Gò Mả Nhô Cao
Gò Mả Nhô Cao
Tác giả: Đường Hải Long
Lại một đêm ròng rã, tiếng gió trời cứ thổi ào ạt vào chiếc nón lá được vắt ngược ra sau của Hòa.
Vội lau nhanh những vết ố trên cái đèn dầu cũ rích, Hòa thắp nó lên và tiếp tục soi trên cánh đồng giữa đêm khuya tối mịt. Hầu như đêm nào Hòa cũng phải lặn lội từ nhà, đi miệt ra tận ngoài thửa ruộng nhà ông Phú Tưởng để canh ruộng cho ông ta, vậy mà mỗi tháng cậu chỉ nhận được mỗi mười đồng bạc từ chính một ông địa chủ giàu nứt vách đổ tường đó.
Tuy ít ỏi là như thế, nhưng mấy khi Hòa lại thở dài than vãn lấy một lời, cũng phải cực khổ lắm cậu mới xin được một chân giữ ruộng cho nhà ông Phú Tưởng, cho nên cậu cũng rất chịu thương chịu khó, bởi cậu biết rằng nếu từ bỏ công việc này, thì cũng có khá nhiều người trông chờ để thay thế cậu.
Đêm hôm khuya khoắt, đêm nay là đêm thứ bảy, vậy cũng có nghĩa là Hòa đã canh ruộng cho nhà ông địa chủ Tưởng được đúng một tuần lễ rồi, cậu vừa đi rảo bước trên con lương vừa đưa mắt nhìn thẳng ra ngoài cánh đồng, những cơn gió đêm vẫn thổi một cách mãnh liệt, nó như thể đang thét gào trong đêm không ngớt, bất chợt từ xa xa, Hòa vô tình nhìn thấy một bóng người thấp con đội nón rơm đang dang hai tay ra vẫy gọi.
- Hòaaa… Hòaaa ơi…!
Tiếng gọi trầm bổng thất thường, Hòa đưa ngọn đèn lên cao gần mắt rồi nhìn qua hướng bóng người đó, nhưng vẫn không thấy rõ là ai, vừa lúc đó thì trời bất thình lình sấm chớp ì đùng. Tiếng sét làm cậu giật mình, vội cầm trên tay chiếc đèn dầu vừa chạy, vừa nương lại để cho ngọn lửa không bị tắt, nhưng khi Hòa đến được gần chỗ bóng người đó đứng khi nãy thì lại chẳng còn thấy ai nữa, tiếng người gọi tên mình chập vài phút trước cũng biến mất.
Cậu Hòa thầm nghĩ:
"Kỳ lạ thật, nãy vừa mới thấy rõ ràng đây mà, giờ đâu mất rồi nhỉ?, hay đó là ăn trộm?. Mà… cũng không đúng, nếu đó là ăn trộm thì nó dại gì mà gọi tên mình chứ!"
Tiếp tục lần mò xung quanh, Hòa vô tình giẫm phải một thứ gì đó, ánh đèn leo lét của chiếc đèn dầu cứ chập chờn lúc tỏ lúc yếu, nó khiến cho cậu phải đưa ngọn đèn xuống gần sát đất thì mới thấy rõ được thứ dưới chân mình là gì.
Vừa trông thấy một cái chân người động đậy toàn là máu giữa cánh đồng lúa hoang vu, Hòa kinh hãi hét lên giữa bầu trời, kịp trấn an lại bản thân, cậu cố lấy hết can đảm đưa ngọn đèn lên tới khuôn mặt của cái xác, lúc này mới thấy đó chỉ là một con hình nộm. Hòa đưa tay dụi mắt vài cái rồi nhìn lại tổng thể cả con hình nộm đó thêm một lần nữa, lạ lùng thay cái chân ban nãy mà Hòa nhìn thấy không phải là chân người, mà đó chỉ là một đống rơm nhô cao được gắn bên dưới con hình nhân bằng rơm đó.
"Một con bù nhìn, đội nón lá… sao hổm rày mình lại không nhìn thấy nó vậy cà?"
Vẫn còn đang mông lung thì bất chợt có một cánh tay vỗ lên vai Hòa một cái, rồi cất lên một giọng nói thều thào ốm yếu như người sắp chết:
- Đừng có động vàooo…
Hòa điếng người la lên:
- Ma… ma… ma…
Hòa định bật dậy chạy khỏi nơi đó thì lúc này mới có một ông bác già kéo tay lại, rồi nói với theo:
- Cậu làm ngã thằng Cương nhà tôi rồi, cậu còn định chạy sao?
Vội đứng sững lại, Hòa mới nhận ra đó không phải là ma mà chỉ là một ông bác già nua, ông ta mặc một bộ áo bà ba đã rách tươm, cả người cũng bốc lên một mùi hôi tanh đến khó chịu, nhưng không hiểu sao từ trong tâm chàng trai trẻ nghe câu nói mà ông bác già vừa cất lên thì không tài nào chạy nổi nữa, ông ta vác con bù nhìn lên vai rồi dẫn cậu băng xuyên qua cánh đồng, đến chừng mấy chục mét thì tới được một túp lều nhỏ. Ấy vậy mà tự lâu nay Hòa đâu hề biết rằng giữa cánh đồng bạt ngàn ấy lại có một cái túp lều, điều đó làm cho cậu thấy khó chịu, vì cậu nghĩ rằng bấy lâu nay ông Phú Tưởng đã giấu không cho mình biết trong ruộng có lều để ngủ tạm, báo hại cậu cả tuần nay toàn phải ngủ muỗi trên võng ở những lùm cây ven ruộng.
Bẽn lẽn dựng con bù nhìn trước cửa nhà, ông bác già mở cửa đi trước. Khi bước vào trong chiếc lều nhỏ, Hòa vội thắp lại chiếc đèn dầu đã tắt ngắm lúc cậu vừa nhìn thấy con bù nhìn, mắt cậu lúc đó cũng kịp vội lia qua lia lại để quan sát. Cái cảm giác lành lạnh ở sống lưng cứ tự dưng chạy dọc cả người ngay từ lúc bước chân vào lều, làm cho Hòa thấy bất an vô cùng, bên trong mạng nhện phủ đầy, trong lều chỉ có mỗi một cái giường bằng trẻ và một bộ bàn ghế đã cũ, trên bàn có một ấm trà, nhưng khi sờ thử thì nước trong chiếc bình trà lại lạnh như băng, Hòa đã định rót uống nhưng rồi lại để yên nó ở vị trí cũ.
Lúc bấy giờ ông bác già mới hỏi:
- Cậu là ai mà vô đây?
Hòa lễ phép đáp:
- Dạ thưa bác! Con được ông Phú Tưởng thuê để vào đây canh ruộng cho ổng ạ.
- Vậy à!
Hòa tiếp tục nói:
- Mà bác là ai? Sao lại ở trong ruộng này, con đi canh ruộng cho ông Phú Tưởng cũng cả tuần nay mà giờ con mới thấy bác và con bù nhìn này đó.
Ông bác già mỉm cười nhẹ:
- Hừm! Lão ở đây cũng lâu rồi, thằng Cương nó vẫn đứng ở ngoài kia như thường lệ để canh ruộng cho nhà ông Tưởng cũng lâu rồi, vậy mà lão có thấy ổng mướn ai đâu, chả hiểu sao tự dưng giờ lại đi mướn thêm người làm gì cho tốn kém không biết…
Nghe đến đây, Hòa cũng chỉ biết cười trừ, ông bác già thấy vậy cũng cười theo.
Rồi trông ông ta như thấy gì đó rồi vỗ đùi một cái:
- Chậc, ơ kìa… cái thằng này, mày nhìn vào đây làm gì, thằng Hòa nó hiền khô à con, không sao đâu…
Hòa ngạc nhiên:
- Vậy ra có phải là bác gọi con khi nãy ở ngoài đồng không?
Ông bác già lắc đầu:
- Không, thằng Cương nó định đuổi cậu đi đó, sợ cậu miệng nói tầm bậy tầm bạ nên lão mới ra ngoài đồng ôm nó về lều, vừa ra tới đã thấy cậu nên sẵn dẫn cậu vào đây luôn cho vui, chứ cũng mấy khi nhà có khách.
Hòa như vẫn không tin vào những gì mà ông lão vừa nói:
- Ý của bác là con bù nhìn gọi tên con sao?
Ông bác già không đáp lời mà chỉ ngồi cười khề khà, rồi chỉ tay ra ngoài cửa:
- Ờ nó đứng nhìn cậu kìa!
Lúc này Hòa mới quay đầu nhìn theo hướng tay của ông bác già, cậu mới tái xanh mặt khi thấy con hình nộm bằng rơm đã được dựng đứng ở trong túp lều từ bao giờ rồi.
Ngoài trời đêm, tiếng sấm bỗng dưng lóe lên rồi một cơn mưa hối hả đổ ào lên chiếc lều nhỏ, cứ thế cái cảm giác lạnh buốt người tấn công lấy tâm trí của Hòa, cơ thể cậu bỗng mềm nhũn ra, cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Đến tận sáng hôm sau…
Mới buổi sớm tinh mơ, con Út Mén người làm trong nhà của địa chủ Tưởng, nó chạy sòng sọc vào tận phòng của đôi vợ chồng ông bà chủ, vừa thở hì hục vừa nói:
- Ông ơi, có… có chuyện rồi ông ơi!
Vợ cả của ông Tưởng đang ngồi đấm lưng cho chồng, mặt sụ lại rồi quát:
- Mới có sáng sớm thôi hà, mà bây làm cái gì như bị ma đuổi vậy Mén?
Con Út Mén cố thở đều lại rồi đáp:
- Dạ… dạ anh Hòa giữ ruộng nhà mình tối qua… tối qua…
Nghe đến tên thằng Hòa, ông Phú Tưởng lúc này mới vội bật dậy, đôi mắt đăm chiêu một lúc lâu, rồi mới cất lời:
- Mày nói cái gì? Thằng Hòa nó làm sao?
- Dạ thưa ông! Anh Hòa tối qua tới giờ không thấy đâu cả. Hình như là cũng bị như mấy ông đợt trước rồi ạ.
Ông Phú Tưởng nghe tin, khuôn mặt ra chiều như rất giận dữ:
- Mẹ nó! Cái lũ này, nó định ám cái đất nhà tao đến bao giờ đây chứ, cả năm nay tính luôn thằng Hòa này nữa thì cũng được gần chục thằng bị nó phá cho sợ chạy mất dép rồi.
Bà vợ cả vội vuốt ve:
- Thôi thôi! Ông nhà cũng bớt nóng dùm tui đi, mọi chuyện cũng tại… tại…
Thấy con Út Mén đứng nhìn không rời mắt, ông Tưởng mới nhắc khéo cho nó đi ra, bà vợ cả lại nói tiếp:
- Thì cũng tại ông thôi chứ ai!
Ông Phú Tưởng quay mặt sang nhìn bà vợ già:
- Sao lại là tui?
Bà vợ cả đáp:
- Ông còn nhớ vụ của thằng Hai và con Tư Lài không?
- Chuyện qua lâu rồi, bà nhắc để làm gì? Tui có liên quan gì tới hai đứa đó đâu!
- Ông còn dám nói vậy sao? Đừng tưởng là ông qua mặt được tui, chính ông cho người giả dạng làm ăn trộm qua giết con Năm Lài, hòng để cướp đi miếng đất của nhà nó chớ gì, mà trời đúng là giúp ông nên mới để thêm thằng Hai Dương nó yêu con Năm Lài rồi tự vẫn chết theo, ông được nước béo cò cướp luôn ruộng đất của thằng Hai. Để bây giờ trong tay ông có cả một cánh đồng bao la, mà ông nhìn lại thử đi, ngần ấy năm qua cái đồng Ba Cỏ này còn ai mà dám thuê canh tác nữa kể từ khi người ta đồn vong hồn con Năm Lài nó về báo oán ngoài đồng kia chứ.
Ông Tưởng lúc này mới vội xua tay:
- Thôi đi bà ơi! Ba cái chuyện tầm phào đó mà tin làm cái gì, chết là hết, ma cỏ gì.
- Ông không sợ nó hiện hồn về báo thù sao?
- Hứ! Tui đố cả dòng họ nhà nó hiện hồn về hết ở nhà tui đó, ba cái đồ quỷ đó, tui không có tin đâu.
Vừa dứt lời, một cơn gió thổi mạnh vào gian phòng, ánh đèn dầu để trên bàn bỗng dưng bị thổi tắt, bà vợ cả lúc bấy giờ tự nhiên nằm vật ra giường, người co ro uốn éo, mắt trợn ngược lên trắng dã.
Ông Tưởng hốt hoảng, la lên thất thanh:
- Trời ơi! Bà nó ơi, bà bị sao vậy? Bây đâu rồi, con Mén đâu vô đây coi bà bị sao nè con ơi…
Con Út Mén nghe tiếng gọi của ông chủ cũng liền chạy vào bên trong phòng vén màn lên xem thử, nhưng vừa đưa tay chạm vào người bà chủ thì nó lại ôm lòng ngực, máu tràu ra từ miệng tràn ra lênh láng cả dưới đất, ông Phú Tưởng trợn mắt nhìn cảnh tượng khiếp hãi đó mà mặt cắt không còn giọt máu, ông ta cuống cuồng chạy ra ngoài tọt ra ngoài cửa hô hoán hàng xóm tới ứng cứu, nghe tiếng tri hô, bà Tư Lựu ở kế bên nhà cũng chạy qua ngay. Thấy ông Phú Tưởng ngồi vật vờ, khuôn mặt hớt hãi nên cũng đoán ra được gì đó, bà Tư cẩn thận lấy một cành dâu với một chén rượu để trên bàn thờ cửu huyền, theo chân ông Tưởng, bước vào tới cửa phòng hai vợ chồng, bà Tư lấy cành dâu quấy liền ba phát vào vách cửa, xong rồi lại bước vào bên trong, thấy bà vợ ông Tưởng nằm trên giường co giật dữ dội, đến độ sùi cả bọt mép, gân xanh nổi cộm lên hết trên gương mặt, bà Tư lúc bấy giờ mới vừa đọc lẩm bẩm trong miệng cái gì đó rồi húp liền một ngụm rượu trong chén, sau đó lại phun thẳng vào người bà vợ ông Tưởng và cả con Út Mén, phải mất một lúc lâu sau thì mọi thứ mới dần trở lại như bình thường.
Ông Tưởng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chạy đến chăm sóc cho bà vợ, còn bà Tư thì bế con Út Mén ra trước bàn thờ gia tiên nhà ông Tưởng khấn vái cái gì đó rồi mới trở vào gặp ông.
Ông Phú Tưởng mặt buồn hiu, nhìn bà vợ mà miệng cứ khấn đủ thứ:
- Cầu Trời cầu Phật cho bà nhà đừng có chuyện gì, chứ không chắc tui không sống nổi quá.
Bà Tư cười nhếch môi:
- Ông cầu làm gì cho mệt, Phật ở trên cao quá không độ được ông đâu!
Bà Tư ngồi trên bộ ghế gỗ rót miếng trà nóng, tay vừa xoa xoa cốc trà vừa nói:
- Cũng may là tui qua kịp, chứ nếu không thì bà vợ ông chắc đi theo nó luôn rồi!
Ông Tưởng ngạc nhiên đáp:
- Ý của bà là sao, bà Tư?
- Hừm! Tui tưởng là ông phải biết rồi chứ. Chuyện của người làm thì không chỉ có một mình người đó biết, mà còn có trời biết, đất biết, mà… ma quỷ nó cũng biết, ông hiểu hông?
Nghe bà Tư nói thế, tự dưng trong lòng ông Phú Tưởng cũng đoán ra được hàm ý của bà Tư nên cũng không dám nói thêm câu gì. Bà Tư lại nói tiếp:
- Ông lo ráng mà sám hối đi, chứ nghiệp ông nhiều lắm, vầng trán thâm đen, đất nhà ông cũng nặng mùi oán khí, tui nói cho nghe nè! Nếu ông không chết thì báo ứng cũng đổ lên đầu vợ con ông chịu thay hết đấy. Sẵn bà nói cho ông biết, ban nãy tui thấy ngoài cổng nhà ông người âm đứng đông nghẹt, trai gái già trẻ có đủ, không biết là ông có vạ miệng gì không mà tui thấy người ta giận dữ lắm, may nhà có thờ nên không ai vào được.
Nghe đến đây, ông Tưởng tái xanh mặt, tay chân bủng rủng, dù rằng ông ta chưa bao giờ tin trên đời này có ma, nhưng những chuyện khiếp hãi vừa rồi dường như đã nhấn chìm mọi suy tưởng sai lầm đó của ông.
Bà Tư uống tiếp một ngụm trà rồi lại nói:
- Hồi nãy con Út Mén bị tới hai vong hành lận, một trai một gái, bởi vậy mà nó mới bị hộc máu nhiều vậy đó, cũng nhờ phúc đức mà mấy cái vong dữ đó nó không hại chết.
- Cái gì? Lẽ nào là thằng Hai với con Lài?...
Có hơi bất ngờ khi nghe ông Tưởng nói thế, nên bà Tư cũng bắt đầu đưa mắt nhìn ông ta một cách nghiêm túc, xong lại quay đầu nhìn ra cửa phòng rồi lắc đầu:
- Không! Là vong con Lài và một thằng nhóc không rõ là ai cả, nhưng chắc cũng tầm mười chín hai mươi. Bộ đồ nó bận là một bộ áo bà ba nâu đã rách vai, miếng vá to bằng cả bàn tay ở bên vai phải. Hình như là bị ai đó giết chết ấy.
- Làm sao mà bà biết được rõ như thế? Bà nhìn thấy ma được sao?
Bà Tư cười nhẹ rồi gật đầu đáp:
- Cha sanh mẹ đẻ ra là đã thấy rồi, may mắn hồi nhỏ được thầy nuôi nên cũng có chỉ dạy chút ít để phòng thân. Nhưng tính ra thì tui không có được gọi là thầy bà gì đâu, vẫn là người thường thôi.
Ông Tư mặt bừng tỉnh lên:
- Vậy à! Vậy bà coi coi giùm tui coi cái ruộng nhà tui, cả năm nay bị làm sao mà mấy đứa làm thuê cho tui nó canh ruộng, mà cứ chưa đầy một tuần là mất tích, không để lại một dấu vết gì.
- Có chuyện đó sao? Sáng mai dẫn tui ra ruộng nhà ông coi sao đã, chứ giờ nói khơi khơi cũng không tường tận.
- Ừ! Bà giúp được tui thì tui sẽ trả cho bà hậu hĩnh.
Sáng hôm sau…
Nhưng đã hẹn, ông Phú Tưởng dẫn bà Tư Lựu ra ngoài đồng kiểm tra, nhìn một lượt một bà Tư mới lắc đầu:
- Ở đây bình thường mà, không có gì cả.
Ông Tưởng ngạc nhiên:
- Thật không bà Tư? Thế nguyên nhân gì mà ruộng nhà tui bị như vậy chứ?
Tiếp tục đi sâu vào trong thửa ruộng, bà Tư bỗng thấy một con bù nhìn đứng dang tay giữa cánh đồng, thấy có gì đó kỳ lạ nên cũng kéo tay ông Phú Tưởng tẻ ruộng đi thẳng đến chỗ con bù nhìn đó. Khi đến được chỗ con bù nhìn đó rồi thì ông Tưởng và cả bà Tư mới phát hiện ra rằng con hình nhân bằng rơm ấy mặc một bộ đồ giống y như cái vong nam mà bà Tư hôm qua có nhắc tới. Lúc này ông Tưởng mới không còn nghi ngờ gì nữa, vì đã sớm biết được cái vong nhập vào hành xác bà vợ ông và con Út Mén là vong của thằng Cương. Bầu trời của ngày hôm đó bỗng âm u lạ lùng, cơn gió thổi thoang thoảng làm rơi chiếc nón rách trên đầu con hình nhân bằng rơm ấy, nó để lộ ra cả một mớ tóc người trên đó, trông như đó là tóc thật của nó vậy. Ông Tưởng lúc đó cũng có đến sờ thử, nhưng không thể nào tin được khi thấy mái tóc đó lại chính là tóc người thật, những sợi tóc như dính chặt vào cái đầu bằng vải độn rơm của con bù nhìn, có đôi khi đôi mắt vô hồn của nó như đã có khoảng thời gian nào đó liếc nhìn ông Tưởng một cách cay đắng lạ thường.
Tiếp tục nhìn xuống bên dưới chỗ con bù nhìn đang dựng đứng, ông Phú Tưởng lại tiếp tục trong thấy chiếc áo của thằng Hòa để bên cạnh, nhưng điều kì quái hơn là chiếc áo và cả con bù nhìn dường như đang được đặt trên một cái ụ đất nhô cao giữa lòng ruộng, nó trông rất giống với một cái gò mả đã chôn người chết bên dưới.
Bà Tư đứng gần đó được phen chứng kiến hết một lượt, mà ngay cả bà cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy được cảnh tượng đó. Lập tức, ông Phú Tưởng mới cho người đem đào cái ụ đất đó lên, sau đó lại tiếp tục khiếp đãm trước những gì mà từ trước tới nay ông chưa bao giờ gặp, xác của thằng Hòa nằm ngay trong một chiếc quan tài cũ, bên dưới chính xác là có ba cái xác, bao gồm của Hòa và hai người nữa.
Nhưng có lẽ chỉ có ông Phú Tưởng mới biết đó là ai. Riêng bà Tư thì chỉ nhận ra một là của Hòa và một là của thằng Cương, còn cái xác thứ ba thì bà Tư hoàn toàn không thể nào biết được, thế nhưng dù cố kết nối với vong hồn của cái xác đó đến nhường nào thì bà Tư lại càng mệt bấy nhiêu, mà kết quả cũng không được gì.
Ông Tưởng thầm nghĩ:
"Tại sao lại xảy ra cái chuyện kỳ lạ này được? Rõ ràng mình đã giấu nó ở bên ruộng nhà con Lài rồi cơ mà, sao giờ nó lại được chôn ở đây chứ? Thật phiền phức!"
Giữa cánh đồng, bà Tư lại tiếp tục lấy ra cây roi làm bằng mây, nói đoạn bà Tư vừa khấn vái gì đó rồi vội thắp nhang và cắm xuống đất, tiếp tục rải rượu xuống đất, trước nhang đèn nghi ngút, bà Tư lại nhờ ông Tưởng đem ra một chén máu gà rải quanh cái hố, xong rồi mới ra hiệu cho người làm ở nhà ông Tưởng đem chôn hai cái xác ngoại trừ xác của thằng Hòa, đem chôn trở lại như cũ rồi mới để cái roi mây lên trên.
Ngày hôm đó, cũng có một vài người hàng xóm đến coi, nhưng dù cho họ biết được hung thủ giết người thì cũng chẳng ai dám kêu oan vì sợ lại bị ông Tưởng cho người bịt đầu mối.
Quay trở lại hiện trường, chưa đầy nửa tiếng sau, khi nhang vừa tàn hết thì bất thình lình chân nhang bỗng dưng trồi hết lên khỏi mặt đất trở lại, cành roi mây cũng bị đứt làm đôi. Bà Tư vừa nhìn đã khiếp sợ tột độ, vội khăn gối chạy thoát khỏi nơi đó, mấy người dân hiếu kỳ thấy vậy cũng ùa chạy tán loạn, chỉ còn lại riêng ông Phú Tưởng thì đứng như trời trồng giữa trời không một chút cử động.
Sau ngày hôm đó…
Người ta không còn thấy ông Phú Tưởng đâu nữa, riêng bà vợ cả của ông thì nghe đồn đâu cũng bị điên điên khùng khùng rồi đi biệt tăm biệt tích, nhà cửa bỏ tan hoang, trộm vào cổm sạch không còn để lại gì. Mãi đến sau này, khi cánh đồng ấy được huy hoạch thì người ta mới tìm thấy thêm vài cái xác khác nữa, nhưng không ai biết được danh tính của những cái xác đó là ai cả.
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro