Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14.1: Anh yêu em

Thôi Ảnh cũng ái ngại với Hà Tiếu Nhiên việc của Đặng Bân nên tích cực giới thiệu người mới cho cô tên là Đỗ Minh. Tuy nhiên cô cũng không có đem chuyện đó để ở trong lòng. Tuy rằng đã là thời đại này rồi, nhưng cả hai ngay cả tên cũng chưa biết, càng chưa từng có đã gặp mặt, giờ lại đi gặp gỡ, chỉ cần nghĩ liền cảm thấy không có khả năng. Nên cũng nhẹ nhàng từ chối.

Huống chi, lúc này cô cũng không có tâm tình quen người khác, hiện tại cô chỉ hy vọng có thể hàng ngày im lặng đi làm, mỗi ngày làm thật nhiều việc, tốt nhất có thể khi về đến nhà đã mệt lã liền lăn ra ngủ, như vậy, trong lòng mới có thể bình tĩnh một chút.

Nhưng sự tình kia chưa qua được bao lâu, cô liền nhận được email từ thành phố S, người gửi thư cho cô là Đỗ Minh. Xuất phát từ phép lịch sự, cô cũng hồi âm, sau đó đối phương lại liền trả lời thư. Thường xuyên gửi thư tín qua lại, hai người đã gửi cho nhau hơn mười thư ngắn. Nội dung thường rất đơn gian, Đỗ Minh tự giới thiệu công tác của mình, rồi hỏi cô về sức khỏe, yêu thích.... Hà Tiếu Nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm cơ gì để cho hắn đừng gửi thư tín nữa, đối phương cũng lễ phép hẹn ngày gặp lại

Cô thật nhẹ nhàng thở ra, mới nhớ tới đến Đỗ Minh tự giới thiệu rất nhiều, chỉ có cô như có như không có nói. Nhưng Đỗ Minh lại bắt đầu gửi email thường xuyên cho cô, hỏi cô một chút trong công việc, đã ăn cơm chưa, buổi tối về nhà nhớ giữ an toàn....., thời gian cư nhiên cũng đã vượt qua hơn một tháng. Liên hệ nhiều bọn họ rốt cuộc cũng từ xa lạ, đến dần dần hiểu biết, đôi khi hắn cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, âm thanh trầm thấp mà dễ nghe, mỗi lần cũng cũng nói chuyện không lâu, nhưng đều là đề tài đều là cô thích , có một lần Hà Tiếu Nhiên nhịn không được nói,"Tôi như thế nào lại cảm thấy, chúng ta giống như đã từng quen biết?"

Một câu nói đùa của cô, khiến Đỗ Minh trầm mặc một hồi, Hà Tiếu Nhiên nghĩ đến việc cúp điện thoại, đang muốn chào tạm biệt, hắn lại nói,"Qua vài ngày nữa tôi vừa lúc đi công tác đến thành phố C, có tiện gặp nhau một lần không?" Hà Tiếu Nhiên sửng sốt một chút, thấy Đỗ Minh đề nghị tựa hồ cũng có tình lý, cô vì thế sảng khoái đáp ứng. "Cũng tốt, anh đã đến rồi, tôi cũng nên mời anh ăn cơm."

Chính là như thế nào cũng không nghĩ tới, ngày Đỗ Minh tới thành phố C lại chính là ngày sinh nhật của cô. Sinh nhật của cô vào tháng chín, thời tiết đã có chút chuyển lạnh, tòa soạn có hạng mục phúc lợi, vào sinh nhật của nhân viên, lãnh đạo đều tặng một chiếc bánh kem. Cô đem bánh cắt thành nhiều miếng nhỏ, chia đều cho mọi người cùng ăn. Vừa lúc đó điện thoại lại reo

"Tôi vừa đáp máy bay xuống thành phố C, buổi chiều lúc em tan tầm, tôi có thể gặp em được không?" Người gọi điện là Đỗ Minh nói chuyện.

"Được thôi." Hà Tiếu Nhiên có chút khẩn trương, cô chưa từng nghĩ qua sẽ gặp được anh trong ngày hôm nay, trong lòng không phải phiền muộn nhưng cũng không hào hứng gì, căn bản cô không muốn cùng anh phát triển ý tứ, nhưng người ta ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ muốn gặp mặt, lý nào cô lại cự tuyệt

"Sinh nhật vui vẻ" Thôi Ảnh chúc mừng Hà Tiếu Nhiên "Buổi tối có tiết mục gì không? Tôi mời cô ăn cơm nha?"

"Không cần, buổi tối phải về để gọi điện gặp mặt với ba mẹ." Hà Tiếu Nhiên lắc đầu. Thôi Ảnh nói một câu rủ ăn cơm lại dắt lòng tâm sự của cô. Ngoại trừ năm nay, mọi năm Tiêu Thượng Kỳ đều dẫn cô đi ăn cơm, uống rượu mừng. Có lần dẫn cô đi ăn nhà hàng tây, ăn bít tếch nghe nhạc dương cầm; có lần tặng nàng nước hoa.... Năm nay, anh nhất định sẽ không còn nhớ. Như vậy tự dưng tâm trang của cô chùn xuống, bánh kem cũng không còn muốn ăn.

Đến gần giờ tan tầm, Đỗ Minh lại gọi điện thoại, nói trên đường đang kẹt xe, khó có thể đến đúng giờ, mong cô đừng giận. Ở thành phố C hơn một năm nay, từ thành phố nhỏ, đã dần trở thành thành phố công nghiệp, phát triển bất động sản như vũ bảo, lượng xe cộ cứ như thế cũng dần tăng lên, kẹt xe là chuyện thường ngày, có gì mà bỏ qua hay không bỏ qua.

Hà Tiếu Nhiên trở về bàn làm việc, đến giờ tan tầm, mọi người trong tòa soạn cũng dần ra về, cô nghĩ về nhà cũng chả làm gì, nên tranh thủ gọi video call cho ba mẹ. Ba mẹ gặp mặt chúc mừng sinh nhật nàng, tựa hồ rất vui vẻ. Trời tầm tối, Đỗ Minh lại gọi điện, nói đang ở dưới sảnh chờ cô.

Cô hơi ngạc nhiên vì sao Đỗ Minh lại biết cô chưa về lại đến tòa soạn của cô, càng không nghĩ khi xuống dưới sảnh lại gặp lại Tiếu Bác Nam. Đã hơn một năm không gặp, cô mơ hồ trong trí nhớ nhớ về bộ dạng trước đây của hắn. Bất quá bây giờ thay đổi ăn mặc gọn gàng, áo sơ mi, tây trang thẳng thóm, trông rất khoan khoái

"Anh là Đỗ Minh?" Toàn bộ đại sảnh, sau giờ tan tầm, trừ Tiếu Bác Nam chỉ còn lại bảo an, cô kinh ngạc nhìn hắn, ít dám tin tưởng vào hai mắt của mình.

"Thật lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ?" Tiếu Bác Nam thật không có chút kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Hà Tiếu Nhiên cười cười .

"Tôi thật không nghĩ tới Đỗ Minh là anh," Hà Tiếu Nhiên nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng ngũ vị phức tạp, Tiếu Bác Nam tay cầm bó hoa hướng về phía trước đưa cho cô, mỉm cười nhìn Hà Tiếu Nhiên.

"Sinh nhật vui vẻ," Tiếu Bác Nam cảm giác được ánh mắt ngạc nhiên của Hà Tiếu Nhiên, cô lại chưa giang tay ra nhận hoa, chỉ đứng bất động ở đó, đột nhiên hắn cười khổ.

"Thật là rất lâu, từ khi tốt nghiệp anh đã muốn gặp lại em, nhưng em lại chuyển công tác đến đây. Nhưng nghĩ nếu em biết là anh, khả năng cự tuyệt rất cao. Anh cho rằng cả đời cũng không có cơ hội gặp gỡ lại em. Nhưng ông trời lại cho anh cơ hội, vô tình anh lại quen biết Thôi Ảnh, nên nhờ Thôi Ảnh giới thiệu em cho anh, dùng thân phận Đỗ Minh để từ từ tiếp cận em" Nói đến đây, hắn vẫn là giơ bó hoa ra, chân thành nhìn Hà Tiếu Nhiên.

"Em ấy sẽ không nhận hoa của ngươi" Hà Tiếu Nhiên không có ra tiếng, cũng không có ý muốn tiếp nhận bó hoa, Tiếu Bác Nam liền lẳng lặng chờ đợi, không nghĩ tới, lại có âm thanh từ ngoài cửa tiến vào. Hắn cùng Hà Tiếu Nhiên đồng thời cứng đờ, đem ánh mắt hướng ra cửa quay.

Cửa quay rõ ràng vẫn không nhúc nhích, Tiêu Thượng Kỳ lại không biết đã đứng ở đó khi nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Tiếu Bác Nam, sau đó bước lại Hà Tiếu Nhiên, dùng sức giữ chặt cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài.

"Anh buông tay!" Hà Tiếu Nhiên mới giật mình vừa lấy lại tinh thần, người đã bị Tiêu Thượng Kỳ kéo vào cửa quay. Năm nay sinh nhật thật là vớ vẩn, một bên là bằng hữu lâu ngày không gặp tự dưng xuất hiện muốn theo đuổi cô, một bên là người cô yêu đã lâu, vừa mới dứt khoát chia tay lại xuất hiện, cô chỉ cảm thấy đau đầu, vừa ra khỏi cửa liền dùng lực buông cánh tay ra khỏi tay của anh.

"Nhiên Nhiên," Tiêu Thượng Kỳ nhíu mi, có chút ủy khuất nhìn nàng, thấy cô không có phản ứng mới nói,"Hôm nay là sinh nhật em, anh đã đặt nhà hàng rồi, khẳng định là em rất đói bụng, chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"

"Anh không phải đã đi rồi sao? Không phải nói không bao giờ muốn gặp nhau nữa sao? Vì cái gì còn muốn xuất hiện?" Hà Tiếu Nhiên phát run, trong lòng cô được gặp lại anh hôm nay có một chút vui sướng nhanh chóng, cùng một chút phẫn nộ, cùng ủy khuất, tư vị thật hỗn loạn.

Tiêu Thượng Kỳ vĩnh viễn là như thế này, muốn làm như thế nào là liền làm như thế đấy, chưa bao giờ nghĩ cảm nhận của người khác, nói đi là đi, chẳng lẽ chỉ có mình anh có tâm, mình anh khổ sở, còn người khác sẽ không đau, sẽ không bị thương sao?

"Chúng ta trở về nhà đi, anh sẽ giải thích với em." Tiêu Thượng Kỳ cảm thấy cứng họng, anh không biết nên nói như thế nào. Viết lá thư kia cho cô, anh liền hối hận, anh không nên mất kiên nhẫn như vậy. Vẫn là nói, mấy ngày nay anh chưa từng rời khỏi thành phố C, mỗi ngày đều uống rượu, ảo não hối hận, anh thật không thể buông tay cô, càng không muốn buông tay nàng. Nhưng lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, anh chưa tìm được bậc thang để leo xuống, đành chờ đến sinh nhật cô, để có cơ hội gặp cô, một lần giải thích.

Tự dưng từ đâu lòi ra tên Tiêu Bác Nam, nên những lời giải thích này anh không thể nói nên lời. Không nghĩ tới, Hà Tiếu Nhiên so với anh còn nhanh hơn, lách mình tránh ra, lạnh giọng nói,"Em cái gì đều không muốn nghe, cũng không muốn cùng anh ăn cơm, anh đi đi, đừng nữa xuất hiện ở trước mặt em nữa, em không muốn nhìn thấy anh."

"Nhiên Nhiên, em đừng náo, em hãy nghe anh nói......" Tiêu Thượng Kỳ trên mặt đỏ bừng, anh cho tới bây giờ vô luận ở bất kỳ trường hợp nào, đều là ứng đối tự nhiên, những lời nói năng lộn xộn này, coi như là lần đầu xảy ra.

"Em không thời gian cùng anh náo loạn, em còn có việc, anh không đi em đi." Hà Tiếu Nhiên nghe được một từ "náo", trong lòng càng nóng nảy, khóe mắt nhìn đến Tiếu Bác Nam, rồi đi qua chỗ hắn, một phen đoạt lấy bó hoa trong tay hắn, lôi kéo cánh tay hắn nói,"Đi thôi, đi ăn cơm."

"Không được đi!" Tiêu Thượng Kỳ sắc mặt trầm xuống dưới, anh không nghĩ tới, có một ngày, Hà Tiếu Nhiên sẽ trước mặt anh nắm tay một nam nhân khác. Anh cảm thấy đây chính là cảm giác khổ sở, nhưng anh không thể cứ như vậy mà để họ rời đi. Tiếu Bác Nam từ hồi học đại học đã có ý muốn theo đuổi Hà Tiếu Nhiên, anh đã có nghe nói qua, nhưng lúc ấy không thấy đối phương hành động gì, nên anh cũng không để ở trong lòng. Nhưng lần này không giống với trước đây, Hà Tiếu Nhiên là nữ nhân của anh, không ai được động đến cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro