Chương 13.2: Làm sao bây giờ (tt.)
Hà Tiếu Nhiên cũng không có trở về tòa soạn báo, toàn bộ buổi chiều, cô đem mình nhốt tại căn phòng của ngôi nhà thuê, tâm loạn như ma, cũng đau lòng như. Thời khắc cô tát cái tát kia lên mặt Tiêu Thượng Kỳ, liền hoàn toàn bừng tỉnh, cô cư nhiên lại đánh anh. Mặt ngoài thoạt nhìn là bởi vì anh mạo phạm cô, nhưng chính tâm cô là rõ nhất, rõ ràng biết mình rất yêu anh, rõ ràng đã muốn không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng mà lòng của cô vẫn không thể khống chế bị anh hấp dẫn, bị anh làm mê muôi, cô thật chán ghét bản thân mình như vậy.
Nhưng công tác cũng không bởi vì cô tâm tình không tốt mà buông tha cho cô, ngay vừa lúc cô rời khỏi đó, liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm, hỏi cô phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ tiến hành có thuận lợi không, bản thảo khi nào thì có thể giao lên: "Tiểu nha đầu, Mộ thị là khách lớn, hiện tại trong thành phố này ai cũng muốn cùng bọn họ xây dựng mối quan hệ. Hôm nay Tiêu tổng nói có thể nhận phỏng vấn của cô, tôi trở về liền cùng tổng biên bàn bạc, cử cô đi phỏng vấn ngay. Tôi rất yên tâm về cô, bản thảo nhanh nhanh nộp lên, trang nhất đợt này là dành cho bài phỏng vấn của cô, không sợ không có chỗ phát huy" Trương chủ nhiệm dặn dò nửa ngày, mới cắt đứt điện thoại.
Nguyên lai lưu lại cô là vì muốn cô làm phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ , Hà Tiếu Nhiên thật sự là khóc không thành tiếng, bản thảo này cô vô luận thế nào cũng không khả năng viết ra được, nhưng tòa soạn cũng không khả năng bởi vì một câu không viết ra được của cô mà buông tha, có phải cô chỉ có thể từ chức? Cô không nghĩ bởi vì Tiêu Thượng Kỳ cô mới phải đi tìm công việc tòa soạn ở thành phố C này, càng không nghĩ hôm nay cũng vì anh, mà cô lại nghĩ đến việc xin nghỉ công việc này. Cô ôm đầu phiền não, thầm gào thét đến chói tai.
Bên này Tiêu Thượng Kỳ cũng rất muốn thét đến chói tai, trên mặt bị tát sưng đến đổi màu da, anh không có cách nào quay lại công ty, chỉ có thể ủ rũ về nhà, nhưng là đứng ở cửa nhà, mới phát hiện cái chìa khóa như thế nào cũng tìm không thấy, kết quả chỉ có thể gọi điện thoại cho thư ký, phân phó việc tìm người đến mở khóa. Cố tình đợi một hồi, thợ sửa khóa cũng không tới.
Một mặt Giang Hoa Hâm thì đang nhanh chóng chạy đến nhà anh, nói là nhân viên ở khách sạn nhặt được cái chìa khóa của anh, đích thân mình đem đến cho anh.Giang Hoa Hâm nhìn thấy mặt Tiêu Thượng Kỳ sưng vù, một mặt hết sức ngạc nhiên, một mặt nhìn rất buồn cười lên tiếng "Sao lại biến thành như thế này, ai dám động thủ trên đầu thái tuế, ngay cả Tiêu lục thiếu gia mà cũng dám đánh?"
"Biến" Tiêu Thượng Kỳ buông cho hắn một chữ, đã nghĩ đến chuyện đem hắn quăng ra ngoài cửa. Giang Hoa Hâm thân thủ nhanh nhẹn, xoay 2 vòng, liền tiến vào cửa, ngoài miệng chậc chậc nói to "Ngươi như vậy đối nữ nhân kia là không được , theo đuổi nữ nhân, làm cho nữ nhân nghe lời ngươi nói, vừa đấm vừa xoa, nắm bắt nàng, làm cho nàng say mê ngươi, mọi chuyện đều nghe theo ngươi hết."
"Không quan hệ gì tới ngươi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng xằng bậy!" Tiêu Thượng Kỳ nhíu mi, Giang Hoa là người làm việc thủ đoạn thế nào hắn đều biết đến, nhưng với tình yêu chưa từng yêu đương lần nào, hắn không muốn cùng Giang Hoa tính kế nàng, bức bách nàng, một chút cũng không được.
"Như vậy ngươi khẩn trương làm gì, nữ nhân của người, ai còn dám đụng vào nàng?" Giang Hoa Hâm cười yếu ớt ra tiếng, hắn làm việc gì, cho tới bây giờ chủ yếu chỉ muốn kết quả, mà quan trọng quá trình. Vào thời điểm này hắn liền cảm thấy Tiêu Thượng Kỳ quá mức lãng phí thời gian, nam tử hán đại trượng phu, làm việc nên quyết định thật nhanh không phải sao?
Bên này Hà Tiếu Nhiên thủy chung không viết bản thảo phỏng vấn Tiêu Thượng Kỳ, vẫn kéo dài tới lại một tuần, thư ký Lí Cảnh Vân cũng không quá một lần điện thoại cho cô hỏi về việc phỏng vấn, nói cô trước khi in gửi bản thảo sang cho bên này. Tòa soạn báo đã chuẩn bị tốt từ sớm, cô vừa gửi bản thảo qua, bên tòa soạn đã gửi ngay cho Tiêu Thượng Kỳ, nhưng Tiêu Thượng Kỳ đối với bản thảo này không vừa lòng, hy vọng có thể gặp mặt để bàn bạc thêm.
Khả năng cô không biết phải đối mặt anh như thế nào, đặc biệt là sau sự kiện lần trước. Lại nói tiếp, sau ngày đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như Tiêu Thượng Kỳ không còn xuất hiện trước mặt cô, ít nhất cô không còn nhìn thấy biển số xe 365 xuất hiện trong phạm vi.
Nhưng mỗi ngày cô đều cố định nhận được chín mươi chín bông hoa hồng, chiếm đầy bàn làm việc của cô, mùi hoa nhẹ nhàng lan tỏa khắp toàn bộ phòng làm việc. Bó hoa luôn kèm theo một tấm thiệp, mở ra có thể nhìn thấy bút tích của Tiêu Thượng Kỳ. Trước kia anh thực rất lười viết, trung học đến đại học phần lớn bút ký đều là cô viết cho anh, khi đó cô từng vụng trộm thu thập những giấy mà anh vứt bỏ, bất quá chỉ vì cô muốn cùng anh tất cả mọi thứ đều liên quan đến nhau, hiện tại hồi tưởng lại cũng không hiểu được hành vi khi đó lại ngây thơ đến buồn cười.
Tiêu Thượng Kỳ hằng ngày gửi hoa và viết bưu thiếp cho cô, lưu loát của 1 tờ giấy, đôi khi chỉ hỏi thăm cô, đôi khi kể chuyện một ngày sáng sớm bắt đầu đi làm thế nào, rồi làm gì hắn đều viết ra, khi không bận rộn lại muốn đến nơi nào, ban ngày gặp qua người nào, đã xảy ra sự tình gì, làm cho anh phiền , làm cho anh vui vẻ ......
Mỗi khi đêm dài cô nằm yên tĩnh trên giường xem từng tấm bưu thiếp, những điều này là viết từ bút máy, nhìn kỹ trong bưu thiếp, phát hiện một vài đoạn, một vài văn tự, chữ viết có đôi khi sâu cạn có chút khác biệt. Hà Tiếu Nhiên đều không nói ra trong lòng là dạng tư vị gì, luôn cảm thấy giống như anh đang ở ngay trước mắt, loại cảm giác này rất kỳ quái. Trước đây lúc bọn họ thân mật như vậy, khoảng cách thân thể quá gần, nhưng là vào thời điểm đó, cô cũng không có cảm giác thật sự tới gần anh.
Ngược lại hiện tại, bọn họ rõ ràng không có gặp nhau nhiều như vậy , nhưng cứ như anh lúc nào cũng ở cạnh cô, trong lòng cô ngược lại như sóng vỗ dồn dập. Cô có điểm sợ hãi, yêu một người rất thống khổ , chỉ cần nghĩ đến, liền cả người đều đau, cô sợ cái loại này đau, nhưng mà lại không biết nên như thế nào kháng cự lại việc nhớ đến anh.
Mỗi ngày như vậy đều rối rắm trôi qua , đến khi Đặng Bân gọi điện thoại cho cô, cô mới nghĩ đến cũng đã nhiều ngày rồi không gặp anh. Cuối cùng vẫn là ở bệnh viện cùng anh gặp mặt, mà cô vào lúc này cư nhiên ngay cả quan tâm một chút đến thương thế của anh cũng đều hỏi thăm qua loa . Uớc chừng cả đời này nếu không phải Tiêu Thượng Kỳ, cô đều không thể chuyên tâm được.
Hai người bình thường giống như trước đây hẹn nhau đi ăn cơm tối, Hà Tiếu Nhiên nhìn mặt như thế nào cũng không tập trung, hồn vía cứ lơ lững, cũng nhìn ra Đặng Bân sắc mặt cũng không tốt.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Hà Tiếu Nhiên cuối cùng nhịn không được hỏi anh,"Anh xem ra không thoải mái."
"Không có, khả năng trong thời gian này công tác hơi mệt mỏi," Đặng Bân miễn cưỡng cười cười, lắc đầu, hai người nhận ra mấy ngày nay không găp, cũng có điểm ngại ngùng.
"Em gần đây có chút công việc của tòa soan, cũng không có hỏi anh, miệng vết thương của anh thế nào ?" Hà Tiếu Nhiên có chút áy náy, đồ ăn cũng ăn không vô nữa, đơn giản hạ đũa nói,"Anh thật sự không có việc gì sao?"
"Anh là bác sĩ, vài chỗ bị thương ngoài da, sớm đã không có việc gì" Đặng Bân nhìn của đũa của nàng, giống như mới phản ứng lại, hơi hơi lắc đầu nói,"Em đừng để ở trong lòng, anh hôm nay cũng có chút mệt, không muốn nói chuyện, nhưng gặp được em, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều, em đừng để ý."
Hai người chia tay sau bữa ăn, Hà Tiếu Nhiên cũng không có nghĩ nhiều, bất quá ngày hôm sau ở tòa soạn, chợt nghe Thôi Ảnh cùng vài người nhắc tới cái gì mặt người dạ thú. Nghe bàn tán loạn cả đầu, cô mới bực bội hỏi một tiếng: "Có tin tức gì à, ai mặt người dạ thú?"
"Cô không nghe nói gì sao, trên mạng dạo này có một vài viết, nói rằng ở thành phố B của chúng ta có một bệnh viện, ở khoa phụ sản có 1 bác sĩ nam, nhân dịp kiểm tra bệnh nhân, thừa dịp lợi dụng nữ bệnh nhân đó. Bây giờ ai cũng lo lắng không dám đi khám phụ sản." Thôi Ảnh nói cô có đi tìm hiểu qua xem, đi nhiều bệnh viện gần đây, đến mấy khoa phụ sản để nghe ngóng tình hình thì vô tình gặp một người đang kể lại, nói là vài ngày trước, có cô y tá làm trong ca thấy được toàn bộ sự việc xảy ra, còn đương sự là ai thì không tiện nói ra.
"Tôi đã nói với các cô ấy tôi là phóng viên, hãy cho tôi một chút manh mối sự việc, để tôi có thể tìm đương sự và cô y tá đó, đem sự việc này ra ánh sáng" Thôi Ảnh nói, "Nhưng tôi thấy các cô ấy nói sau khi có sự việc trên, rất nhiều tòa báo tìm đến đây để tìm hiểu sự việc, không biết cô y tá kia có để ý đến danh thiếp của tôi không nữa."
"Cô cứ kiên nhẫn, duy trì hỏi han, cô ấy thấy cô có thành ý, nhất định sẽ liên lạc với cô thôi." Hà Tiếu Nhiên vỗ vỗ vai Thôi Ảnh, quay lại máy tính của mình để làm việc.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cô có quen bác sĩ họ Đặng nào đó, lúc đó chẳng phải là bác sĩ khoa phụ sản sao, cô có thể hỏi giúp tôi xem bác sĩ Đặng có tin tức gì không, bọn họ đều là bác sĩ khoa phụ sản, không chừng biết cô y tá kia là ai?" Thôi Ảnh nhìn Hà Tiếu Nhiên, bỗng nhiên chớp chớp mắt, hai mắt tỏa ánh sáng nhảy dựng lên bắt được tay cô,"Thật sự, thật sự, cô phải hỏi giúp tôi một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro