#12
Chiếc đồng hồ của đời người
Châu Hải Lượng
Một người bạn tôi có cha bị bệnh nặng, khi biết tin, anh ấy từ nước ngoài gọi điện về cho tôi, nhờ tôi giúp.
Tôi hiểu ý của anh bạn, cho dù anh có về nước ngay lúc ấy thì cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ mới đến nơi, nhưng tình trạng hiện nay của cha anh thực sự không thể kéo dài đến bốn tiếng đồng hồ nữa. Tôi chạy đến bệnh viện, nhìn thấy trên giường bệnh, cha của bạn tôi toàn thân nối đầy những ống dẫn, nhịp thở gấp gáp. Xung quanh giường bệnh là người nhà với vẻ mặt đau thương.
Lúc ấy ông có chút hoảng loạn không yên, hai mắt dù nhắm nhưng đôi bàn tay vẫn cố gắng giơ lên như cố nắm bắt điều gì. Tôi thoáng nghe thấy ông gọi tên bạn tôi.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi, tôi nhận thấy trong đôi mắt họ là cả một sự chờ đợi và hi vọng. Tôi bước tới giường bệnh, nhẹ nhàng cầm lấy tay ông cụ và nói: "Cha, là con đây, con đã trở về đây".
Cha của bạn tôi lập tức trấn tĩnh lại, niềm vui hiện rõ trên gương mặt ông. Thế nhưng chỉ được một lúc, ông ấy lại trở nên hoảng loạn không yên, ông bỏ tay tôi ra và tiếp tục cố gắng giơ tay lên.
Tôi biết, tôi đã không giấu được ông. Không ai có thể hiểu rõ con trai mình bằng người cha.
Vậy là tôi nói với ông rằng, con trai ông hiện nay vẫn đang ở nước ngoài, khoảng bốn tiếng đồng hồ nữa chắc chắn anh ấy sẽ về đến nơi. Tôi nói với ông: "Cháu bảo đảm là như vậy".
Tôi thấy người nhà của ông lộ vẻ hoang mang, lo lắng. Nhưng cha của bạn tôi một lần nữa trấn tĩnh trở lại, sau đó, ông nghiêng đầu về một bên, một bàn tay giơ lên với vẻ rất cấp thiết.
Tôi nhìn theo hướng đó và thấy trên tường có treo một chiếc đồng hồ. Tôi nói với ông rằng, bây giờ là một giờ mười phút. Năm giờ mười phút con ông sẽ đến.
Ông hạ cánh tay xuống, tôi nhìn thấy ông thở dài một tiếng, cho dù đôi mắt ông đang nhắm chặt nhưng tôi biết trong đôi mắt ấy chứa đầy sự chờ đợi.
Cứ mười phút một lần, tôi lại nắm lấy bàn tay ông và báo cho ông biết đã mười phút nữa trôi qua. Suốt bốn tiếng đồng hồ tôi đã làm như vậy, có lúc tôi cảm thấy dường như ông sắp ra đi nhưng lại bị con số mười phút ấy níu giữ.
Bạn của tôi cuối cùng cũng về đến bệnh viện, anh cầm lấy tay cha và nói: "Cha, là con, con đã về bên cha rồi đây".
Từ đôi mắt nhắm chặt của ông chảy xuống hai giọt lệ mãn nguyện, rồi ông ra đi.
Cha của bạn tôi chỉ vì đợi bạn tôi về để được nghe giọng nói của con mình mà đã cố gắng vượt qua bốn tiếng đồng hồ dài nhất và cũng là những giờ phút cuối cùng trong đời. Các bác sĩ đều nói đây là một điều thần kì.
Sau này, tôi nghĩ, nếu như con trai ông ấy sau năm tiếng đồng hồ nữa mới trở về thì ông liệu có thể tiếp tục cố gắng chờ đợi thêm một tiếng nữa không?
Điều đó hoàn toàn có thể, trong những thời khắc cuối cùng của đời mình, tình thân đã giúp ông ra đi trong mãn nguyện.
Tình thân sâu nặng, đó chính là chiếc đồng hồ thời gian của mỗi con người.
..........Suy ngẫm:
Tình thân giống như những sợi tơ, hàng trăm hàng vạn sợi tơ cuốn lấy nhau, đan kết lại, tạo thành sợi dây liên kết bền vững nhất giữa cha mẹ và con cái, khiến cho tình cảm được truyền từ người này sang người kia. Tình thân là điều quý giá nhất của một con người, nó mang lại cho ta niềm hi vọng, cho dù là trong thời khắc cuối cùng của đời người đi nữa, tình thân cũng làm chúng ta lưu luyến không muốn ra đi. Vì thế hãy biết quý trọng tình thân mà chúng ta đang có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro