Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14.6: Anh yêu em (end.)


"Vì cái gì không nói cho anh biết?" Tiêu Thượng Kỳ hỏi với giọng run run, sau khi hỏi xong, mới cảm thấy hỏi chỉ phí công, bọn họ cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, Hà Tiếu Nhiên chính là người phụ nữ chưa bao giờ trói buộc anh, thà rằng chịu đau đớn lớn như vậy. Nhưng anh thật sự hy vọng cô có thể ích kỷ một chút, như vậy trong lúc đó có thể bọ họ sẽ không chia ly. Nhưng trên đời này, không thể quay đầu lại quá khứ, nhất thời anh cảm thấy đau trong lòng, thầm nghĩ muốn hét lên một tiếng.

Nhưng anh không thể làm như vậy, bởi vì anh cũng biết, anh hiện tại có bao nhiêu khổ sở, thì Hà Tiếu Nhiên so với anh càng khổ sở gấp ngàn lần, cho nên anh chỉ có thể hít thật sâu, tay nắm chặt thành quyền, một hồi lâu mới run run nói,"Em thật khờ, có phải rất đau không?"

Hà Tiếu Nhiên cả người phát rung lên, sự việc đã trải qua gần hai năm rồi, cô nghĩ rằng nỗi đau kia đã gần như đóng lại. Nhưng thật sự khi Tiêu Thượng Kỳ phát hiện ra, cô mới biết rằng thời gian không thể quên đi mọi thứ, tựa sâu trong đáy lòng khi anh hỏi một tiếng, cô liền đổ máu. Cô chịu không nổi, nức nở thành tiếng, chân run rẩy, khụy xuống. Tiêu Thượng Kỳ lập tực đỡ cô, đem cô gắt gao ôm lấy tựa như không có khe hở.

"Xin lỗi em, thực sự xin lỗi" Tiêu Thượng Kỳ ôm chặt cô, hôn rất nhiều lần lên trán cô, anh không biết phải nói gì để an ủi cô, chỉ có thể ôm chặt cô. Hai người ôm nhau rất lâu, như không muốn tách rời

Tối hôm đó, Trâu Thiếu Ba ở tại bar Minh Châu nhìn thấy Tiêu Thượng Kỳ. Quản lý vừa thấy Trâu Thiếu Ba đến, lập tức nghênh đón, nhỏ giọng nói "Lục thiếu đã uống không ít, còn tiếp tục gọi thêm rượu, ngài xem..."

Trâu Thiếu Ba nhíu mày, Tiêu Thượng Kỳ trước đây uống rượu rất có kìm chế, gần đây lại lo chuyện kết hôn, sao lại đến đây uống rượu nhiều như vậy. Chưa kịp tiến lên, lại thấy bên cạnh Tiêu Thượng Kỳ đã có một người cà lơ phất phơ, không cần nhìn, hắn cũng biết, tất nhiên là Lục Cân Đối.

Trâu Thiếu Ba tiến đến chỗ Tiêu Thượng Kỳ, lại thấy người bên cạnh cười cười. Tiêu Thượng Kỳ thúc giục đưa rượu, Trâu Thiếu Ba liếc nhìn Lục Cân Đối một cái, liền hỏi "Anh vì cái gì làm loạn ở đây?"

Trên bàn của Tiêu Thượng Kỳ đã thấy không ít vỏ chai rượu, cùng cái ly trống rỗng trên tay anh. Trâu Thiếu Ba mới khuyên một câu "Lục ca, anh đã uống không ít". Ngược lại, Lục Quân Hành đã chộp lấy chai Scotland lở dở trên quầy, nhanh chóng rót cho Tiêu Thượng Kỳ, rồi rót một ly cho hắn, không nói một lời, liền cụng ly với anh.

"Ngươi sao lại thế này?" Trâu Thiếu Ba ngăn Lục Quân Hành, loại rượu này là thuần rượu whisky đậm đặc nhất, quán bar nhập hàng cũng không nhiều, chỉ dùng để pha chế rượu, Lục Cân Đối không biết nặng nhẹ, lại lấy uống, loại rượu này lại mạnh như vậy. Nhưng hắn cũng không ngăn cản Lục Cân Đối, thoáng nhìn Tiêu Thượng Kỳ, lại thấy anh cầm ly rượu, ngửa đầu ra, một hơi uống cạn. Trâu Thiếu Ba nổi giận nói "Hai người nổi điên cái gì? Nhưng nổi điên trên đời này cũng không qua hai lý do, các người chính vì lý do gì?"

"Vì cái gì?" Lục Quân Hành nhìn Trâu Thiếu Ba nhướng mày hỏi, sau đó liền lấy ly rượu quăng xuống sàn nhà, phát ra tiếng thủy tinh vỡ thật lớn, làm cho mọi người trong quán bar nhất thời giựt mình, quay sang nhìn ba người họ. Bảo vệ liền tiến vào xem ai quấy rồi, nhìn thấy ba ông chủ liền cho người lập tức dọn dẹp.

Lục Quân Hành quay sang Tiêu Thượng Kỳ nói "Lục ca, chúng ta đừng để ý đến hắn, chúng ta uống tiếp". Lục Quân Hành nhìn quoanh lại không thấy nhân viên, trực tiếp vào quầy lấy rượu khác, kết quả phát hiện không còn chai rượu nào, chỉ còn lại bia. Hắn la hét tìm nhân viên một hồi, liền lấy đống bia, quay về chỗ Tiêu Thượng Kỳ, đồng thời, mới quay đầu nhìn Trâu Thiếu Ba nói "Ngươi không hiểu, trên thế giới này, con mẹ nó, nữ nhân nào cũng đều phiền"

"Nữ nhân như thế nào lại đắc tội ngươi." Trâu Thiếu Ba nhìn Tiêu Thượng Kỳ, lại nhìn xem Lục Quân Hành, hiểu được hai người kia đều ở đây vì cái gì mà điên, cảm thấy thật buồn cười.

"Nữ nhân đều đắc tội ta" Lục Quân Hành có chút choáng váng đâu óc, hắn liền gân cổ họng nói: "Nói thêm nữa, cho dù đối với nàng tốt một chút nàng ta cũng không cảm kích, không để ý tới nàng ta thì nói ngươi hư tình giả ý, ta hỏi nàng rốt cuộc muốn thế nào? Nàng muốn thế nào, ta đều làm thế ấy, kết quả ngươi đoán xem, con mẹ nó liền khóc, khóc giống như đang chịu nhiều ủy khuất. Sống đã mệt chư vậy, chết nhanh một chút, ta liền bớt lo ."

Trâu Thiếu Ba không biết nói như thế nào với Lục Quân Hành, không nghĩ tới Tiêu Thượng Kỳ bỗng nhiên tuôn ra một câu. "Ngươi mẹ nó chính là đỗ hỗn đản!"

Hai người đàn ông say rượu, nói qua nói lại một câu, liền lập tức đánh nhau. Trâu Thiếu Ba tự nhận mình không có bản lĩnh ngăn cản họ, chỉ có thể tránh xa một chút, có hai người họ tự xử lý. Nhưng luận đến đánh nhau, Lục Quân Hành trước giờ không phải đối thủ của Tiêu Thượng Kỳ. Đánh nhau vài đòn, Lục Quân Hành liền bị Tiêu Thượng Kỳ đấm một cái thật đau ngay bụng, liền ngồi thụp xuống, cũng không chống trả lại, liền ôm đầu, giống như đứa nhỏ bị giành đồ chơi nói "Lục ca, anh đánh em đi, anh nói đúng, em chính là tên hỗn đản, trong lòng em rất khó chịu"

Một câu nói làm tiêu tán toàn bộ tức giận của Tiêu Thượng Kỳ, tự cảm thấy bản thân mình cũng quá nóng nảy. Nghĩ lại chuyện của mình, sau khi chờ Hà Tiếu Nhiên ngủ, anh liền lái xe vòng vòng, căn bản là không muốn quay về nhà, trong lòng rất phiền muộn, phóng xe càng ngày càng nhanh. Nhưng mà suy nghĩ không thể nào để mình lại xảy ra chuyện, liền phóng xe đến bar Minh Châu uống một lát, không phải mọi người đều nói sao, nhất túy giải thiên sầu, nhưng cớ sao, càng uống lòng càng thêm đau

Anh trước đây không hiểu chuyện, cơ hồ làm đau lòng người phụ nữ mà anh yêu nhất, còn làm mất đi đứa nhỏ của cả hai. Anh không thể tưởng tượng, ngày ấy Hà Tiếu Nhiên làm như thế nào vượt qua được, anh thừa nhận lần thương tổn này, là do anh tạo nên, anh cũng nên gách vác lấy. Nhưng có hay không nếu anh không phát hiện tấm hình đó, có phải cô vĩnh viễn sẽ không nói cho anh biết, là bọn họ từng mất đi đứa bé.

Nhưng không phải bọn họ sắp kết hôn sao? Bọn họ sắp biến thành một thể cùng nhau tồn tại, cô vì cái gì không nói cho anh, cô nói anh cũng sẽ đau, nhưng nhất định sẽ không giống như bây giờ, đau đớn chỉ có thể đọng lại dưới đáy lòng, không chỗ phát tiết.

Lục Quân Hành nháo qua một hồi, cư nhiên liền ngủ. Trâu Thiếu Ba đá văng chướng ngại vật trước mắt, đến bên cạnh Tiêu Thượng Kỳ "Lục ca, nói qua một chút đi, vì chuyện gì?". Tiêu Thượng Kỳ lấy ra hộp thuốc lá, rút điếu thuốc châm lửa, lại đem hộp thuốc lá đưa cho Trâu Thiếu Ba, hít sâu liền nói "Hôm nay ta mới biết được, nàng ấy từng bỏ một đứa nhỏ, là con của chúng ta, ta ngay cả đứa nhỏ kia là nam hay là nữ cũng không biết. Lòng ta thực sự rất loạn, ta biết mọi điều là lỗi của ta sai, ta không có thể cho nàng đủ cảm giác an toàn......"

"Biết là anh làm tổn thương nàng, không cho nàng đủ cảm giác an toàn. Nhưng mà dù sao cũng là con của anh, chuyện lớn như vậy nàng ta cũng nên nói cho anh một tiếng, chứ không phải tự mình quyết định bỏ đứa nhỏ". Trâu Thiếu Ba nghe Tiêu Thượng Kỳ nói liền trả lời, sau đó còn nói thêm một câu "Mọi chuyện không phải đơn giản sao, hiện tại anh cũng không hứng thú với nàng, anh cảm thấy nàng làm tổn thương anh, hôn lễ kia hay là hủy bỏ, quên nàng ấy đi, làm sao phải tự ép buộc mình?"

"Kia là không có khả năng." Tiêu Thượng Kỳ không chút suy nghĩ liền lắc đầu nói.

"Dù sao nàng cũng làm tổn hại cảm thụ của anh. Vậy đừng yêu nàng ta như vậy nữa" Trâu Thiếu Ba còn nói.

"Ngươi đây là an ủi ta hay còn làm ta thêm phiền đây?" Tiêu Thượng Kỳ không kiên nhẫn liếc nhìn Trâu Thiếu Ba một cái.

"Nếu anh không bởi vì việc này mà mất đi hứng thú với nàng, vẫn yêu nàng ta, thì cần gì phải chấp nhất như vậy" Trâu Thiếu Ba vỗ vỗ vai Tiêu Thượng Kỳ "Chuyện quá khứ đều đã qua đi, ai đúng ai sai căn bản không còn quan trọng, nàng không nói cho ngươi, cũng là không muốn anh khó chịu. Đã đến sự tình này, anh đau mà nàng ấy cũng đau, nàng ấy còn biết lâu như vậy, anh vì sao lại ép buộc chính mình như vậy, trong lòng nhiều khó chịu, anh cũng không vì nàng ta mà suy ngẫm lại?"

Một câu cơ hồ làm bừng tỉnh người trong mộng, Tiêu Thượng Kỳ loạng choạng đứng lên, ra bên ngoài bước đi.

"Đêm hôm khuya khoắc, anh lại làm gì?" Trâu Thiếu Ba lập tức chạy theo sau. Tiêu Thượng Kỳ cũng không quay đầu lại, liền đem chìa khóa xe trong túi lấy ra cầm sẵn trên tay, trước xuống lầu. "Lái xe, ta đến nhà nàng, ta không yên tâm về nàng."

Rạng sáng, chưa đến hai giờ, vạn vật đều im lặng, Hà Tiếu Nhiên nằm ở trên giường, không còn buồn ngủ, trong đầu đều nhớ về chuyện trước đây, đều nhìn thấy gương mặt đau lòng Tiêu Thượng Kỳ. Cô làm việc chưa bao giờ hối hận, nhưng chuyện đứa nhỏ cô thật sự là hối hận. Khi đó, cô chỉ lo chính mình đau lòng, thậm chí ngay cả việc hỏi thẳng Tiêu Thượng Kỳ, cũng đều không có dũng khí làm. Nói đúng là cô không muốn dùng đứa nhỏ để trói buộc anh. Cô chỉ nghĩ là bản thân mình đau lòng, chưa từng nghĩ một ngày khi Tiêu Thượng Kỳ biết sẽ có phản ứng ứng gì. Cô chưa từng có giờ khác nào lại giống như lúc này vậy, thật chán ghét chính mình.

Điện thoại đặt ở đầu giường rung mạnh, Hà Tiếu Nhiên chần chờ một chút, mới ấn nút nghe, đưa điện thoại di động dán tại bên tai, là điện thoại của Tiêu Thượng Kỳ gọi đến.

"Anh có làm em thức không?" Anh nhẹ giọng hỏi cô

"Không có" Hà Tiếu Nhiên cũng nhẹ giọng nói lại "Anh thế nào lại chưa ngủ"

"Ngủ không được, anh nhớ em" Tiêu Thượng Kỳ thì thào nói "Nhiên nhiên, anh nghĩ đến em, làm sao bây giờ?"

"Anh đang ở đâu?" Hà Tiếu Nhiên xoay người ngồi dậy, cô trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác Tiêu Thượng Kỳ đang ở ngay dưới lầu nhà cô. Cô đang chuẩn bị đi đến bên cửa sổ nhìn thử xem, đã nghe anh trong điện thoại nói "Em đến cửa sổ đi!"

Trong tiểu khu tối một mảng, cách một đoạn lại có đèn đường nhỏ, ánh sáng đổ xuống đường lúc sáng lúc tối , Tiêu Thượng Kỳ quả nhiên liền đứng ở vị trí dưới lầu Hà Tiếu Nhiên, dựa vào xe, ngửa đầu nhìn lên vị trí của cô.

Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, Hà Tiếu Nhiên ngay cả áo khoác cũng không mặc, tắt điện thoại, chạy nhanh ra cửa, liền chạy một mạch xuống lầu. Nhưng khi thật sự đứng trước mặt Tiêu Thượng Kỳ, cô mới sực nhớ, cô thật sự rất áy náy với anh, cả người mất đi khí lực bình thường, bỗng dừng lại không dám bước đến gần anh.

"Lại đây..."

"Thực xin lỗi anh"

Hai người trầm mặc sau một lát, lại cơ hồ đồng thời mở miệng.

"Nên là anh nói xin lỗi, sau đó em cũng phải tha thứ cho anh, hoàn toàn tha thứ, về sau đừng nghĩ đến nó nữa." Đêm lạnh như nước, Tiêu Thượng Kỳ cởi tây trang bao lấy Hà Tiếu Nhiên, một tay ôm cô vào băng sau của xe. Đóng cửa xe, anh liền gắt gao ôm lấy cô, mới thì thào nói "Nhiên nhiên, anh đã suy nghĩ cả đêm, có lẽ như vậy đối với em không công bằng, nhưng chuyện quá khứ đều đã qua đi, chúng ta hiện tại có được nhau, là càng nhiều hơn trong tương lai. Chuyện đứa nhỏ đã qua đi, anh rất khó chịu, nhưng anh biết em nhất định so với anh càng khó chịu hơn. Cũng may tương lai chúng ta còn có thể có đứa nhỏ khác, anh sẽ yêu em gấp bội, em cũng như vậy, được không?"

"Ân" Hà Tiếu Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt không làm chủ được liền rơi ra "Em thật sự xin lỗi, em không muốn vì đứa nhỏ khiến anh phải chịu trách nhiệm, em sợ là anh thật sự không yêu em, sợ anh sẽ hối hận. Nhưng giờ đây em hối hận rồi, em thật quá ích kỷ". Tiêu Thượng Kỳ kéo cằm cô, lại nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt trên mắt cô, tay trụ lại đầu của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Đó là nụ hôn cực kỳ ôn nhu, một chút hơi ấm của anh làm cô ấm lòng, làm cho cô nhịn không được muốn càng nhiều ấm áp hơn. Ánh mắt Tiêu Thượng Kỳ dần dần trở tối, hôn cũng không đủ, bàn tay nóng như lửa, lùa vào vạt áo rộng thùng thình của cô, vuốt ve từng tấc thịt lạnh lẽo của cô.

"Có thể chứ?" Anh hôm nay uống rất nhiều rượu, cũng đã nhịn quá lâu. Tay anh đặt trước ngực nàng, sợ chính mình không khống chế được, rốt cuộc cắn răng dừng động tác.

(Đoạn này tự phăng thêm cảnh hot, chứ tác giả đâu có tả cảnh H)

Hà Tiếu Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa, cô hơi hơi cúi đầu gật gật. Dục vọng của Tiêu Thượng Kỳ đã lên đến đỉnh điểm, anh nâng khuôn mặt cô, chiếm lấy đôi môi, dùng đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập khoang miệng của cô, thỏa sức càng quét.

Nụ hôn dần dần dời xuống cổ, tay anh theo vạt áo tiến vào bên trong, phủ trước ngực mềm mại của cô. Cô cũng tự nhiên đáp lại anh, khiến nụ hôn càng triền miên, Hà Tiếu Nhiên không tự giác ôm cổ anh, leo lên đùi Tiêu Thượng Kỳ, lập tức càng kéo gần khoảng cách của bọn họ.

Nhận được sự đồng ý của cô, anh trở nên vô cùng kích động, chậm rãi cởi quần áo của cô...Làn da của cô rất trắng, giống như làn da của em bé, khi ở trong không gian chật hẹp của băng sau, dưới ánh đèn lờ mờ, lại càng kích thích thị giác của anh, khiến anh điên cuồng muốn ăn sạch cô.

Anh gặm nhắm chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô, cũng nhanh chóng cởi quần áo của cô, sau đó bàn tay xấu xa len vào giữa hai chân cô tìm kiếm vùng đất mềm mại ở giữa kia, giọng nói khàn khàn: "Anh sẽ dùng hết sức mình để yêu thương em."

Toàn thân cô như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay anh đã xông vào. Trống ngực cô đập liên hồi, càng bấu chặt vào cổ anh, rồi dần dần trượt nhẹ xuống vai, cảm giác kích thích đột ngột này khiến cô vừa cảm thấy ngượng ngùng lại vừa cảm thấy muốn nó nhiều hơn, đôi môi bất ra tiếng rên rỉ, cảm giác đôi môi ấm áp của anh hôn vào cổ mình. Một tay của anh vuốt ve bầu ngực cô, đồng thời say mê cắn mút đỉnh hồng của cô, một tay lại tách rộng hai đùi của cô ra, chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia.

Cự vật của anh đã dần lớn lên. Anh đặt cô nằm xuống ghế, từ từ tiến vào bên trong cơ thể cô, cảm giác hạnh phúc bao trùm cả hai

Nhập thu , đêm còn dài.

......

Đám cưới của hai người tổ chức sau lễ Quốc Khánh hai ngày. Hôm ấy thời tiết vô cùng tốt, địa điểm được tổ chức ở một sơn trang ngoại thành, có sông có núi, bãi cỏ phủ rệp dưới chân. Cầm bó hoa cưới trong tay, rất nhiều cô gái xinh đẹp đang chờ Hà Tiếu Nhiên quăng hoa cưới. Hà Tiếu Niên định lập tức đi ra để ném hoa cưới, lại bị Tiêu Thượng Kỳ nắm chặt tay giữ lại. Chiếc váy cưới màu trắng tung bay theo gió, Tiêu Thượng Kỳ nhìn cô say đắm, liền ôm hôn cô. Sau đó hai người họ nhìn nhau nở một nụ cười thật tươi.

Cô biết từ đây bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro