Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98: Đồng tâm

Thủ Tâm Trại.

Sau khi Kinh Nhung gặp lại Chu Thắng Nam, nghe Chu Thắng Nam nói nơi này là Long Mộ, sắc mặt trở nên vi diệu hơn vài phần.

Chu Thắng Nam thấy biểu cảm của hắn, nói: "Ngươi biết gì sao?"

Kinh Nhung ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thật về thân phận của mình.

Đã lỡ bước vào chốn quỷ dị này, thành thật và hợp tác mới là điều quan trọng nhất.

Hắn mím môi, nói: "Tỷ tỷ, ta là bán yêu, là con của một yêu thú và nhân tu."

Chu Thắng Nam không phải kẻ ngu ngốc, vừa nghe đã hiểu ngay ẩn ý trong lời hắn: "Ngươi......"

"Ừm," Kinh Nhung nói, "Nương ta là Nhai Tí."

"Nhai Tí......?" Chu Thắng Nam suy nghĩ một chút, bỗng nhiên phản ứng kịp, "Là Nhai Tí trong chín người con của rồng? Vậy Long Mộ này......"

Ánh mắt Kinh Nhung thoáng ảm đạm vài phần: "Long Mộ này, ta cũng không rõ lai lịch. Ta chỉ biết, năm xưa nương ta từng vào bí cảnh này, cảm ứng được điều gì đó, nhưng vẫn chưa thể hóa giải cấm chế. Ta nỗ lực đột phá Trúc Cơ...... Cũng là để có tư cách vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh, mong tìm được một chút cơ duyên trong bí cảnh. Chỉ khi ta mạnh hơn...... Mới có thể cứu nương ta ra ngoài!"

Nghe xong, Chu Thắng Nam im lặng hồi lâu, rồi giơ tay phải lên: "Ta, Chu Thắng Nam, thề rằng sẽ không tiết lộ nửa lời về thân phận của Kinh Nhung cho bất cứ ai......"

"Tỷ tỷ!"

Kinh Nhung ngắt lời nàng.

Thiếu niên cau mày: "Ta không cần tỷ thề, ta tin tỷ!"

Khuôn mặt Chu Thắng Nam vẫn kiên định như cũ.

Nàng không phải nữ tử mềm yếu, đôi mắt vững vàng như thép: "Ngươi nguyện ý tin ta, nhưng ta vẫn muốn thề. Chuyện này không liên quan đến việc ngươi có tin ta hay không, mà là nguyên tắc ta đặt ra cho bản thân. Người không giữ chữ tín sẽ không thể đứng vũng, Chu Thắng Nam ta, xưa nay luôn đường đường chính chính bước đi trên thế gian."

Chu Thắng Nam lặp lại lời thề.

Tuy rằng Trúc Cơ kỳ không có năng lực lời nói hóa thành quy tắc như Nguyên Anh kỳ, nhưng đã bước trên con đường tu hành, nếu phản bội lời thề, tất sẽ bị Thiên Đạo nghiêm khắc trừng phạt.

Sau khi thề xong, nhìn thiếu niên vẫn còn sững sờ, không phân tâm mà nhanh chóng quay lại vấn đề trước đó: "Ngươi không biết manh mối gì về Long Mộ, vậy mấy ngày nay ở Thủ Tâm Trại, có phát hiện gì không?"

Kinh Nhung nói: "Trong trại này còn có một trại chủ, là Đại Vương của bọn họ, có lẽ là một nữ yêu. Ngoài ra còn có một tu sĩ rơi xuống cùng chúng ta, đã bị đưa đến chỗ của trại chủ."

Chu Thắng Nam nói: "Ngươi và ta đều không có linh lực, chắc hẳn người kia cũng vậy. Ngày mai chúng ta ra ngoài thăm dò, xem người kia là địch hay bạn, có cần cứu giúp hay không. Hai người chúng ta còn yếu, có thêm một người, cũng coi như thêm trợ lực."

Kinh Nhung nói: "Ta cũng nghĩ vậy."

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài vang lên giọng nói của vẹt yêu: "Ở trong đó lâu như vậy rồi, sao không nghe thấy tiếng động nào, không có lấy một tiếng kêu?"

Bên ngoài đang có ý định đẩy cửa vào, Chu Thắng Nam và Kinh Nhung nhìn nhau, rồi đột nhiên nàng lật người đè hắn xuống dưới.

Chu Thắng Nam nhìn về phía hắn: "Ngươi kêu vài tiếng để lừa bọn chúng đi."

Kinh Nhung đỏ bừng mặt: "Tỷ tỷ...... Ta?"

Chu Thắng Nam nói thẳng thừng: "Ta không biết làm."

Kinh Nhung: "......"

Hắn cũng không biết mà!

Nhưng hắn từng bị mua bán làm nô lệ không ít lần, đã chứng kiến không ít chuyện bẩn thỉu.

Kinh Nhung chịu đựng sự xấu hổ, học theo dáng vẻ của những người đó, phát ra mấy âm thanh mờ ám từ cổ họng. Hơi thở của Chu Thắng Nam vây quanh người hắn, khuôn mặt nàng gần ngay trước mắt, khiến hắn không khỏi hoảng hốt vài phần.

Tiểu yêu kia đẩy cửa bước vào, vừa thấy hai bóng người đan xen trên giường, lại nghe những âm thanh, lập tức hài lòng lui ra ngoài.

Tiểu yêu cười nói với đồng bọn bên ngoài: "Không bao lâu nữa, chúng ta lại có thêm nô lệ để dùng rồi!"

Tiểu yêu vừa đi khỏi, Chu Thắng Nam lập tức buông hắn ra, rồi ngồi dậy.

Kinh Nhung cũng muốn ngồi dậy theo, nhưng Chu Thắng Nam lại đè vai hắn xuống, nhẹ nhàng đẩy hắn nằm lại giường.

Khuôn mặt Kinh Nhung lập tức đỏ lên: "Tỷ, tỷ tỷ......?"

Ánh mắt nàng vẫn thẳng thắn, không hề có một chút tà niệm: "Tiếp tục đi, lừa bọn chúng."

Kinh Nhung: "......"

Hắn không thể không nằm xuống, tiếp tục giả vờ.

Chờ đến khi cổ họng hắn khàn đặc, Chu Thắng Nam rót cho hắn một chén nước. Hai người nghỉ ngơi suốt một đêm, rồi lại bị đám tiểu yêu đuổi ra ngoài lao động, trong lúc làm việc, bọn họ tình cờ chạm mặt một tu sĩ mặc đạo bào của Thái Huyền Tông, Kinh Nhung nhìn thấy hắn, thoáng cúi mắt xuống.

Người này gầy trơ xương, trông như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, sắc mặt vàng vọt, ngay cả đứng cũng không vững, hệt như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi hắn ngã nhào.

"Tỷ tỷ, ta biết người đó."

Kinh Nhung ghé vào tai Chu Thắng Nam: "Hắn là chủ nhân cũ của Thái Hư Kiếm."

Kinh Nhung có một thanh Thái Hư Kiếm, lúc trước Chu Thắng Nam vào Kiếm Trủng chọn kiếm đã từng nghe về nó.

Nàng còn biết, thanh kiếm này có thể phân biệt ma khí, nhưng chủ nhân cũ của nó không chịu chân thành hòa hợp với kiếm, mà cưỡng ép dùng đan dược để thần phục, cuối cùng bị Thái Hư Kiếm phản phệ, từ tu vi Kim Đan kỳ rớt xuống Trúc Cơ kỳ.

Chu Thắng Nam nhìn về phía người nọ, nói: "Xem ra, đây không phải người có thể hợp tác."

Một kiếm tu, mà ngay cả thanh kiếm của mình cũng không chân thành đối đãi, vậy thì đối với người khác cũng không có bao nhiêu thật tâm.

"Hơn nữa......" Chu Thắng Nam nhớ lại, "Kỳ thì hôm ấy, A Duyệt nói từng thấy hắn rơi xuống đầm lầy, vậy mà vẫn vượt qua được kỳ thi. Ngay cả kỳ thi cũng gian lận, e rằng thực lực của hắn không đáng tin cậy."

Chu Thắng Nam và Kinh Nhung thương lượng, quyết định tránh xa hắn, không ngờ, hắn từ đám tiểu yêu trong Thủ Tâm Trại nghe được còn có một tu sĩ ngoại lai, thế là tự tìm đến trước mặt Chu Thắng Nam.

"Đạo hữu," Người đó nhìn thấy Chu Thắng Nam mặc đạo bào của Thái Huyền Tông, trong lòng mừng rỡ, "Ta cũng là người của Thái Huyền Tông, chẳng may rơi vào nơi đây, chúng ta có thể đi cùng nhau. Ta tên là Bùi Thiếu Tỉ, đệ tử Đạp Tuyết Phong."

Mấy ngày nay, Kinh Nhung bị bắt làm nô dịch, đã sớm bị thay sang bộ đồ khác.

Hắn trực tiếp làm lơ Kinh Nhung, chỉ cho rằng Kinh Nhung là tên bán yêu trong Thủ Tâm Trại, chứ không phải tu sĩ ngoại lai.

Để thể hiện thành ý, hắn lập tức mang đến một tin tức: "Ngươi biết, nơi này là Long Mộ chứ?"

Chu Thắng Nam gật đầu: "Biết."

"Hôm qua ta và Đại Vương......" Nói đến đây, sắc mặt Bùi Thiếu Tỉ có phần chán ghét, "Lúc ta hoan hảo với mụ yêu bà đó, ta nghe thấy bọn họ nói trong Long Mộ có điều bất thường, là người canh giữ, bọn họ định đi điều tra."

Trong mắt Bùi Thiếu Tỉ lóe lên tia tham lam: "Đạo hữu, nếu vào được Long Mộ...... Ắt hẳn bên trong có rất nhiều bảo vật. Đến lúc đó, có khi ngươi có thể kết đan, mà Kim Đan vỡ nát của ta, không chừng có hy vọng kết đan một lần nữa!"

Chu Thắng Nam không rõ lời hắn là thật hay giả, cũng không chắc có âm mưu nào đó hay không.

Nàng giả ý đồng ý: "Ta mới nhập môn không lâu, trước đây vẫn sống ở thế gian. Về chuyện tu chân chưa hiểu biết nhiều...... Tất cả nghe theo sư huynh."

Bùi Thiếu Tỉ chiếm được quyền chủ động, càng hài lòng với sự thức thời của Chu Thắng Nam.

Hắn nói: "Ngươi đi theo ta. Chỗ mụ yêu bà đó, ta sẽ giúp ngươi trà trộn vào."

Trực giác của Kinh Nhung cảm thấy không đúng, liếc nhì Bùi Thiếu Tỉ, sau đó cúi mắt, che giấu sát ý trong lòng.

......

Trong địa cung.

Nam Nhứ liên tục lắc đầu, nàng cảm giác hình như Lê Vân đã bị nàng qua mặt rồi.

Nào ngờ Lê Vân chỉ cảm thấy Nam Nhứ trước mặt hắn, tâm tư quá đơn giản, nàng nghĩ gì, hắn đều có thể nhìn thấu ngay lập tức.

Nàng không muốn nói, vậy hắn chỉ cần theo dõi từng động tĩnh của nàng là được.

Mà Nam Nhứ vẫn hoàn toàn không hay biết.

Nam Nhứ tưởng rằng Lê Vân đã không còn chú ý đến bụng của mình, bèn hỏi hắn: "Sư phụ, bây giờ chúng ta làm gì đây?"

Bị nhốt trong địa cung quá lâu, quả thật rất buồn chán.

Hơn nữa, nàng...... Thật sự rất muốn khôi phục linh lực!

Không biết có phải vì linh lực trong nơi này bị hạn chế hay không, nàng đã nuốt quá nhiều Long tức, đến cả nội đan cũng cảm thấy căng trướng.

Lê Vân nhìn qua địa cung một lần: "Sau khi nàng nuốt nhiều Long tức như vậy, có cảm thấy gì khác lạ không?"

Nam Nhứ lắc đầu: "Không có."

Thật kỳ quái.

Những vai chính khác hễ mang huyết mạch nghịch thiên, vừa vào bí cảnh đã trở thành chủ nhân bí cảnh, sao đến lượt nàng lại vô dụng đến vậy chứ......

Lê Vân lại nói: "Vậy nàng có cảm thấy cơ thể có gì thay đổi không?"

Nam Nhứ chột dạ liếc trái liếc phải: "Có, có sao...... Không phải chứ!"

Lê Vân chạm nhẹ lên đầu nàng, ghé sát tai thì thầm: "Sừng của nàng hình như đã dài thêm một chút."

Nam Nhứ: "...... Hả?"

Hắn nói: "Trước đây chỉ dài một đốt ngón tay, vừa rồi dường như đã dài thêm nửa đốt."

"Sơ Thất," hắn nói, "Nàng bị Hóa Hình Đan cưỡng ép trưởng thành, cơ thể vẫn còn mang di chứng. Long tức này đã bù đắp phần thiếu hụt trong cơ thể nàng. Chỉ là nơi đây không có linh khí, nên nàng vẫn chưa nhận ra. Đợi đến khi linh khí tràn vào, nàng sẽ phát hiện cơ thể mình đã có sự thay đổi."

Nam Nhứ gật gật đầu: "Thì ra là vậy......"

Nàng gãi đầu nói: "Sư phụ, lúc này trông chàng giống y tu hơn ta đấy. Có phải chàng lén học y thuật không?"

Lê Vân nói: "Lúc trúng hàn độc có học một ít."

Hiện giờ hiểu rõ những điều này, chẳng qua là vì...... Người đó là nàng.

Biết rõ mọi biến đổi trên cơ thể nàng, vậy nên không cần ai chỉ dạy cũng tự khắc hiểu được.

Nam Nhứ không nhận ra hàm ý trong lời hắn, đôi mắt sáng rực nhìn hắn: "Sư phụ lợi hại quá!"

Lê Vân chỉ cười nhạt, không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhéo nhẹ tai nàng.

Nam Nhứ bị hắn chạm trúng chỗ nhột, bật cười né tránh: "Sư phụ, chúng ta đi xem mấy cánh cửa kia đi?"

Lê Vân nói: "Ừm."

Mặc dù hắn đã kiểm tra qua một lượt, không phát hiện gì đặc biệt, nhưng biết đâu Nam Nhứ lại có thu hoạch khác.

Hai người cùng nhau đi đến một cánh cửa lớn.

Trong địa cung này có tổng cộng bốn cánh cửa, mỗi cửa đều được chạm khắc hoa văn phức tạp. Sau khi vào địa cung, Nam Nhứ chỉ mải mê ăn Long tức trong Dạ Minh Châu, nên vẫn chưa quan sát kỹ, giờ mới nhìn kỹ lại...... Trên mỗi cánh cửa, đều vẽ những bức tranh vui chơi hưởng lạc.

Trong mỗi bức tranh đều có vũ cơ và ca cơ, uống rượu vui chơi. Không hề có cảm giác tiên khí phiêu dật, mà ngược lại vô cùng náo nhiệt, rực rỡ như gấm hoa, vàng bạc chất thành đống.

Ồ......

Thật giống với phong cách xa hoa lộng lẫy của địa cung này.

Trong bốn cánh cửa, một cánh cửa mở toang, chính là lối vào Liễu Lăng Ca và Phong Dị vừa đi qua, ba cánh cửa còn lại đều đóng chặt.

Trên cánh cửa đóng chặt ở giữa, có một bức tranh vẽ đầy yêu thú, có hồ ly, có chim, có hổ, có báo, tất cả đều theo sau một người có gương mặt mơ hồ, cùng nhau nâng chén cạn ly.

Màu sắc của tranh vẫn tươi sáng, dường như dù đã trải qua bao năm tháng, nhưng vẫn xán lạn như ban đầu.

"Sư phụ, bức tranh này......" Nam Nhứ nói, "Khiến ta muốn khóc."

Lê Vân hỏi: "Sao vậy?"

Nam Nhứ nói: "Ta cảm thấy, người vẽ tranh vô cùng hoài niệm người này. Người này...... đã mất rồi."

Mắt Nam Nhứ bỗng đỏ hoe: "Nơi này, hẳn là một lăng mộ."

"Nàng cũng nghĩ như thế."

Lê Vân gật đầu, nói: "Ta cũng đã suy đoán, nơi này có thể là Long Mộ."

Nam Nhứ tức khắc cảm thấy một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng.

Rõ ràng nàng vẫn luôn không thấy bất kỳ cảm ứng nào, nhưng sau khi nghe nói nơi này là Long Mộ, dường như cảm thấy có sự liên kết kỳ lạ với địa cung này.

Nàng không kìm được đưa tay chạm lên hình bóng mơ hồ của người trong tranh.

Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng rồng ngâm từ xa xăm vang lên.

Tiếng rồng ngâm đó hùng hậu, uy nghiêm, vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể đã khắc sâu vào linh hồn nàng, khiến huyết mạch trong cơ thể nàng không kìm được mà run rẩy.

Nam Nhứ chỉ cảm thấy trái tim mình khẽ run, đồng thời trong bụng cũng có thứ gì đó nhảy lên một chút.

Nam Nhứ: "......"

Khoan đã.

Sao trong bụng nàng lại nhảy một cái?

Nàng như bị ma xui quỷ khiến mà nội coi cơ thể mình, sau đó nàng trông thấy một quả trứng nhỏ đang nằm yên trong bụng.

Nam Nhứ: ".................."

Toan Nghê không phải là động vật có vú sao?

Nàng lại mang thai một quả trứng!

...... Nhưng dường như cũng không hẳn không thể giải thích.

Có lẽ đây chính là sức mạnh của huyết mạch Long tộc, nàng nuốt nhiều Long tức như vậy, xem như đã bồi bổ đầy đủ, vì thế mang thai một quả trứng?!

Nam Nhứ ngơ ngác, nặng nề quay sang nhìn Lê Vân: "Sư phụ......"

Lê Vân: "Hửm?"

Nam Nhứ nhìn hắn không chớp mắt: "Ta mang thai rồi."

Một Lê Vân Kiếm Quân xưa nay luôn trầm ổn điềm tĩnh, không hề hoảng loạn trước nguy hiểm, ngay giây phút ấy, biểu cảm trên gương mặt hắn bỗng đông cứng lại.

"Nàng......" Lê Vân khó khăn nói, "Nàng nói gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro