Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 14

[Mỗi ngày có một câu chuyện trước khi ngủ]

Tận thế đến gần.

Giống như trong phim, chỉ sau một đêm virus zombie càn quét khắp thế giới, bất cứ ai bị cắn sẽ biến thành một thây ma biết đi.

Tất cả đều sụp đổ.

Trật tự và nguyên tắc được thiết lập trong hàng ngàn năm đều bị phá vỡ chỉ trong vài ngày, các liên minh tổ chức khác nhau mọc lên như nấm sau mưa xuân, dựa vào nhân lực và sức mạnh quân sự của mình để phân định lại lãnh thổ và ức hiếp kẻ yếu.

Và tôi cũng tham gia một tổ chức nhỏ.

Không phải vì tổ chức này mạnh, mà bởi vì người lãnh đạo của tổ chức này, là cấp trên trực tiếp ở công ty trước đây của tôi——

"B, boss..."

Sếp ngậm tàn thuốc trong miệng, tùy ý chém một thây ma đang gầm gừ, m á u đỏ tươi bắn vào nửa khuôn mặt, “Hả?” Anh ta nhẹ nhàng liếc nhìn tôi.

Tôi lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng. Tôi muốn chào kiểu chào quân đội ngay tại chỗ: “Tôi tôi, ý tôi là trưởng phòng! Trưởng phòng!”

“Ừ.” Anh quay mặt đi, lấy khăn tay ra chậm rãi lau vết máu trên mặt.

Tôi không khỏi nuốt nước bọt, “Cái đó, trưởng phòng… vừa rồi anh họ tôi đến tìm, nói, nói muốn tôi gia nhập đội của họ, bởi vì em họ tôi cũng ở đó…”

Tôi chưa kịp nói xong thì trưởng phòng đã nhướng mi, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới bằng đôi mắt sắc bén.

Tôi lập tức im mõm, không dám nói thêm lời nào.

“Chìa tay,” anh ra lệnh.

Không dám trái lời chút nào, tôi run rẩy giơ hai tay lên.

“Ghét tôi à?” Anh nhấc ngón tay của tôi lên, dùng một chút lực tác động lên khớp ngón tay, không đau đớn nhưng đầy đe dọa: “Hả?”

"Không không không ghét!" Tôi nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi——

Lần này tôi không nói dối, tôi thực sự không ghét anh.

Ai lại ghét một người quyền lực, toàn năng, bất khả chiến bại trên chiến trường chứ?

Tôi chỉ hơi sợ thôi.

Dù sao dạo này tôi cũng không người nào gặp người cản g i ế t người như này.

"Không ghét... Không ghét là được."

Trưởng phòng hơi nhếch khóe miệng, nụ cười đang kiềm chế của anh cùng vết m á u chưa khô trên mặt khiến cho nó đặc biệt khát m á u.

“Tôi còn tưởng rằng sẽ không có ai thích tính cách của tôi…” Anh nhếch mép cười khẩy, “Nhưng em đã bị tôi thu hút, thì coi như em là kẻ xui xẻo.”

Ah?

Ý, ý anh là gì?

Tim tôi ngừng đập.

"Tuy rằng trên thế giới này không có cái gì gọi là công bằng chính nghĩa, nhưng tôi cũng không muốn bị em ghét, vậy nên cùng tôi đánh cược đi."

Ở phía xa ánh hoàng hôn bao trùm, trưởng phòng vừa nói vừa gạt tàn thuốc ra, đứng dậy, đổ một cái bóng lớn màu đỏ như m á u lên người tôi.

“Trong những ngày tận thế điên rồ và tuyệt vọng này, lấy mạng sống của mình làm vật đánh cược——”

“Nếu tôi có thể gi ế t được 100 con zombie trước khi bị zombie ăn thịt hoặc bị đồng bào g i ế t c h ế t, em sẽ cưới tôi, được chứ?”

!  ?

Tôi mở to mắt, không thể không cuộn ngón tay lại.

"..."

"Vẫn... còn bao nhiêu?"

Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy hỏi.

“Ngoài cái vừa rồi…”

Tôi nhìn thấy trong đôi mắt sắc bén của anh lóe lên một tia xảo quyệt, "Tổng cộng là 99."

"..."

Tôi thở ra một hơi dài——

Sau đó chộp lấy con dao trong tay anh đuổi theo một thây ma đi ngang qua.

“Phụt—!” “Ôi—!”

Trong ánh mắt sửng sốt của anh, tôi run rẩy nhấc đầu con zombie lên, ngước nhìn với khuôn mặt dính m á u một nửa:

"Bây giờ là 100."

Tôi run rẩy bước đến nắm lấy tay anh.

"Trời vẫn chưa tối... đến Cục Dân chính cũng vẫn kịp."

Tác giả: 菇 凉子

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gia#vị