Chương 14.2: Anh yêu em (tt.)
"Em đi đâu, không cần anh quan tâm......" Hà Tiếu Nhiên trong đầu không nghĩ sẽ trở về nhà, thầm nghĩ nhanh nhanh rời khỏi nơi này. Tiêu Thượng Kỳ thật sự có bản lĩnh, anh không xuất hiện, cô có thể không nghĩ gì, anh vừa xuất hiện lập tức làm cho cô rối loạn, đầu óc xuất hiện nhiều luồng suy nghĩ không giống nhau, tay cũng bất giác buông tay Tiếu Bác Nam.
Cô thầm nghĩ đi chỗ nào cũng được, không cần Tiêu Thượng Kỳ quản, nhưng chưa nói được phân nửa, cánh tay đã bị anh dùng lực nắm lấy. Cô dùng sức giãy dụa, lực của anh càng mạnh hơn khiến cho tay cô liền thấy đau, chỉ có thể xoay loại phía anh, vừa xoay đã bị anh gắt gao ôm lấy.
"Làm sao anh cũng không để cho em đi --" Cô mơ hồ nghe thấy tiếng anh gần sát bên tai, mà cô chưa kịp phản ứng gì, môi anh đã bị môi anh ghì chặt lấy
Anh dùng sức rất mạnh, cũng quá vội vàng, kết quả chính là khi va chạm với môi cô liền đạp mạnh vào răng, khiên cô đau buốt, cô muốn trốn tránh, anh lại bước một bước giữ chặt gáy của cô, làm cho cô muốn tránh cũng không thể tránh được
Anh chưa từng dùng lực mạnh bạo như vậy để hôn cô, triền miên mà bá đạo, đoạt hết dưỡng khí của cô. Hà Tiếu Nhiên cơ hồ nghe thấy được có một giọng nói trong đầu, phải phản kháng, nhưng lại một giọng nói nói rằng nếu cô phản kháng, sẽ làm anh bị thương. Chính trong lúc mơ hồ suy nghĩ nên thân thể không còn phản kháng, anh liền tiến lưỡi vào trong, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi của cô, không ôn nhu, cũng không thô bạo. Chính là quyện cùng với cô, khiến cô lui không được, tiến không xong. Rốt cuộc nước mắt của cô cũng tràn khỏi mi, nhưng Tiêu Thượng Kỳ trong nháy mắt, chân khụy xuống, lảo đảo té ngã
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thượng Kỳ là lần đầu tiên bị đánh một quyền trên mặt, xương gò má lập tức đau. Anh bị đau hơi thở vội vàng, rốt cuộc lui về phía sau hai bước mới đứng vững, tay vẫn ôm chặt Hà Tiếu Nhiên, chỉ sợ cô té ngã. Anh nhìn sang xem cô có bị gì không, mới nheo mới ngẩng đầu lên, đứng trước mặt anh là Tiếu Bác Nam.
Bốn năm đại học, anh đối với Tiêu Bác Nam không mấy ấn tượng. Chẳng qua là một vài lần nghe Hà Tiếu Nhiên có nhắc đến là có một người bạn như vậy. Nhân duyên thật kỳ diệu, giờ đây anh lại bị hắn đánh một quyền vào mặt khiến cho thân thể lảo đảo.
"Mày có biết mày đang làm cái gì không?" Tiếu Bác Nam lại tiếp tục đánh một quyền, lực đạo là có, nhưng cũng không tính là có kỹ xảo, Tiêu Thượng Kỳ vững vàng hô hấp, nắm chặt nắm đấm áp trụ lại rồi từ từ buông ra, trong ánh mắt xuất hiện một mảnh lạnh như băng, thanh âm lại cực kỳ bình tĩnh,"Mày có tư cách gì đánh tao?"
"Tao nhìn mày đã không vừa mắt rất nhiều năm, được không?" Tiếu Bác Nam xoay xoay cổ tay, hắn đối với Tiêu Thượng Kỳ quả thật không vừa mắt rất nhiều năm. Tiếu Bác Nam đối với Hà Tiếu Nhiên gặp hoàn cảnh như bây giờ, hoàn toàn xảy ra ngoài dự liệu của hắn, cô không muốn tiến xa với hắn nhưng cũng không làm cho hắn quá khổ sở. Nhưng còn Tiêu Thượng Kỳ thì sao, hắn thật sự ghét y, y một mặt ái muối đối với Hà Tiếu Nhiên, còn không cho nam sinh tới gần cô, mặt khác thì theo đuổi Trần Phi Phi. Kỳ thật điểm này cũng không đủ để trở thành lý do hắn động thủ, dù sao cũng là chuyện năm xưa. Năm đó hắn biết y cứ quanh quẩn bên Hà Tiếu Nhiên, cô ấy tất nhiên sẽ không tiếp nhận hắn, cho nên hắn chần chờ không thổ lộ. Nhưng mà trong nháy mắt, hắn quả thật có điểm khống chế không được chính mình động thủ, hắn không có cách nào khác nhìn Tiêu Thượng Kỳ trước mặt hắn khi dễ Hà Tiếu Nhiên.
"Xem tao không vừa mắt rất nhiều năm? Mày dựa vào cái gì?" Tiêu Thượng Kỳ cười lạnh ra tiếng, ánh mắt khiêu khích , dừng trên người Tiếu Bác Nam, nhẹ giọng nói,"Nhiên Nhiên thủy chung là người của tao, từ quá khứ cho đến hiện tại cùng tương lai, đều cùng mày không có gì quan hệ. Chúng tao trong lúc đang nói chuyện tình yêu, mày xem không vừa mắt thì xem mày có năng lực làm thế nào?" Nói xong liền lại tới gần ngồi xổm bên cạnh Hà Tiếu Nhiên.
"Xem ra đánh mày một quyền vẫn là chưa đủ!" Vừa mới áp chế tâm tình, Tiếu Bác Nam cũng không biết chính mình bị làm sao, cư nhiên xúc động như vậy, không suy nghĩ liền nắm cổ áo Tiêu Thượng Kỳ, đánh xuống quyền thứ hai thật mạnh thứ hai.
Thân thể bị đánh mạnh, anh buông tay Hà Tiếu Nhiên, cô lo sợ nhìn anh, thấy Tiêu Thượng Kỳ lảo đảo hai bước, nghiêng người đụng vào bức tường bên ngoài tòa soạn, mà Tiếu Bác Nam quyền này, chính là đánh thật mạnh vào vừng bụng ngực của anh.
Cô chợt bình tình, đột nhiên nhìn thẳng vào Tiếu Bác Nam, chỉ thấy hắn chuẩn bị giơ tay đánh một quyền nữa vào anh. Cô liền giữ tay Tiếu Bác Nam, hỏi "Anh làm gì!!"
Đèn đường soi vào gương mặt Tiêu Thượng Kỳ, cô thấy mặt anh sưng đỏ nhìn thấy cũng ghê người, ngay khóe miệng còn trào ra ít máu. Cô không nghĩ trên mặt anh lại bị thương nặng như vậy, lập tức chạy đến đỡ lấy anh "Anh như vậy có đau lắm không?"
"Anh nói đau, em sẽ tin tưởng sao?" Tiêu Thượng Kỳ ánh mắt thâm trầm nhìn cô, có điểm bi thương, thân mình anh lại không tự chủ được trượt theo bức tường té xuống.
"Anh làm sao vậy?" Hà Tiếu Nhiên lần này ngay cả sắc mặt đều thay đổi, dùng lực cũng không đỡ được anh, chỉ có thể để mặc hắn ngã ngồi trên mặt đất, chính mình chỉ nhớ rõ luống cuống tay chân lấy di động gọi 120.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, Hà Tiếu Nhiên liền lên xe cấp cứu cùng vớ Tiêu Thượng Kỳ. Tiếu Bác Nam sửng sờ ở tại chỗ, vẫn duy trì tư thế mới vừa rồi bị Hà Tiếu Nhiên đẩy ra, mặc trong bóng đêm, rất nhiều người đi ngang qua nhìn hắn chỉ trỏ.
Thật lâu sau, hắn nhặt đóa hoa đem theo tặng cho cô, đóa hoa đã không còn nguyên vẹn, nhiều bông đã rớt. Hắn có chút xuất thần, Hà Tiếu Nhiên nguyên lai vẫn lo lắng cho Tiêu Thượng Kỳ như vậy, quá khứ là vậy, hiện tại vẫn vậy. Tiêu Thượng Kỳ gặp chuyện không may, lập tức trong mắt nàng chỉ có y, không còn quan tâm đến ai, vì cái gì mà nàng lại yêu y như thế.
Sau đó xe cảnh sát tới, không biết là người nào báo tin, cảnh sát liền mời hắn về đồn để cho lời khai. Hắn chỉ biết cười khổ đi theo các đồng chí cảnh sát về đồn.
Âm thanh xe cấp cứu vang vọng bên tai, chỗ tòa soạn cô làm tuy là khu nhà trung tâm, xung quanh rất nhiều khu phố buôn bán sầm uất, nửa thành phố C gần như tập trung gần khu đây. Nhưng đến bệnh viện trung tâm cũng thật sự là không gần, lại gặp xe cộ rất đông, đường phố tắt nghẽn.
Tiêu Thượng Kỳ nằm ở trên băng ca, bàn tay chặt chẽ nắm lấy tay Hà Tiếu Nhiên, ánh mắt hơi hơi nhắm, trên trán toát ra từng giọt từng giọt hồ hôi, tựa hồ anh chịu đựng rất đau đớn
"Khi nào thì đến bệnh viện vậy?" Hà Tiếu Nhiên không biết anh rốt cuộc bị thương tới mức nào, tâm trạng rất khẩn trương, hận không thể lập tức đem dòng xe kẹt trước mắt đẩy sang một bên.
"Xem tình huống này rất khó nói, bằng không hay là đổi sang bệnh viện tư nhân?" Bác sĩ cùng lái xe thương lượng hai câu, quay đầu hỏi Hà Tiếu Nhiên "Các ngươi có muốn đi bệnh viện tư nhân không?"
"Đi bệnh viện A đi, cách cũng không xa." Tiêu Thượng Kỳ chậm rãi mở mắt, báo tên một bệnh viện cho bác sĩ. Hà Tiếu Nhiên nhìn Tiêu Thượng Kỳ, lập nhớ tới đến chính là lần bị thương trước đây mà lưu lại tại bệnh viện đó. Bác sĩ cùng lái xe xe cấp cứu cũng không phản đối, bọn họ ấn km thu phí, quay đầu đi về bệnh viện A.
Tiêu Thượng Kỳ một tay nắm lấy tay Hà Tiếu Nhiên, một tay gọi điện cho thư ký của anh, nói đến bệnh viện chờ sẵn anh. Khi xe cấp cứu đến bệnh viện, quả thật có bác sĩ cùng hộ lý đều ở cửa chờ, băng ca vừa đẩy xuống, không nói hai lời liền đem Tiêu Thượng Kỳ đẩy vào phòng cấp cứu, chuẩn bị chụp CT.
Hà Tiếu Nhiên ngồi chờ bên ngoài, cách một lớp cửa của phòng cấp cứu, cô không biết được tình hình bên trong như thế nào, chỉ có thể đi qua đi lại, cách một lúc lại nhìn đồng hồ
Khoảng 40 phút sau, một vị bác sĩ trung niên hơi mập mạp mới từ phòng cấp cứu đi ra, tháo khẩu trang xuống, chậm rãi hỏi,"Người nhà Tiêu tiên sinh không đến sao?"
"Tôi.....anh ấy thế nào?" Hà Tiếu Nhiên lên tiếng, nhưng mà bác sĩ tìm là người nhà Tiêu Thượng Kỳ, cô hiển nhiên không phải, chỉ có thể hỏi một tiếng.
"Hắn không có người nhà ở đây sao?" Bác sĩ giương mắt nhìn cô một lát lại hướng mắt tìm kiếm.
"Người nhà anh ấy không có ở thành phố này." Hà Tiếu Nhiên giải thích,"Anh ấy bị thương nghiêm trọng lắm sao?"
Bác sĩ nhìn cô, chính là không chịu nói tình hình cho cô biết. May mắn lúc này xuất hiện một người, người nọ lập tức tiến đến vị bác sĩ đó nói "Tôi là thư ký của Tiêu tiên sinh, tôi có thể toàn quyền xử lý việc này." Hà Tiếu Nhiên nhận ra đây đúng là thư ký ở thành phố C của Tiêu Thượng Kỳ.
"Nga, vậy được rồi, Tiêu tiên sinh có phải có bệnh sử từ trước?" Bác sĩ không để ý tới Hà Tiếu Nhiên, ngược lại hỏi Thư ký của Tiêu Thượng Kỳ "Chúng ta có khám qua, phát hiện xương sườn của anh ta có vấn đề, trước kia anh ta đã từng gãy xương sao?"
"Trong vòng mấy tháng trước, Tiêu tiên sinh thật có xảy ra tai nạn xe cộ, tôi nhớ rõ lúc ấy quả thật có hai xương sườn bị gãy xương, may mắn không có cắm vào nội tạng" Thư ký lập tức trả lời.
"Xương sườn gãy xương tuyệt đối phải dưỡng thương cho tốt, các ngươi như thế nào lại không chăm sóc bệnh nhân, cư nhiên để cho anh ra trong thời gian ngắn lại bị thương như vậy?" Bác sĩ nói chuyện với gương mặt khó chịu, trách móc Thư ký của Tiêu Thượng Kỳ.
"Anh ấy khi nào thì bị tai nạn xe cộ?" Hà Tiếu Nhiên luôn luôn ở bên cạnh nghe rất rõ từng lời: Tiêu Thượng Kỳ cư nhiên mấy tháng trước xảy ra tai nạn xe cộ, gãy hai căn xương sườn. Cô nghe thấy tin tức đó, trong đầu liền nổ tung, đợi cho bác sĩ vừa đi, liền máy móc bắt lấy cánh tay Trịnh Phi "Tôi như thế nào lại không có nghe nói qua anh ấy bị thương?"
"Chào Hà tiểu thư," Trịnh Phi hướng đến Hà Tiếu Nhiên mà chào hỏi, nghe cô hỏi như vậy, suy nghĩ lại nói,"Tôi không quá biết chi tiết sự việc, khi Tiêu tiên sinh quay lại đây đã bị thương rồi. Ở bên tổng công ty cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói anh ấy bị tai nạn vào buổi tối, lúc đó bị thương thật sự rất nghiêm trọng. Tuy rằng đến thành phố C này làm việc, nhưng bên tổng công ty đều đặn bắt Tiêu Tiên sinh ở bệnh viện này kiểm tra hàng tuần. Chuyện lớn như vậy, Hạ tiểu thư thật sự không biết?"
Bị thương vào buổi tối sao? Hà Tiếu Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, cô đi đến bên một chếc ghế, ngồi xuống nỗ lực hồi tưởng lại. Ngày đó cô mất hết lòng tin, trở lại thành phố C, Tiêu Thượng Kỳ cũng không lập tức đuổi theo, cũng không gọi điện cho cô. Anh vào buổi tối hai ngày sau mới xuất hiện, cô còn nhớ lúc đó anh bộ dạng đi lại của anh rất tập tễng, loạng choáng xém té xuống đường, nhưng lúc đó cô lại nản lòng thoái chí, thậm chí không muốn liếc mắt một nhìn anh, có phải lúc ấy anh đã bị thương? Anh là chịu đựng đau đớn đứng ở trước mặt cô? Cô còn nghĩ chính mình quá đau lòng, cho nên nói nhiều lời đả thương anh, làm cho anh như vậy thất vọng rời đi.
"Hà tiểu thư " Trịnh Phi nhìn Hà Tiếu Nhiên trên mặt trắng bệt như không còn một giọt máu, vẫn ngồi bất động một chỗ, cũng không nói gì, không khỏi lo lắng tiến lên hai bước, lặp lại kêu cô vài tiếng, cô mới giựt mình ngẩng đầu lên, mắt to nhì, nhưng đôi mắt trống rỗng vô hồn.
"Cô đừng quá lo lắng, Tiêu tiên sinh hiện giờ không có việc gì." Hắn nghĩ nghĩ, an ủi cô hai câu. Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, hắn liếc mắt một cái liền nhìn đến Tiêu Thượng Kỳ đang nằm bất tỉnh trên băng ca đã được y tá đẩy ra, trên tay còn đang truyền dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro