Chương 13.3: Làm sao bây giờ (tt.)
Bị Thôi Ảnh cuốn lấy chịu không nổi, Hà Tiếu Nhiên chỉ có thể đáp ứng sẽ giúp cô hỏi một tiếng. Cô gọi cho Đặng Bân thì liền nghe điện thoại anh đang tắt máy, bất quá sau đó, bởi vì chủ nhiệm có manh mối vụ việc khác, kêu cô nhanh đi ra ngoài phỏng vấn, kéo dài tới gần tối. Sau đó cô gọi điện thoại lại cho Đặng Bân, không nghĩ tới điện thoại anh vẫn là tắt máy trạng thái, Hà Tiếu Nhiên gọi 2 lần sau đó thì thôi, nghĩ bác sĩ là sứ mệnh 24 giờ , nếu là vào phòng giải phẫu, tắt máy cũng là thực bình thường.
Thôi Ảnh trước khi Hà Tiếu Nhiên đi phỏng vấn, còn cười vui vẻ, dặn dò nhớ hỏi thăm giùm mình, cho nên hôm nay thấy Thôi Ảnh không nói chuyện với mình, thấy Hà Tiếu Nhiên đứng trước bàn làm việc, vẫn vùi đầu vào đánh chữ làm Hà Tiếu Nhiên có chút hoảng sợ.
"Cô tìm được bác sĩ kia rồi sao? Tôi hôm qua có gọi điện hỏi cho cô, nhưng anh ta tắt máy." Không giúp đỡ được Thôi Ảnh, Hà Tiếu Nhiên có chút cảm thấy áy náy, đứng lên vỗ vỗ vai Thôi Ảnh nói,"Bằng không, tôi lập tức thử lại, gọi điện thoại cho anh ta xem anh ta đã mở máy chưa?"
"Không cần, tôi tìm được rồi." Thôi Ảnh nhìn Hà Tiếu Nhiên, ánh mắt có chút phức tạp, thấy cô cầm điện thoại chuẩn bị quay số điện thoại, lập tức ngăn cản cô, tựa hồ nở nụ cười nhàn nhạt, có chút bất đắc dĩ nói,"Đừng phiền toái người ta nữa, buổi chiều hôm qua cô y tá kia đã liên hệ với tôi rồi."
"Phải không, thật tốt quá." Hà Tiếu Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nếu nhất định phải dựa vào cô, cô thật đúng là có chút khó xử, không biết như thế nào mở miệng hỏi Đặng Bân thế nào, dù sao bác sĩ nam khoa phụ sản có tính chất đặc thù, vốn liền dễ dàng khiến cho nữ bệnh nhân dễ phản cảm cùng mâu thuẫn, cô cũng sợ Đặng Bân sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Thôi Ảnh gật gật đầu, chưa nói cái gì, rồi tựa như muốn nói gì, quay về bàn làm việc, rồi bỗng nhiên quay lại hỏi Hà Tiếu Nhiên,"Nhiên nhiên, ngươi không sao chứ?"
"Tôi có thể có chuyện gì sao?" Hà Tiếu Nhiên vẻ mặt không hiểu,"Cô hôm nay có điểm kỳ quái, nói chuyện cứ ấp a ấp úng ."
Hà Tiếu Nhiên viết gần ba ngàn chữ cho bản thảo của việc phỏng vấn mà cô đang theo, trên bàn hoa hồng vẫn thơm như trước, cô suy nghĩ một hồi, đem hoa cùng bưu thiếp nhét vào trong túi, dọn chút đồ rồi thong thả bước về.
Đi tới hành lang, tựa hồ nghe giọng của Thôi Ảnh và Tùy Minh Vĩ có điểm tranh chấp, Hà Tiếu Nhiên cố tình đi mạnh mang theo tiếng bước chân, đi ngang qua họ, giả vờ không biết gì, thuận tay giơ lên chào hỏi một tiếng. "Hai người còn không tan tầm sao, tôi có việc muốn đi trước" Hà Tiếu Nhiên nở nụ cười thiện chí, phất phất tay bước đi.
Nhưng không ngờ Tùy Minh lại kêu cô lại"Cô hãy đợi một lát, Thôi Ảnh có chuyện muốn nói cùng cô" Tùy Minh Vĩ mặt mũi nhăn nhó, một bên nhẹ nhàng đẩy Thôi Ảnh đến gần cô một chút.
"Muốn nói thì anh nói đi, em không biết nói như thế nào." Thôi Ảnh bất động, cúi đầu, ngữ khí không được tự nhiên .
"Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, hai người nhưng đừng làm tôi sợ." Hà Tiếu Nhiên nhìn theo Tùy Minh Vĩ, lại nhìn đến Thôi Ảnh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút cảm giác bất an, nhưng mà thật sự không thể tưởng được là vì cái gì.
"Thôi Ảnh cùng cô nói chuyện về việc bác sĩ phụ khoa kia?" Tùy Minh Vĩ không đợi được Thôi Ảnh mở miệng, chính mình cắn răng một cái, rõ ràng dùng ngữ âm thật thấp nói,"Nàng ta hôm nay tìm được đương sự của vụ việc kia, đương sự nói, người thất lễ với cô ấy tên là Đặng Bân."
"Phương diện này hẳn là có hiểu lầm, em đã nói, chúng ta còn chưa gặp qua bác sĩ kia, không biết có phải là Đặng Bân hay không, còn sự tình kìa cũng không biết có cái gì hiểu lầm gì, trước tiên hãy để Hà Tiếu Nhiên gặp được hăn để hỏi rõ sự tình đã" Thôi Ảnh dậm chân nói với Tùy Mình Vĩ.
Sau đó lôi kéo Hà Tiếu Nhiên đến bên ngoài thang lầu thang chổ rẽ, nhẹ giọng nói,"Còn không có biết rõ ràng đâu, cô đừng tưởng thật ngay, tôi xem bác sĩ Đặng Bân cô quen không giống là người như vậy, tám phần chắc là đắc tội người nào đó nên bị hãm hại."
"Nhưng là ai lại hãm hại hắn? Khoa phụ sản bác sĩ nam cũng không thiếu, lại vô duyên vô cớ liên quan đến hắn." Tùy Minh Vĩ cũng theo lại đây, không vừa lòng Thôi Ảnh nói những câu giả tạo với Hà Tiếu Nhiên.
Hắn cùng Thôi Ảnh bỗng nhiên đồng thời nhìn nhau, Hà Tiếu Nhiên gần đây mỗi ngày đều được tặng bó hoa hồng lớn, đã là cảnh tượng gây bàn tán nhất tòa soạn mấy ngày nay, nhưng cho dù là bác sĩ, Đặng Bân với năng lực kinh tế cũng không lớn có khả năng mỗi ngày như vậy đều tiêu tiền làm chuyện lãng mạn như vậy. Hai người họ nháy mắt, nhìn nhau tỏ vẻ kinh ngạc cùng lo sợ không yên.
"Cám ơn các người đã nói cho tôi biết, ta về nhà trước." Hà Tiếu Nhiên hít sâu, chỉ cảm thấy trong đầu lộn xộn , muốn nói điều gì khác, kết quả lại chính là vỗ vỗ cánh tay Thôi Ảnh, liền xoay người đi xuống lầu.
Tìm được Đặng Bân, đã là buổi tối ngày hôm sau, lúc điện thoại reo, Hà Tiếu Nhiên đang ở sấy tóc ở nhà vệ sinh, tên hiện trên điện thoại là Đặng Bân, nhưng khi nghe điện thoại lại là giọng của một cô gái trẻ tuổi.
Hà Tiếu Nhiên vội vàng sấy tóc, mang theo túi rời khỏi nhà trọ đến một quán rượu đã thấy Đặng Bân tựa hồ uống rất nhiều rượu, gương mặt đỏ rần, đang nằm trên bàn. Bên cạnh là một cô gái trẻ, gương mặt rất ngây thơ.
"Xin chào tỷ tỷ, em có nghe sư huynh nhắc đến tỷ tỷ." Tự giới thiệu mình tên là Lưu Tuyết, sau đó nói,"Sư huynh tâm tình không tốt, uống rượu nhiều, em không khuyên nhủ được, chỉ có thể quấy rầy đến tỷ tỷ."
"Anh ta làm sao vậy?" Hai người cùng dìu Đặng Bân ra khỏi quán rượu, Lưu Tuyết lái xe về nhà trọ của Đặng Bân, cùng Hà Tiếu Nhiên đem Đặng Bân đưa vào trong phòng, Hà Tiếu Nhiên mới thở dài ra một hơi, quay sang đã bị Lưu Tuyết hỏi chuyện.
"Không biết tỷ có nghe không, gần đây trên mạng có bài viết......" Lưu Tuyết ấp a ấp úng, nửa ngày mới nói,"Ta là người ngoài, vẫn là muốn chờ sư huynh chính mình tự kể chuyện ra, rồi mới tính sau."
"Cái em nói có phải là chuyện cô gái bị bác sĩ phụ khoa lợi dụng trong lúc khám bệnh không?" Hà Tiếu Nhiên nói
"Em cùng sư huynh là làm việc chung phòng , ngày đó em không có mặt ở phòng khám bệnh, nhưng mà nghe nói, sư huỳnh đều là làm đúng trình tự thao tác ," Lưu Tuyết mặt nhăn nhíu mày nói,"Lúc ấy hẳn là còn có hộ lý ở đấy, nhưng vừa vặn hộ lý kia ra ngoài chút, vừa trở về chợt nghe nữ bệnh nhân hét lớn. Nếu chị là bạn gái của sư huynh, khẳng định biết anh ấy không có khả năng làm ra loại sự tình này, sau khi chúng tôi phân tích, cũng đều hoài nghi, là có người có ý định hãm hại anh ấy, nhưng hỏi anh ấy đã đắc tội người nào, anh ấy lại không chịu nói. Tỷ tỷ, chị là bạn gái của anh ấy, tỷ khẳng định phải biết chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này hiện tại truyền thông đã tham gia, nếu giải thích không rõ ràng, sư huynh có khả năng sẽ bị khai trừ, tiền đồ của anh ấy sẽ phá hủy."
Hà Tiếu Nhiên nghe xong cũng không biết mình rời khỏi phòng trọ của Đặng Bân thế nào, hai ngày này, cô đã suy ngẫm chuyện này, lúc đi làm còn nghe đoạn ghi âm mà Thôi Ảnh phỏng vấn nữ bệnh nhân kia, cô tuy rằng đối với Đặng Bân hiểu biết không sâu, nhưng biết anh hẳn không phải là người như thế, vậy thì ai lại hãm hại anh đây? Cô có chút không dám tưởng tượng, có thể làm ra sự việc to như vậy, trừ bỏ Tiêu Thượng Kỳ, còn có ai có thể có bản lĩnh như vậy?
Nhưng mà cô rốt cuộc cũng chỉ đoán là chính, Tiêu Thượng Kỳ mỗi ngày vẫn tặng hoa cho nàng, Tiêu Thượng Kỳ là người tự phụ như vậy, đem Đặng Bân làm đối thủ, có phải cô có chút tự mình đa tình . Nhưng cứ ngồi suy nghĩ như vậy khiến cô cứ mờ mịt, quyết định đến chất vấn Tiêu Thượng Kỳ, chân cô như không khống chế được, đi thật nhanh đến ngôi nhà mà họ từng ở với nhau.
Mấy tháng không có xuất hiện nơi này, nhưng bảo vệ vẫn còn nhớ cô, cứ thế cho cô vào cổng tiểu khu. Cô ở trước nhà bấm chuông cửa liên hồi, Tiêu Thượng Kỳ đang ngủ, bị tiếng chuông inh ỏi đánh thức, khàn khàn trong thanh âm còn mang theo tức giận, lạnh giọng hỏi là ai, sau đó mặc áo ngủ liền ra mở cửa. Khi thấy cô lập tức ngạc nhiên"Sao em đến mà không gọi điện thoại trước cho anh?"
Vừa nói, một tay liền giữ chặt cánh tay của cô, cô ở bên ngoài được một hồi lâu , đã cảm thấy lạnh trong người, lúc này cả người đều lạnh ngắt, nhịn không được liền hắt xì mấy cái.
Triệu Thượng Kỳ liên tục nhắc nhở cô,"Vết sẹo của em đã khỏi, nên em quên đau rồi phải không? Đêm hôm khuya khoắc, còn dám ở bên ngoài một mình. Em thật là, đã lớn như vậy, cũng không biết lo cho mình." Tiêu Thượng Kỳ hít một tiếng, trong lòng vui mừng cùng lo lắng cho cô.
Hà Tiếu Nhiên bỗng nhiên chạy tới ấn chuông cửa, anh cảm thấy chính mình là như đang nằm mơ, cô đúng là nhìn bên ngoài thật mềm mại, thực tế lại quá lợi hại, nói không cần nhìn thấy anh, liền nhất định cắt đứt không liên hệ gì. Anh thực sự không biết phải đeo đuổi phụ nữ như thế nào, chỉ có thể nghĩ cái gì thì làm cái gì. Anh nghĩ với tình hình hiện nay, anh và cô phải day dưa hơn cả năm cô mới quay lại với anh, cũng không nghĩ tới cô lại nhanh như vậy xuất hiện trước mặt anh.
Hà Tiếu Nhiên vừa nhìn đã thấy phòng khách vẫn là giống như trước, bộ chén cô mua để trên bàn lâu như vậy không có người dùng, vẫn là sạch sẽ. Bức rèm cũng vẫn là như vậy, không hề kéo ra luôn che kín cửa sổ. Tiêu Thượng Kỳ ở phòng khách đi vòng vòng hai vòng, mới nghĩ đến muốn đi lấy nước sôi, kết quả trong phích nước nóng trống rỗng , anh mới nghĩ đến, đã thật lâu anh không có nấu nước, lại đi tìm ấm đun siêu tốc.
"Anh đừng tìm nữa, em nói xong sẽ đi ngay." Hà Tiếu Nhiên cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dạng rối ren của anh như vậy, trong lòng rối loạn một trận, rốt cuộc vẫn ngăn cản anh.
"Em muốn nói cái gì?" Tiêu Thượng Kỳ giật mình, tim đang đập liên hồi bỗng nhiên muốn đóng băng, anh có chút cứng ngắc quay đầu nhìn cô với ánh mắt luyến tiếc, rồi mở miệng nói,"Em đừng nói gì, anh hiện tại cái gì cũng không muốn nghe, em nói anh đừng xuất hiện trước mặt em, anh làm được, em nói anh đừng làm phiền cuộc sống của em, anh cũng ....chỉ có thể tận lực đi làm. Nhưng anh thật tâm thích em, không cần biết em nói như thế nào cũng đều ngăn không được anh để ý đến em, em...không thể ngăn cản việc anh quan tâm e, trước kia anh cũng chưa từng ngăn cản em thích anh, em như vậy là không công bằng với anh."
"Trước đây và bây giờ không giống nhau." Hà Tiếu Nhiên cúi đầu, dùng sức nháy mắt, hy vọng nước mắt không trào ra, giờ khắc này cô đã quên mình vì cái gì mà đến đây, trong lòng chỉ cảm thấy phiền muộn.
"Như thế nào lại không giống nhau, kỳ thật là giống nhau." Tiêu Thượng Kỳ hơi hơi ngửa đầu, nhìn lên chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà. Thời điểm Hà Tiếu Nhiên thích anh, anh không biết chính anh cũng động tâm, chính là cảm thấy không thể kháng cự, mà ở cùng với cô một chút, rồi một chút.
Tiêu Thượng Kỳ nói tiếp "Hiện tại anh đã hiểu được trong lòng mình muốn gì, chính là muốn cùng em ở một chỗ, chính là hy vọng em đừng kháng cự anh, cho anh một cơ hội được gần em, thật sự liền khó như vậy sao? Anh có điểm nào không đúng, em nói đi, anh sẽ sửa, có được không?"
"Nhưng mà như vậy anh sẽ không còn là anh." Hà Tiếu Nhiên hai tay năm chặt vào nhau, mười ngón tay rối rắm, cố sức bóp chặt giống như tìm sự phân tâm một chút, tâm tình cô rối loạn. Bọn họ chuyện tình cảm bao nhiêu năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô sợ, cũng mệt mỏi, cô yêu anh nhiều như thế, cô sợ, thật sự sợ, nếu quay lại với anh, lại cùng một người vấp ngã lại lần nữa, cô không biết cô còn có thể đứng lên được nữa hay không.
"Đứa ngốc," Tiêu Thượng Kỳ cười khổ, xoay người nhẹ nhàng đi đến Hà Tiếu Nhiên, ngồi xổm trước mặt cô, hai tay đặt lên 2 tay của cô, lại một tay một tay tách mười ngón tay của cô, đem chính tay mình lồng vào, đan chặt tay 2 người lại với nhau. Thật lâu sau mới nhẹ giọng nói,"Đầu heo, anh cho tới bây giờ chính là anh, người ở cùng em cho tới bây giờ chính là giống nhau, anh nghĩ em so với anh nên thông minh hơn, kết quả chúng ta đều ngốc như nhau."
Nước mắt cô rốt cuộc cũng rơi xuống hai bàn tay đang lồng vào nhau của hai người, đêm dài yên tĩnh, xung không không còn tiếng gì nữa, Tiêu Thượng Kỳ nhích sát vào một chút, đem đầu Hà Tiếu Nhiên đặt ở trên vai của anh, mới nhẹ giọng nói,"Anh biết em sợ, sợ anh lừa ngươi, anh thật xin lỗi, nhưng mà Nhiên Nhiên, anh cũng sợ, sợ tối hôm nay đều là một giấc mộng, ngày mai khi bình minh, anh mở vẫn là không nhìn thấy em. Trên đời này tình yêu có rất nhiều loại, anh không biết chúng ta lúc trước là loại nào, nhưng anh biết hiện tại anh yêu em, có lẽ so với em anh phát hiện trễ, nhưng mà tình yêu anh dành cho em cũng không kém hơn so với em dành cho anh. Anh thật sự quan tâm em, mỗi ngày đều muốn làm cho em vui vẻ, nhưng anh lại sợ em không tin anh, không chịu đón nhận anh, anh như vậy nhưng lá gan cũng rất nhỏ, mỗi ngày tặng hoa cùng viết thư cho em, đều rất sợ công ty giao nhận mang về trả lại cho anh, anh sợ em cự tuyệt, lại không biết làm như thế nào để cho em một lần nữa tin tưởng lại anh, yêu anh, em dạy anh đi, anh phải làm như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro