Chương 14.3: Anh yêu em (tt.)
Trịnh Phi nhìn thấy liền vội vàng đuổi theo, chạy đến cửa thang máy, mới phát hiện Hà Tiếu Nhiên vẫn còn ngồi ở nguyên vị trí ban nãy sững sờ, chỉ có thể chạy trở kêu cô.
Tiêu Thượng Kỳ bị đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Hà Tiếu Nhiên chưa từng nghĩ mình sẽ gặp ngày này, cách một lớp gương, nhìn vào mà không thể làm được gì.
Phòng chăm sóc đặc biệt muốn thăm bệnh nhân phải được sự chấp thuận của bác sĩ, rất nghiêm ngặt. Trịnh Phi liền liên hệ với giám đốc bệnh viện, một hồi lâu mới quay trở lại, cùng đi còn có y tá trưởng. Mang đến cho cô một bộ quần áo vô trùng, cùng khẩu trang. Trịnh Phi nói "Hà tiểu thư, cô hãy vào trong chăm sóc cho Tiêu tiên sinh, tôi nghĩ ngài ấy sẽ rất vui khi tỉnh dậy là lập tức nhìn thấy cô"
Hắn dặn dò cô vài câu, nhìn Hà Tiếu Nhiên vào ICU, mới nhẹ nhàng thở ra. ICU 24/24 giờ đều được sự quản lý cùng quan sát của y tá và bác sĩ, Hà Tiếu Nhiên rất rõ ràng biết mình không cần làm cái gì, vì thế liền ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, chính là chờ Tiêu Thượng Kỳ tỉnh dậy.
Đêm dần dần trôi, phòng ICU lại yên tĩnh, chỉ nghe tiếng máy móc kêu, ánh sáng huỳnh quang từ máy huyết áp tim lòe lòe, dịch truyền vào tay của Tiêu Thượng Kỳ từng giọt từng giợt rơi xuống. Anh vẫn nằm thẳng ở trên giường bệnh, thời điểm này là ngủ mê nhưng vẫn chau mày.
Hà Tiếu Nhiên canh giữ ở một bên, xuất thần nhìn Tiêu Thượng Kỳ, cô nghĩ đã bao lâu chưa nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt của anh. Chỗ sưng trên mặt ngày càng sưng to, bỗng nhiên cô cảm thấy thế giới này rất kỳ quái, rõ ràng là cô cảm thấy mình mới là người bị thương, nhưng là vì cái gì mỗi lần vào nằm bệnh viện luôn là anh
"Em đang suy nghĩ cái gì?" Tiêu Thượng Kỳ không biết đã tỉnh khi nào nhẹ nhàng hỏi cô. Tay cô bị người nằm yên trên giường nắm lấy.
"Anh còn đau không? Em gọi bác sĩ đến?" Hà Tiếu Nhiên lấy lại tinh thần, có chút lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Tiêu Thượng Kỳ nhíu mi, dừng một chút mới nói,"Em ở đây là được."
"Em cũng không phải bác sĩ" Hà Tiếu Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, giận anh nói một câu, ngẫm lại mới nói tiếp,"Anh vừa rồi vì cái gì không đánh trả, em còn không phát hiện anh bị Tiếu Bác Nam đanh thành như vậy."
"Em hy vọng anh sẽ đánh lại hắn? Đem Tiếu Bác Nam đánh cho răng rơi đầy đất?" Tiêu Thượng Kỳ đem tay cô kéo đến chỗ ngực, tâm tình tốt lên, liền nói,"Sau đó em liền lại càng không để ý đến anh ?"
Bàn tay cô đặt trên trái tim Tiêu Thượng Kỳ. Trái tim anh bang bang nhảy lên, trầm ổn mà hữu lực, Hà Tiếu Nhiên hơi hơi đỏ hốc mắt, thật lâu sau mới nói,"Tiếu Bác Nam không phải đối thủ của anh, anh còn biến thành như vậy, anh --"
"Anh khờ có phải hay không?" Tiêu Thượng Kỳ cười cười, kết quả tác động lên miệng vết thương, nhất thời kêu "A" lên một tiếng, chỉ có thể dừng lại sau mới nói,"Vậy em tha thứ cho anh có được không? Em xem, anh vì em đều biến thành choáng váng."
Hà Tiếu Nhiên trầm mặc một hồi, lại tiếp tục hỏi,"Anh như thế nào xảy ra tai nạn xe cộ?"
"Ai nói cho em biết?" Tiêu Thượng Kỳ lại nhịn không được nhíu mi,"Trịnh Phi?"
"Anh đừng quản là ai nói, em hiện tại là đang hỏi anh?" Hà Tiếu Nhiên không cho anh làm lơ, mà tiếp tục nói"Anh mau trả lời em."
"Thật muốn hỏi?" Tiêu Thượng Kỳ chờ Hà Tiếu Nhiên gật đầu sau đó xoay nói,"Tai nạn xe cộ thôi mà, liền sau đó đều không sao. Lúc đó em giận anh rồi bỏ đi, anh lái xe đuổi theo em, thì gặp xe một cặp tình nhân đang cãi nhau, không biết thế nào thắng lại, anh liền từ sau đụng phải" Tiêu Thượng Kỳ nói đơn giản sự việc.
"Em nhớ rõ ngày đó anh uống không ít rượu, còn tự mình lái xe đi ra làm gì?", Hà Tiếu Nhiên nghe xong tâm liền kích động, cô phỏng vấn qua các vụ tai nạn xe cộ cũng không ít, có hiện trường thảm thiết cô cũng không dám hồi tưởng, cô lại càng không dám liên tưởng hình ảnh xe Tiêu Thượng Kỳ bị xe khác chặn ngang, vừa nghe lời này, không nhịn được thầm oán anh.
"Anh nghĩ sao?Còn không phải....." Tiêu Thượng Kỳ đang nói bỗng nhiên dừng lại,"Nhiên nhiên, khi em rời đi, anh biết anh đã làm cho em thất vọng, khổ sở , nhưng vào lúc đó em khó chịu, anh cũng dễ chịu gì. Anh không biết làm thế nào để em tin tưởng anh, nhưng anh thật sự không thể không có em, em cho anh một lần cơ hội, chúng ta một lần nữa hảo hảo ở cùng một chỗ với nhau, có được không em?"
"Anh mau nghỉ ngơi đi, chờ thương thế anh tốt lên nói sau" Hà Tiếu Nhiên một bàn tay nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Thượng Kỳ, tay kia thì ngón tay đẩy lông anh giãn ra, lại nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt bị thương của anh "Mau ngủ đi, đã khuya." Rồi quay lưng định rời đi.
"Em không đáp ứng, anh sẽ không ngủ." Tiêu Thượng Kỳ nghe cô nói xong, bàn tay cô lại buông lỏng, quay lưng đi, nhất thời sốt ruột, chưa nghĩ đã xoay người ngồi dậy. Phần xương sườn bị thương tựa hồ cấn vào da thịt đau đớn, anh nhăn mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệt.
Hà Tiếu Nhiên chạy nhanh đến ấn người anh nằm xuống, tay cô nhẹ nhàng xoa ngực anh, lại hoang mang rối loạn khẩn trường, thiếu chút nữa đã muốn gọi quản lý phòng ICU đang ngủ gật. Cô tức giận nói "Anh điên rồi sao, còn không muốn nghỉ ngơi cho tốt,"
"Nhiên nhiên, không có việc gì, anh không sao, thực không có việc gì." Tiêu Thượng Kỳ mặt trắng bệch cố hết sức một lần nữa nằm ngay ngắn, lại loạng choạng cầm lấy tay Hà Tiếu Nhiên "Nhiên nhiên, anh thề, nếu anh còn chọc giận em, còn làm cho em khổ sở, làm cho em khóc, anh sẽ không bao giờ được tốt lên--"
"Anh hoàn toàn không chịu nằm yên?" Hà Tiếu Nhiên không đợi anh nói xong, thuận tay nắm góc chăn liền đặt lên người Tiêu Thượng Kỳ. Lực đạo của cô hơi mạnh, lúc chăn đắp lên chỗ bị thương của anh, có chút đau, anh hừ một tiếng, quay mặt sang nhìn nàng, trong ánh mắt cũng nhiều ánh sáng, nhìn rất đáng thương. Trong nháy mắt, Hà Tiếu Nhiên cơ hồ thật sự rớt nước mắt, qua bao nhiêu năm tháng, cô có thương tâm, khổ sở, cũng chưa từng sẽ hy vọng anh sẽ bị tổn thương, cô mong muốn cả đời nay anh luôn thật tốt. Nhưng mới vừa đây anh lại thề như vậy, cô nhìn trần nhà, mới chậm rãi nói "Anh đừng nói lung tung, anh không nghe nói, cả đời người nhất định phải chảy đủ bao nhiêu nước mắt, trải qua đủ bao nhiêu khổ sở. Bây giờ thương tâm nhiều một chút, khổ sở nhiều một chút, sau này không phải sẽ thương tâm ít đi sao"
"Nha đầu ngốc," Tiêu Thượng Kỳ sửng sốt một hồi, anh biết, Hà Tiếu Nhiên nói như vậy, chính là đã tha thứ cho anh, nhưng mà anh làm cho cô thương tâm khổ sở quá, nghĩ đến đây, trong lòng anh thật giống như bị cái gì nghiền qua, rất đau. Anh không nhịn được, nhẹ nhàng nâng tay cô, xoa xoa mặt cô. Đã hơn một năm, cô càng ngày càng gầy, nhưng hai má còn chút phì ra giống trẻ con, rất đáng yêu. "Về sau, nếu anh làm sai, em hãy nói cho anh biết, anh làm gì khiến em không thoải mái, em cũng hãy mắng anh, đánh anh, chính là em không được để nghẹn trong lòng nữa"
"Đã biết, anh mau ngủ đi, hôm nay sao lại nói nhiều như vậy." Hà Tiếu Nhiên bị anh sờ hai má đều nóng hừng hực, trong lòng vừa ngọt vừa chua xót, Tiêu Thượng Kỳ trước kia cũng không phải không có ôn tồn, nhưng lần này cảm giác thực không giống với trước đây, cô giống như lần đầu tiên thật sự va chạm vào nội tâm của anh, cũng lần đầu tiên khẳng định anh có mặt quyến luyến cô, đều là thích những gì của cô. Nhưng trong lòng cô cảm giác chính là buồn vui khó phân biệt, cũng chỉ muốn an tĩnh lại, hảo hảo suy nghĩ một chút.
"Không ngủ, anh thật có rất nhiều chuyện muốn nói cùng em, mấy tháng nay anh mỗi ngày tưởng tượng, chờ đợi em có thể tha thứ cho anh liền lập tức nói nhiều chuyện cùng em" Tiêu Thượng Kỳ lắc đầu, lôi kéo tay Hà Tiếu Nhiên đặt trên mặt mình, cọ cọ rồi nói "Anh nghĩ nhiều như vậy, hàng ngàn lời trong lòng muốn nói với em, hiện tại vì cái gì mà hoàn toàn đã quên?"
"Đã quên thì chờ sau này nhớ ra sẽ nói sau" Hà Tiếu Nhiên trấn an anh, muốn rút tay về giúp anh sửa sang lại chăn, anh lại không để cô rụt tay về.
"Ngày mai anh liền xuất viện, chúng ta trở về nhà được không?" Tiêu Thượng Kỳ đối với lời nói của Hà Tiếu Nhiên, cô tha thứ cho anh, anh vừa cảm thấy vui mừng lại có chút lo lắng, sợ anh đang ngủ, tỉnh lại Hà Tiếu Nhiên liền thay đổi ,"Không phải nhà ở thành phố C, là nhà của chúng ta, mang anh đi gặp ba mẹ em, để cho bọn họ biết, bảo bối của họ phải gả cho dạng người gì"
"Hứ, ai muốn gả cho anh." Hà Tiếu Nhiên có điểm theo không kịp suy nghĩ của Tiêu Thượng Kỳ, nghe anh gọi ba mẹ cô dễ dàng như vậy, nhịn không được tát yêu cho anh một cái,"Đừng kêu thân thiết như vậy, ba mẹ em cùng anh không quen biết gì nhau."
"Vậy mau chóng cùng bọn họ thực sự thân nha." Tiêu Thượng Kỳ nghiêng đầu hôn đỉnh đầu của Hà Tiếu Nhiên, vừa nói,"Sau đó em cũng phải cùng anh về nhà, con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, anh phải gọi điện về nhà, nhanh chóng báo cho họ biết, con trai của họ rốt cục cũng kết hôn ."
"Trời còn tối, anh có thể tiếp tục nằm mơ." Hà Tiếu Nhiên cười anh tính trẻ con, về nhà ra mắt cùng kết hôn, cô đều còn không có đáp ứng, anh vui vẻ muốn mọi chuyện nhanh chóng thành công.
"Không phải nằm mơ Nhiên Nhiên, anh yêu em, anh hy vọng chúng ta về sau đều luôn luôn ở cùng nhau," Tiêu Thượng Kỳ nghiêm túc nói, "Nhưng mà đầu tiên, làm cho tất cả mọi người biết, chúng ta đã quyết định, về sau luôn luôn ở cùng nhau"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro