm trên giường nhìn con trai đang được bác sĩ ẳm, cảnh tượng đó khiến Tiêu Thượng Kỳ đột nhiên rơi lệ, Hà Tiếu Nhiên quay đầu thấy anh, anh mới ngượng ngùng lau đi lau nước mắt, đến bên cô cười cười, hôn trán cô "Bảo bối, cảm ơn em"
Con trai đến hai tuổi cũng chưa được đặt tên, Tiêu Thượng Kỳ nghiên cứu rất nhiều từ trong Kinh dịch, cũng đặt vô số tên, nhưng chính mình lại không thấy hài lòng. Không biết có phải vì nguyên nhân đó khiến cho con trai hai tuổi cũng không biết nói. Sau đó lựa mãi cũng đặt cho con một cái tên.
Liền sau mới biết cũng rất nhiều đứa nhỏ giống con mình, hai tuổi cũng chưa biết nói. Bác sĩ khuyên nên nói chuyện với trẻ nhiều hơn, trẻ sẽ từ từ nói chuyện, thế là Tiêu Thượng Kỳ mỗi ngày từ công ty trở về, chuyện thứ nhất là ôm tiểu bảo, nói đủ chuyện trên đời, lúc thì hát, lúc thì kể chuyện công ty, lúc thì đọc truyện cổ tích.... Khiến cho Hà Tiếu Nhiên có chút ganh tị với con mình, cư nhiên làm cho nàng ganh tị hơn, khi tiểu bảo biết nói chuyện, câu đầu tiên là kêu "ba ba"
Đương nhiên, con có thói quen kêu ba ba mà không phải mẹ cũng là có điểm ưu việt, như lúc đói liền kêu "ba ba", Tiêu Thượng Kỳ liền ngoan ngoan đi pha sữa. Buổi tối đang ngủ, giật mình liền kêu "ba ba", Tiêu Thượng Kỳ liền dậy để dỗ dành tiểu bảo bối. Con muốn đi vệ sinh cũng kêu "ba ba", Tiêu Thượng Kỳ liền phải đi dọn rửa cho con. Hà Tiếu Nhiên nhìn thấy cũng rất cao hứng.
Vài năm sau, khi hai người có bé thứ hai, tiểu công chúa rất đeo mẹ, chưa biết đi cũng đã biết nói "mụ mụ". Sau này cô mới biết là tiểu bảo lúc nào kêu "ba ba" thì ra là có nguyên nhân.
Ngày đó cô tăng ca trở về, trước cửa phòng liền thấy con trai ngồi dưới sàn chơi xếp hình, Tiêu Thượng Kỳ hướng lên giường em bé, tập nói với con gái là "ba ba", nhưng tiểu công chúa còn nhỏ, chưa hiểu là ba đang dạy mình, vui vẻ kêu "mụ mụ". Tiêu Thượng Kỳ bất lực nhìn tiểu công chúa của mình nói "Ngoan nào tiểu công chúa, kêu ba ba đi, đừng kêu mẹ nữa".
Tiểu bảo nửa ngày nghe ba dạy em gái kêu mẹ, liền nói với Tiêu Thượng Kỳ "Ba ba, em gái khẳng định là không phối hợp với ba đâu, em sẽ không kêu ba đâu, mẹ hàng đêm sẽ chiếu cố em gái thật tốt mà"
Hà Tiếu Nhiên đứng ở cửa, cũng đã hiểu vì sao anh tích cực dạy tiêu công chúa kêu ba ba. Vừa thấy buồn cười lại thấy ấm áp, đẩy cửa phòng vào, anh nhìn thấy cô giựt mình một cái, tiểu bảo thì chạy đến ôm chằm mẹ. Cô đến bên anh nhìn tiểu công chúa, tiểu công chúa thấy mẹ liền quơ quơ tay kêu "mụ mụ". Anh ôm cô vào lòng nói nhỏ "Anh chỉ không muốn hàng đêm em quá vất vả". Cô nở nụ cười thật tươi, ôm cổ anh, hôn nhẹ vào môi anh.
Anh và cô đều biết, trải qua nhiều chuyện, gia đình bốn người sẽ luôn bên nhau.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro