Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Lời ngọt ngào

Nhìn biểu cảm không thể tin nổi của Lê Vân, Nam Nhứ lặp lại: "Sư phụ, ta mang thai rồi."

"Ta......" Nàng nghiêng đầu đầy bối rối, đưa tay xoa bụng, "Ta mang thai một quả trứng?"

Không biết có phải do là trứng hay không, nàng hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác mang thai thực sự, ngược lại còn thấy vô cùng kỳ lạ: "Ta vậy mà mang thai một quả trứng!"

Lê Vân nắm tay nàng, ban đầu siết mạnh, nhưng rồi từ từ nới lỏng, sợ làm nàng đau.

Hắn hỏi: "Nàng biết chuyện này thế nào?"

Nam Nhứ nói: "Vừa rồi ta cảm thấy trong bụng động một chút, liền...... Nội coi xem thử."

Nam Nhứ nhỏ giọng nói thầm: "Ta còn tưởng rằng mình mập lên chứ."

Nam Nhứ nói: "Sư phụ, có phải vì ta nuốt Long tức, nên mới mang thai rồng con không?"

Lê Vân khẽ nhíu mày, đặt tay lên bụng nàng: "Có lẽ không phải. Nơi này, không khác so với lúc trước."

Nam Nhứ: "...... Ý chàng là sao? Hóa ra chàng vẫn biết ta mập lên hả?!"

Lê Vân nói: "Ừm."

Nam Nhứ: "......"

Đáng ghét!

Nam Nhứ bực bội nói: "Sao chàng không nói cho ta?"

Lê Vân nói: "Không có gì đáng để nói."

Nam Nhứ: "...... Hả?"

Nàng ngắm nhìn Lê Vân, chỉ thấy hắn nhìn nàng như bình thường, ánh mắt bình tĩnh, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bên thái dương nàng: "Dù gầy hay mập, trong mắt ta vẫn không thay đổi."

Nam Nhứ bất chợt đỏ mặt.

Người này sao có thể thản nhiên nói lời âu yếm như vậy chứ!

"Khụ......" Nam Nhứ quay đầu đi, "Vậy, vậy ý chàng là...... Quả trứng này đã có từ trước sao?"

"Ừm," hắn nói, "Ngoại trừ lần đầu tiên...... Những lần sau ta đều dùng thuốc tránh thai. Việc nàng mang thai, chắc hẳn đã được vài ngày."

Nam Nhứ: "............"

Một lần liền trúng, cái vận khí gì đây.

Lê Vân nhớ đến lần Ô Đại Sài thử thăm dò việc Nam Nhứ mang thai hay không, cuối cùng vẫn nhịn, không bán đứng Ô Đại Sài.

Hắn nói: "Nàng kiểm tra lại, xem vết thương cũ thế nào rồi."

Nơi này không có linh khí, hắn không thể dùng linh lực thăm dò cơ thể nàng, chỉ có thể bảo nàng tự kiểm tra.

Lê Vân nhịn không được dặn dò thêm một câu: "Xem cẩn thận một chút."

Nam Nhứ: "Biết rồi mà!"

Nam Nhứ bắt đầu cẩn thận kiểm tra kinh mạch đã cạn kiệt linh lực của mình ——

Không có linh lực lưu thông, càng dễ dàng nhìn rõ màu sắc đậm nhạt trong kinh mạch, những chỗ từng bị thương, phần thịt chết đã bong ra, màu nhạt hơn hẳn so với những nơi khác.

Những chỗ bị thương ấy...... Hình như đã lành hẳn rồi.

Ngay cả nội đan trong cơ thể nàng, dường như đã mập hơn...... Khụ khụ, tròn thêm một vòng.

Nam Nhứ nói: "Vết thương đều đã lành, nội đan cũng lớn hơn một vòng."

Lê Vân suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ do trước đây vết thương của nàng chưa lành, tinh lực trong cơ thể đều tập trung chữa trị, không đủ dưỡng chất nên quả trứng chưa thể phát triển. Vừa rồi nàng nuốt nhiều Long tức như vậy......"

Nghĩ đến đây, thần sắc Lê Vân bỗng trở nên nghiêm trọng.

Nếu đúng như vậy, lúc hắn độ kiếp, nàng lao vào cứu hắn, vì hắn mà bị trọng thương......

Lê Vân chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nếu quả trứng này bá đạo hơn một chút, hút cạn toàn bộ dưỡng khí của nàng, liệu nàng có thể sống đến ngày hôm nay hay không còn chưa biết được.

Lê Vân toát mồ hôi lạnh, duỗi tay, gắt gao ôm chặt nàng vào lòng.

Nam Nhứ bị hắn bất ngờ ôm chặt, bèn chọc nhẹ vào người hắn: "Sư phụ?"

"...Ừm."

Hắn nhắm mắt, chóp mũi quanh quẩn hương thơm quen thuộc của nàng, rồi mở mắt ra.

"Phát hiện có thai trong địa cung......" Hắn nói, "Cũng là điều tốt."

Bên trong địa cung này, ngoài Long tức ra, hẳn còn có không ít thứ đại bổ đối với nàng. Phụ nhân bình thường khi sinh nở, đều phải bước qua quỷ môn quan, thân phận nàng vốn đặc biệt, từng chịu thương tổn nghiêm trọng, nếu có thể bồi dưỡng cơ thể đầy đủ ở đây, cũng không phải chuyện gì xấu.

Hắn đầy áy náy nói: "Làm nàng có thai, là lỗi của ta."

Nam Nhứ trừng mắt nhìn hắn.

Rõ ràng lần đầu tiên...... Là nàng cưỡng ép hắn mà, khụ khụ.

Nam Nhứ rất không thích hắn như thế này, cứ đổ hết trách nhiệm lên bản thân.

"Chàng nói vậy," Nam Nhứ phàn nàn, "Chẳng lẽ một mình ta có thể mang thai được sao?"

Lê Vân vẫn giữ nguyên thái độ: "Là lỗi của ta."

Nam Nhứ: "Chàng chàng chàng! Chàng cố ý chọc giận ta!"

Nàng giận dữ nhào đến, vung tay vung chân định cắn hắn, chợt nghe hắn nói: "Ngày đó, ta vốn có thể đẩy nàng ra, nhưng ta không làm."

Hắn nhìn nàng, thẳng thắn mà thanh khiết: "Ta tham lam, không nỡ buông tay."

Nam Nhứ: "......"

Mặt Nam Nhứ lại đỏ bừng.

Chuyện gì đây?

Người này đi học lớp bổ túc nói lời ngọt ngào như này từ lúc nào vậy?!

Nam Nhứ cảm thấy đôi khi nàng và Lê Vân giống như cặp phu thê già, hiểu nhau đến mức không còn xa lạ; đôi lúc lại giống như đôi tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt. Trải nghiệm yêu đương như thế này...... Thật sự rất mơ hồ.

Nhưng lại khiến người ta rung động một cách kỳ lạ.

Dường như mỗi lần, đều có thể khám phá ra một mặt mới khiến nàng rung động về hắn, rồi lại......

Rung động thêm một chút nữa.

Nam Nhứ ngước nhìn hắn, không kìm được mà hôn nhẹ lên môi hắn.

Nàng nói: "Sư phụ."

Lê Vân: "Hửm?"

Nam Nhứ nói: "Ta thích chàng lắm đó."

Hắn nhẹ nhàng đáp: "Ừm."

Nhưng đôi tai hắn đã âm thầm đỏ lên.

Nam Nhứ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, bất giác tìm được niềm vui từ việc trêu chọc nam chính trực.

Ngay khi nàng chuẩn bị hôn hắn thêm lần nữa, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ở đằng sau.

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Lăng Ca không biết từ khi nào đã quay về.

Nam Nhứ có chút ngượng ngùng tách khỏi Lê Vân, rồi cúi đầu.

Liễu Lăng Ca dường như vừa cãi nhau một trận kịch liệt với Phong Dị, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt.

Nàng nhìn bọn họ, gượng cười: "Sư muội, sư...... Kiếm Quân."

Nàng nói: "Ta với Phong Dị như nước với lửa, cùng là đệ tử của Thái Huyền Tông, trong địa cung này, ta muốn kết thành đồng minh với hai người."

Liễu Lăng Ca thu hồi cảm xúc, hít sâu một hơi: "Không biết sư...... Kiếm Quân làm thế nào vào được địa cung này? Có cách nào ra ngoài hay không?"

Lê Vân nói: "Vào đây chỉ là tình cờ, ta cũng không cũng không có cách ra ngoài."

"Ngươi không có cách, hay không muốn cho ta biết?"

Phong Dị từ phía sau Liễu Lăng Ca bước tới, đứng dựa vào bức tường phía xa, liếc mắt nhìn qua: "Lê Vân, nếu không ra được, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây đến tận khi trời đất hoang tàn, chi bằng hợp tác, cùng nhau phá giải. Ta nói cho ngươi những gì ta biết, ngươi nói cho ta những gì ngươi biết, thế nào?"

Lê Vân nhìn qua, ánh mắt nhàn nhạt: "Nghe đồn Ma Tôn đang bệnh nặng, cần uống Long huyết. Ngươi đến bí cảnh này, chẳng phải để tìm trong Long Mộ xem có thể chữa lành vết thương không. Nếu đã như vậy, ta đợi thương thế ngươi trở nặng, rồi một kiếm kết liễu tính mạng của ngươi."

Lê Vân kéo Nam Nhứ ra sau, tay nắm chặt Trảm Phong.

Phong Dị cũng đứng thẳng, sát ý lan tỏa.

Không khí giữa hai người như giương cung bạt kiếm, Nam Nhứ cẩn thận lùi về sau một bước, không muốn gây thêm phiền toái cho Lê Vân.

Ngay lúc nàng vừa động đậy, quả trứng trong bụng dường như cảm nhận được sát khí, nhảy lên một cái.

Cú nhảy này khiến Nam Nhứ vi diệu cảm nhận được bên trong địa cung có một dòng chảy mà nàng có thể không chế.

Giống như giờ phút này, nàng biến thành chủ nhân của địa cung.

Nàng khẽ động tâm niệm, một tiếng "Két" vang lên, cánh cửa mở ra.

Hiện ra trước mắt bọn họ là một hoa viên rực rỡ sắc màu.

Trời đất.

Không ngờ trong địa cung còn có cả hoa viên.

Hơn nữa, hoa viên này......

To —— quá —— đi!

Nam Nhứ nhìn kỹ, hoa viên này muôn hoa đua nở, những tán cây xanh um tùm ——

Điều quan trọng hơn là, linh khí khắp nơi!

Trong hoa viên, phóng tầm mắt ra xa, đều là linh thực.

Nam Nhứ nhìn kỳ trân dị thảo bên trong, không kìm được mà nước miếng chực trào ở khóe miệng.

Nhiều thảo dược quá!

Nếu nàng đào hết chỗ này mang đi...... Có tính là thừa kế di sản không nhỉ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro