Chương 13.4: Làm sao bây giờ (tt.)
Bên ngoài bầu trời tối đen như mực, Tiêu Thượng Kỳ ngồi ở bên giường nhìn Hà Tiếu Nhiên cả người chôn chặt trong chăn, chính là ngủ không an giấc, mi mắt nhíu lại, khóe mắt còn ẩm ướt nước mắt. Anh nằm xuống cẩn thận nâng đầu cô một chút đặt trên vai mình, tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc cô, chậm rãi cẩn thận, sợ đánh thức cô.
Đêm qua cô khóc thật lâu, Tiêu Thượng Kỳ thấy quả nhiên cô bị anh làm tổn thương quá sâu, mới khóc thương tâm như vậy, lại thủy chung không nói sẽ tha thứ cho anh, sẽ bắt đầu một lần nữa với anh. Anh cũng không dám bức cô, chỉ có thể ôm nàng nhẹ nhàng, đến khi nàng khóc mệt là mà gục ngủ, mới dám ẳm cô vào phòng đặt ở trên giường. Cô đã ngủ thật lâu, nhưng anh nằm bên cạnh cũng không dám ngủ, bởi vì anh rất sợ, sợ anh ngủ sâu một chút, sau đó tỉnh lại, cô đã biến mất không thấy, cho nên cũng chỉ có thể nằm ở một bên, ngắm nhìn cô ngủ.
Kỳ thật anh cũng là mệt, mỗi ngày đi làm cũng giống như đánh giặc, có đủ loại chuyện cho anh xử lý, hơn nữa không thể sai sót, cho nên buổi tối trở về nhà anh luôn lại mệt mỏi lại phiền nào. Nhưng hôm nay như vậy lại ôm cô, trong lòng dần dần bình tĩnh, đến cuối cùng mệt mỏi cũng tựa hồ biến mất. Nhìn cô sắc mặt tái nhợt, bởi vì ngủ say mà dần dần chuyển qua sắc hồng, trong lòng anh thân thể lại mềm mại như vậy. Nhưng là vì cái gì trước đây anh lại thật lâu không phát hiện ra?
Hà Tiếu Nhiên trong giấc ngủ rất nhiều mộng, toàn những giấc mơ kỳ quái, nhưng là đến gần sáng, lại không thể nhớ là nằm mơ cái gì. Cô có chút mỏi mệt mở to mắt, bốn phía hết thảy xa lạ nhưng lại quen thuộc, cô ngồi dậy, thấy áo quần trên người vẫn là bộ công sở hôm qua, mới nhớ ra đêm qua mình khóc thật thương tâm, ngủ thiếp trong lòng Tiêu Thượng Kỳ lúc nào không biết.
Phòng ngủ thực sự im lặng, trừ cô ra không còn người khác, cô nhẹ nhàng thở ra. Mở tủ quần áo ra có rất nhiều áo quần mới tính size của cô, đại đa số nhãn hiệu đều không tệ, cô ở phòng thay quần áo đứng ngẫn một hồi, vẫn không biết có nên thay quần áo hay không, thời gian đã không còn sớm cô sẽ không kịp trở về thay quần áo, nhưng cũng không muốn đi làm trễ.
Đợi một hồi quyết định thay một bộ đồ mới, cô mới cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra, đến phòng khách cũng thấy trống rỗng , chỉ có nhà bếp trên bàn đã có sữa đậu nành nóng và một xửng bánh bao, hết thảy đều giống như mấy tháng trước, khi đó bọn họ còn không có chính thức yêu nhau, cũng không có bất hòa như bây giờ, cô ngẫu nhiên ở nhờ trong khách sạn của anh, sáng ngủ dậy, anh đã đi ra ngoài, trên bàn cũng để sẵn các món mà cô thích ăn.
Nếu vẫn là bạn, cô đứng ở bên cạnh anh thật là tốt? Hà Tiếu Nhiên hít vào một hơi, cái mũi ê ẩm, trong mắt cũng là một mảnh sương mù nước mắt. Trên đời này chưa từng có thuốc hối hận, chưa từng có.
Theo phòng ngủ đến nhà bếp, cô đi thật chậm, trong lòng luôn lo sợ không yên, sợ không cẩn thận đánh nát mộng đẹp, cho nên khi tiếng di động vang lên, Hà Tiếu Nhiên giật mình hoảng sợ, mới lần theo âm thanh nơi phát ra, nhìn thấy điện thoại của Tiêu Thượng Kỳ tùy tay vứt trên ghế sô pha.
Hà Tiếu Nhiên chần chờ, rốt cuộc đi qua nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, cô luống cuống tay chân muốn nhìn xem như thế nào, kết quả không lưu ý đầu ngón tay lướt qua, điện thoại liền lập tức bị có tiếng nói
"Lục thiếu, như thế nào lâu như vậy mới nghe điện thoại?" Một giọng nói xa lạ truyền đến,"Thế nào, nha đầu kia có tìm ngươi hay không? Nếu nhờ ngươi cái gì cũng đừng đáp ứng nhanh quá, bằng không không còn ý nghĩa"
"Ai muốn cầu hắn?" Hà Tiếu Nhiên bị vài câu không đầu không đuôi trong điện thoại làm dáy lên lòng nghi hoặc, vốn nên lập tức cắt đứt điện thoại, nhưng là lại ma xui quỷ khiến hỏi ra.
Điện thoại bên kia im lặng một hồi, giọng nam kia hỏi ngược lại,"Cô là ai, vì cái gì lại nghe điện thoại Tiêu Thượng Kỳ?"
"Lời anh nói là có ý tứ gì?" Hà Tiếu Nhiên không trả lời, một mực truy vấn. Bất quá không trả lời nàng, đối phương đã đem điện thoại cắt đứt .
"Ai gọi điện thoại tìm anh?" Hà Tiếu Nhiên thầm nghĩ hỏi rõ ràng, người kia nói đến là ai, những lời này là có ý tứ gì, định ghi lại số điện thoại, Tiêu Thượng Kỳ đã ra đến phòng khách, trên người mặc áo ngủ, tóc còn ướt chưa khô hẳn, nhìn đến di động trong tay cô cũng không có biểu tình gì đặc biệt, vẫn đang lau khô tóc, lại hướng tầm mắt đến nhà bếp liền hỏi cô một tiếng "Sao em còn không ăn điểm tâm? Vừa lúc, mình cùng nhau ăn đi."
"Chuyện của Đặng Bân, có phải do anh cho người giở trò quỷ hay không? Anh đã làm cái gì?" Hà Tiếu Nhiên đứng bất động, bỗng nhiên hỏi
"Cái gì chuyện của Đặng bân, hắn ta làm sao?" Tiêu Thượng Kỳ đi hai bước, nghe xong lời cô kinh ngạc nhìn cô,"Sáng sớm em hỏi cái gì không đầu không đuôi, em làm sao vậy?"
"Vừa mới nãy là người bạn luật sư gọi điện cho anh." Hà Tiếu Nhiên nhìn di động nói,"Hắn hỏi anh, có hay không một nha đầu tới tìm anh? Còn nói, nếu cô ta cầu xin anh làm cái gì, anh trăm ngàn lần đừng quá mau đáp ứng. Anh còn dám nói, chuyện Đặng Bân không phải do anh làm? Anh đều đoán chắc em sẽ phải đến cầu anh giúp đỡ, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhặt chúng tôi, anh có quyền có thế, chúng tôi thật không dám làm gì anh!"
Tiêu Thượng Kỳ sắc mặt tối sầm, anh dừng mặt trên người cô, ánh mắt dần dần lạnh ngắt, không ai biết được tâm trạng anh vào giờ khắc này, cứ như đứng ngay vách núi ao vạn trượng, rõ ràng đã muốn sắp đến thiên đường, lại đột nhiên trượt chân rơi xuống địa ngục, làm cho anh cơ hồ yếu ớt không thở nổi,"Em đêm qua tới tìm anh, không phải bởi vì em và anh nghĩ cùng một chuyện? Ngược lại là vì tên phế vật kia đã xảy ra chuyện? Em cho là, hắn xảy ra chuyện chính là anh ở sau lưng sai khiến? Náo loạn nửa ngày, em là vì một người nam nhân, tới tìm anh khởi binh vấn tội ?"
"Em....." Hà Tiếu Nhiên nghẹn lời, cô là tới đây làm cái gì, cô hiện tại đã có chút không muốn nhớ rõ , trí nhớ cô, cuối cùng hình ảnh cũng chỉ dừng ở điểm anh ngồi xổm ôm lấy thân thể của cô. Một nam nhân kiêu ngạo nhân nhua anh, lại hèn mọn khẩn cầu cô một lần nữa cho anh một cơ hội, cô cơ hồ sẽ gật đầu , nếu không phải trong lòng rất đau, cô thật sự sẽ gật đầu, bởi vì cô không muốn nhìn anh với cái dạng này, cô yêu anh như vây, những gì liên quan đến anh cô đều hết mực yêu thương nên cô mới đau thương như vậy. Nhưng là, vì cuộc điện thoại vừa rồi lại dễ dàng đem cô vừa mới một chút tin tưởng anh bị đả kích tan nát thành tro, cô chỉ có thể kiên trì nói,"Đúng thì thế nào?"
"Ở trong lòng em, anh chính là loại người vô sỉ như vậy?" Tiêu Thượng Kỳ nhếch mép cười,"Chúng ta cũng coi như cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy ở bên nhau, ở trong lòng em, anh chính là người như vậy sao? Vì muốn em quay về, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ, liền sau lưng tên nam nhân kia mà hãm hại hắn? Hà Tiếu Nhiên, em không biết là, em coi thường anh, cũng chính là tự coi thường bản thân mình hay sao?"
"Em....." Hà Tiếu Nhiên nghe anh nói xong, còn muốn yếu ớt giải thích, nhưng là anh tốc quá nhanh , một mặ nói xong lại tiếp tục, khiến cô chỉ biết im lặng mà bi thương nhìn anh.
"Thôi quên đi, nếu em đã nghĩ sự việc nhất định là do anh làm, vậy thì cứ xem như anh đã làm đi. Còn có, em đã đến tìm anh vấn binh hỏi tội thì anh có giải thích còn có ý nghĩa gì. Em hãy....." Anh định nói cô cút đi, coi như anh chưa từng yêu cô, chưa từng quen biết cô nhưng không thể nào nói tiếp, anh đã cảm thấy thật thương tâm, cũng không biết làm gì. Điều duy nhất có thể làm lúc này là nhanh chóng thay áo quần, giận dỗi rời khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro