
CHƯƠNG 1 - ĐỘC HÀNH
Yeonjun chưa từng thật sự cảm nhận được thế nào là cô đơn – không phải vì cậu không lẻ loi, mà bởi từ khi còn rất nhỏ, cậu đã quen với việc chỉ có một mình.
Căn nhà nơi Yeonjun lớn lên luôn vắng lặng đến mức người ta có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng suốt ngày đêm. Cha mẹ cậu bận rộn với những mối quan hệ, những cuộc gặp gỡ, những chuyến công tác nối dài. Họ yêu thương cậu theo cách mà người lớn vẫn hay làm: bằng những món quà đắt tiền, những lời dặn dò ngắn gọn và một cái vỗ vai lúc về muộn.
Còn Yeonjun – cậu bé ngày nào chỉ biết lặng lẽ ăn cơm một mình, làm bài tập một mình, lớn lên trong ánh đèn vàng và bóng tối đan xen – dần học cách không cần ai bên cạnh. Không khóc, không giận, không buồn. Cậu giấu mọi thứ vào trong nụ cười rực rỡ và ánh mắt biết cách tỏa sáng.
Cuộc sống của Yeonjun – nếu phải gọi tên – có lẽ giống như một buổi trưa tháng Mười Một: đầy nắng, nhiều gió, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chút ấm áp nào. Chỉ là ánh sáng. Chỉ là vẻ ngoài được gói ghém tinh tươm, không tì vết.
Seoul vào thu. Không lạnh, nhưng cũng chẳng ấm.
Trời vẫn còn sớm, cái thời khắc đầu ngày khi ánh nắng chưa kịp nhuộm vàng cả thành phố, khi mọi thứ vẫn còn mơ hồ trong lớp sương mù nhẹ. Những chiếc xe buýt vội vã lướt qua những con phố nhỏ hẹp, tiếng giày va chạm trên vỉa hè như những nhịp đập không ngừng của thành phố này. Và ở giữa tất cả sự hối hả ấy, Yeonjun vẫn là một kẻ lặng lẽ, như một hình bóng cô đơn không hề muốn bị phát hiện.
Cậu bước ra khỏi căn hộ nhỏ ở Gangnam, tai nghe vắt qua vai, chiếc balo da đen thắt gọn bên cạnh. Áo sơ mi trắng được sơ vin cẩn thận trong chiếc quần âu, mỗi nếp gấp như vừa được cắt gọt tỉ mỉ. Từ ngoại hình đến phong thái, cậu chẳng khác gì một bức tranh hoàn hảo, vừa đẹp đẽ, vừa lạnh lùng, không bao giờ có bất kỳ khe hở nào cho sự yếu đuối.
Cứ mỗi bước chân cậu đi, không gian xung quanh như bị vây kín bởi sự im lặng. Đôi mắt đen thẳm, phản chiếu chút ánh sáng yếu ớt của buổi sáng, nhưng lại không chứa đựng chút gì gọi là sự sống, sự kết nối với thế giới. Từng ánh mắt chạm vào cậu đều bị khước từ, như thể cậu không phải là một phần của cuộc sống này, hay có thể, chính cậu đã tự cô lập mình khỏi những gì quá gần gũi, quá thật.
Yeonjun chẳng bao giờ cần ai ở bên cạnh – và có lẽ, cậu cũng chẳng bao giờ biết mình có thể cần. Thành phố này đã dạy cậu cách sống một mình, cách tồn tại trong sự lạnh lẽo mà không hề kêu ca, không một lời than vãn. Cậu chỉ di chuyển qua, nhẹ nhàng và lặng lẽ, như một bóng hình thoáng qua trong những góc khuất của Seoul, nơi ánh sáng chưa bao giờ đủ để sưởi ấm.
Trường học hiện lên giữa những con phố nhộn nhịp, những chiếc xe buýt cuối cùng lướt qua vội vã, bóng chúng kéo dài trên vỉa hè khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới cố gắng xuyên qua lớp sương mù nhẹ. Cổng trường mở rộng, như một cánh cửa dẫn vào một thế giới khác, nơi những học sinh ùn ùn bước vào, những nhóm bạn tụ lại cười nói ầm ĩ, những cặp đôi tay trong tay vội vã qua lại. Nhưng Yeonjun, vẫn như mọi khi, bước đi một mình, lạc lõng giữa dòng người náo nhiệt, như một điểm lặng giữa biển sóng.
Cậu bước qua cổng trường, ánh mắt chìm trong suy tư, tai vẫn bịt kín bởi chiếc tai nghe, âm nhạc trong đó như một lớp vỏ bảo vệ, khiến cậu trở thành một hòn đảo cô đơn giữa một đại dương sống động. Dù từng bước đi đều tĩnh lặng, nhưng không thể không nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh, từ những cô gái ngồi trên ghế đá cho đến đám bạn trong lớp, đều đang dõi theo cậu.
"Chính là Yeonjun đấy! Trời ơi, cậu ấy đẹp trai quá."
"Lại là cậu ấy, ai mà không mê cho được, cứ nhìn thôi là tim đập loạn nhịp."
Những lời tán thưởng ấy như những cơn sóng vỗ về, không ngừng lan tỏa quanh cậu mỗi khi cậu bước qua. Nhưng Yeonjun không hề quay lại, không hề đáp lại. Cậu không cần. Những lời khen ngợi ấy giờ đây chẳng còn nghĩa lý gì với cậu, như những chiếc lá rơi đầy quanh mùa thu – chẳng thể níu giữ lại được nữa.
Trong lúc cậu đi qua, một cô gái từ phía sau bị đẩy nhẹ ra phía trước bởi đám bạn của mình, tất cả đều bật cười thích thú như thể đã chuẩn bị cho tình huống này từ trước. Cô gái đứng sững lại, ánh mắt ngập tràn ngượng ngùng, tim đập thình thịch, rồi rụt rè, cô tiến lại gần Yeonjun. Đám bạn phía sau không ngừng cổ vũ:
"Nói đi, nói đi! Mạnh dạn lên nào!"
Cô gái, với một chút run rẩy trong giọng nói, nhìn Yeonjun và lặng lẽ thốt ra lời tỏ tình: "Yeonjun... Mình... Mình thích cậu rất nhiều."
Một khoảnh khắc im lặng, như thể không gian xung quanh ngừng lại. Yeonjun ngước nhìn cô gái, đôi mắt đen của cậu không chút dao động, vẫn lạnh lùng như một mặt hồ phẳng lặng. Cậu nhẹ nhàng tháo tai nghe ra, rồi đáp lại, giọng cậu trầm, không gợn chút cảm xúc:
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể."
lời từ chối đó như một làn gió lạnh buốt thổi qua, khiến cô gái đứng sững lại, đôi mắt thất vọng lướt qua những người bạn đang cười khúc khích, và rồi cúi đầu, lặng lẽ bước đi. Đám bạn xung quanh cười với nhau, nhưng Yeonjun chẳng hề quan tâm. Đối với cậu, đó chỉ là một chuyện chẳng đáng để suy nghĩ. Những lời tán dương, những ánh mắt ngưỡng mộ – tất cả đều không làm vơi bớt nỗi cô đơn trong lòng cậu.
Đối với mọi người, những lời khen ấy là sự công nhận, là ánh nhìn ngưỡng mộ, là thứ ánh sáng chiếu vào cuộc sống của họ. Nhưng đối với Yeonjun... chúng chỉ là những âm thanh vỡ vụn, những từ ngữ trôi qua nhanh chóng như gió, chẳng thể chạm đến tâm hồn cậu, chẳng thể xua tan được nỗi cô đơn đang chất chứa trong lòng.
Tiếng trống trường buổi sáng ngân lên kéo dài như một sợi dây nối giữa thực tại và một điều gì đó đang chờ phía trước. Tầng ba, dãy hành lang phía cuối – nơi lớp 12A nằm im lặng, như thể tất cả đều chờ đợi khoảnh khắc ấy.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn trên hành lang lát gạch, chậm rãi nhưng đầy khí chất. Yeonjun xuất hiện ở khúc ngoặt cầu thang, bước chân không vội, dáng người cao dong dỏng nổi bật giữa ánh nắng nhạt đầu ngày hắt nghiêng qua những ô cửa kính mờ hơi sương. Áo sơ mi trắng được là phẳng phiu, cổ áo cài kín, cặp sách da đeo hờ một bên vai – trông cậu như thể bước ra từ một bức tranh câm lặng của những năm tháng học trò mộng mơ, chỉ là... trong tranh ấy, nhân vật chính chưa bao giờ mỉm cười.
Cậu dừng lại trước cửa lớp.
Tiếng ồn ào bên trong đang rộn ràng bỗng chững lại. Một vài ánh mắt liếc về phía cửa, một vài tiếng thì thầm vang lên như thể người ta đang thấy một điều gì đó không phải ngày nào cũng có cơ hội chạm mắt
Cậu không phải kiểu người bị cô lập hay khó gần – ngược lại, sự hiện diện của cậu luôn là tâm điểm, nơi mọi ánh nhìn vô thức tìm đến. Gương mặt tựa tượng tạc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu hút như đáy hồ tĩnh lặng trong đêm – tất cả hội tụ trong một khí chất vừa điềm nhiên vừa cao ngạo, khiến người ta không khỏi vừa ngưỡng mộ, vừa dè chừng.
Mỗi lần bước vào lớp, không khí như thay đổi. Một cái nhếch môi nhẹ, một cái vuốt tóc vu vơ, cũng đủ khiến căn phòng như sáng bừng lên. Những cái thì thầm, những ánh mắt len lén dõi theo, cả những trái tim thiếu niên thổn thức – tất cả như thể cậu mang theo cả mùa xuân bước vào chốn này.
Nhưng rồi, cái dáng vẻ tưởng như vui tươi ấy – nếu thực sự là thật – cũng chỉ kéo dài được vài phút đầu giờ. Khi tiếng chuông báo tiết vang lên, khi sự chú ý nhạt dần đi, Yeonjun lại lặng lẽ rút khỏi ánh đèn sân khấu vô hình ấy. Cậu ngồi đó, khuỷu tay tì lên bàn, cằm gác nhẹ, ánh mắt lơ đãng dõi ra ngoài khung cửa sổ – nơi ánh nắng vàng nhạt xuyên qua tán cây, nhảy múa trên mặt bàn gỗ cũ. Trông cậu như thể một kẻ đang sống ở thế giới khác – nơi không ai chạm đến được.
"Ê, Yeonjun," một cậu bạn cùng bàn huých nhẹ, ánh mắt tinh nghịch, giọng pha trêu ghẹo,
"con bé lớp bên lại hỏi tao xin số mày nữa kìa. Gì mà hôm qua có thư tay, hôm kia hỏi mày thích mẫu người thế nào. Mày tính làm idol luôn không vậy?"
Tiếng cười rộ lên từ phía sau. Một cậu khác góp vui: "Không thích đứa nào thật à? Hay tại mày 'kén cá chọn canh' nên tới giờ chưa ai vừa mắt?"
Cậu ta bật búng tay cái tách, ánh mắt lóe lên như vừa phát hiện điều gì đó cực kỳ chấn động: "Không lẽ... mày là... gay?"
Không khí thoáng khựng lại, như có một sợi dây vô hình bị kéo căng. Yeonjun khẽ nhíu mày, động tác rất nhỏ nhưng đủ để không gian lạnh đi vài độ. Cậu quay đầu, ánh mắt tối sầm – không phải giận dữ, mà là một sự lạnh lẽo âm ỉ từ sâu bên trong. Giọng cậu vang lên, trầm và khàn, không to, nhưng rõ ràng và nặng tựa một bản án:
"Chúng mày bị điên à?"
Cả nhóm khựng lại. Tiếng cười tắt ngấm. Những gương mặt vốn còn đang rạng rỡ, giờ lặng đi trong vẻ bối rối. Không ai nói gì thêm.
Yeonjun chẳng buồn tiếp lời. Cậu đeo tai nghe vào, dù chưa hề bật nhạc, như thể chỉ để chặn tiếng ồn của thế giới. Mắt lướt nhẹ qua màn hình điện thoại, nhưng chẳng thật sự tập trung. Như thường lệ, cậu rút lui vào chiếc vỏ im lặng, đóng lại mọi cánh cửa kết nối. Như thể nơi duy nhất tồn tại Yeonjun – chỉ là một không gian nhỏ bé vừa đủ cho một người.
Một mình.
___________________
lần đầu t vt thử fic của soojun nha do không đu nên không bt ó hợp ý mọi người không có gì đẻ lại yk giúp t vs ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro