Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đêm Khó Ngủ

(THL Đạo Gia Du Ký)
.
Đêm qua con mèo ở dãy phòng trọ em nó lại kêu các bác ạ, nó kêu "oa oa oa" mà nghe rợn người. E vừa nằm dựa tường vừa cầm điện thoại viết truyện ma mà cái con mèo ở ngoài cứ kêu như thế suốt làm em cũng hoang mang, dòm lại đồng hồ cũng hơn 11h đêm rồi. Khỗ lắm, viết truyện nhiều nên thường hay thức khuya lắm. Cũng bữa đó em ngồi trong phòng thì đột nhiên cúp điện, hoảng hồn em tốc biến ra ngoài trước hiên ngay tức thì. Tim đập loạn xạ, em cũng hơi hơi sợ tối lắm vì khi ở trong tối em thường cảm thấy bất an và lo sợ một thứ gì đó.
Em lê thân ra ngồi trên ghế đá trước phòng (phòng trọ em có một băng ghế đá ngay chỗ phòng em thôi) . Em vừa ngồi vừa  tiếp tục viết tiếp câu chuyện còn dỡ dang,... vì ở ngoài ghế đá ánh sáng của đèn đường ngoài con đường lộ lớn vẫn len lối một chút vào nên cũng đơ đỡ...
"oa oa oa" con mèo lại kêu lên những âm thanh mời gọi của nó mà em cũng rợn rợn từ nãy đến giờ. Giờ này thì mấy phòng khác đã ngủ trước khi cúp điện rồi nên chỉ còn em thôi, phòng trọ của em trong hẻm nên khá tối và tất nhiên là vô cùng vắng, có thể nói là hoàn toàn ko có ai qua lại luôn nhe các thím. Em nhớ đến lúc ở cùng chú Lâm ổng có chỉ là nếu khi nào thấy sợ ma quá thì cắm nhan xuống đất gần chỗ mình ngồi rồi cho thêm muối gạo và một cục kẹo, ổng lặp đi lặp lại là chỉ dùng một cục kẹo thôi... mà thú thật là ổng dặn như vậy nhưng em cũng chưa thử lần nào nên em mới quyết định liều lần này vậy. Em mới rọi đèn pin bằng điện thoại vô phòng, tiếng dép "lẹp kẹp" ở phòng kế bên bỗng nhiên vang lên trong đêm thanh vắng và em cam đoan với mấy thím là lúc đó không còn ai thức cả và tiếng động lại phát ra đúng ngay cái phòng cạnh phòng em nhưng mà phòng đó thì chưa có ai thuê cả. Quéo cmn tờ trym rồi em luống cuống xách nguyên bó nhan ra cùng với cái hộp quẹt, kẹo và gạo muối. Bài biện xong xuôi cả rồi em mới đốt nhan lên rồi khấn lâm râm vài câu đại loại như "mô phật cho con được bình yên để con nhập tâm viết truyện chút xíu nhe các cô chú ông bác bà dì ông cố bà xơ..."
Khấn xong rồi thì cắm xuống đất gần ngay kế ghế đá chỗ em ngồi, điều lạ thay là mọi thứ tự nhiên cũng yên ắng theo. Con mèo không kêu nữa, tiếng dép không còn luôn thì lúc đó em mới thở phào nhẹ nhỏm đó các thím ạ 😂 trở lại tiếp tục cầm con điện thoại xì mác phôn lên cậm cụi viết truyện vô tư thì đâu được tầm 15p tự nhiên có một bác nào xuất hiện ngồi kế bên ghế chỗ em ngồi làm em giật mình, cũng chả biết ổng ngồi từ bao giờ, em cũng im ru...
"Khặc khặc"... ổng ho làm em giật bắn cả mình, giật mình lần 2 tự nhiên ổng quay sang hỏi em
"Chú mày làm gì giờ này ngồi đây vậy?"
Long: dạ con ngồi viết truyện tí ạ, sao giờ này chú còn ngồi đây ạ?
Giọng ổng khàn khàn: ờ, tao ngồi ăn đồ ăn tí, nãy có đứa nào cho tao đồ ăn ngoài này nên tao mới ra ăn, ở trong phòng hoài cũng ngột ngạt lắm mày ạ!!!
Long: thế chú ở phòng nào?
(Ổng chỉ ngay cái phòng chưa có ai thuê)
Long: ủa cái phòng đó có ai thuê đâu chú, chú dọn vô hồi nào sao con không biết vậy ta?
Ông chú: trời tao ở lâu rồi vậy mà mày cũng hông biết ...
Nghe nói vậy nên em cũng không hỏi gì thêm, rồi được một lát thì có điện. Em trở vô phòng rồi sực nhớ là quên chào ông chú nhưng khi em quay ra là ổng đâu mất tiu rồi. Phải đến sáng ra em đi ngang phòng đó vẫn khóa cửa, lên hỏi bà chủ thì mới tái mặt là cái phòng đó vẫn chưa có ai thuê cả... 😷 em từ từ trở về phòng với một tâm trạng vô cùng hoang mang và mới phát hiện thêm một chuyện kinh hoàng hơn nữa là ... em lại bị ông Lâm đáng ghét troll 😭... quá ác nha nha nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro