Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 95: Long tức

Lúc Nam Nhứ bị Lê Vân đè lên vách tường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ ——

Nam nhân khi ghen thật sự đáng sợ.

"Hiện tại tất nhiên là thích chàng rồi."

Nàng ôm lấy hắn, cọ qua cọ lại trong lòng hắn: "Sư phụ, đừng quậy nữa được không......"

Phong Dị vẫn còn ở bên ngoài......

Thật sự là quá mất mặt rồi!

Không biết có phải câu nói này đa xoa dịu hắn hay không, hơi thở của hắn dần dần trở nên trầm tĩnh hơn một chút. Nhưng Nam Nhứ không nhìn thấy sắc mặt hắn, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.

Lê Vân hôn lên trán nàng, nói: "...... Chúng ta về thôi."

Nụ hôn của hắn dần dịch lên trên, chạm vào hai chiếc sừng rồng của nàng.

Bị hôn lên chỗ đó, đôi chân nàng lập tức nhũn ra.

Nam Nhứ: "......"

Sừng của nàng lộ ra từ khi nào thế này!

Nam Nhứ rúc trong lòng hắn, gần như phải nhờ hắn ôm, mới miễn cưỡng đứng vững. Giọng nàng mềm nhũn: "Ừm...... Được."

Cái tên khốn Phong Dị kia, không quan tâm nữa!

Nam Nhứ bám trên người hắn, tâm niệm vừa động, đang định quay về không gian giới tử, bỗng nghe một tiếng "Ầm" từ xa truyền đến.

Tiếng nổ phá vỡ bầu không khí ám muội vừa rồi.

"Sư, sư phụ......" Nam Nhứ yếu ớt nói, "Có phải...... Sư tỷ xảy ra chuyện gì không?"

Lê Vân siết chặt nàng trong vòng tay, không lên tiếng.

Nàng cảm nhận được hắn vùi mặt vào cổ mình, có một luồng cảm xúc không vui sâu sắc.

Một lát sau, hắn mới buông nàng ra, nói: "Đi xem thử."

"...... Ừm."

Nam Nhứ rời khỏi vòng tay hắn, lòng nàng cũng giống như hắn bỗng dưng có một chút trống trải.

Lê Vân kéo nàng ngồi xuống, chỉnh lại y phục, rồi chạm nhẹ vào chiếc sừng của nàng: "Có cách nào ẩn giấu không?"

Nam Nhứ nói: "Ừm...... Để ta thử xem."

Thân thể của nàng vì đã từng ăn Hóa Hình Đan, nên hóa hình vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Đôi khi cảm xúc quá mức kích động...... Một số bộ phận hình thú của nàng sẽ vô thức lộ ra.

Nàng không thể khống chế chuyện này, nhưng thu lại thì vẫn làm được.

Nàng cố gắng điều chỉnh, rốt cuộc cũng thu lại được sừng và tai, khôi phục hình người hoàn chỉnh.

Nam Nhứ tìm gương để xác nhận lại, thấy mình đã khôi phục lại ban đầu, sau đó cùng Lê Vân bước xuống tiên thuyền.

Lúc xuống đến nơi, Phong Dị đã không còn ở đó.

Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng thấp thỏm: "Có lẽ hắn đi tìm Liễu sư tỷ rồi...... Hắn chắc sẽ không làm gì Liễu sư tỷ chứ?"

Lê Vân nắm chặt tay nàng: "Đến nơi sẽ rõ, đừng nghĩ nhiều."

"Ừm......"

Có Lê Vân ở bên cạnh, sự lo lắng của Nam Nhứ cũng dần bình tĩnh hơn hẳn.

Bọn họ lần theo tiếng động, đến dưới tán cây khuất ánh nắng trên hòn đảo ——

Dưới tán cây, mặt đất bị đào bới bừa bãi, bên cạnh còn có một tấm bia đá.

Bề mặt bia đá bám đầy bùn đất, rõ ràng vừa mới được đào lên. Trên đó không có văn tự, nhưng lại có một hoa văn hình rồng mờ nhạt.

Bên cạnh tấm bia đá, lộ ra một địa đạo chỉ vừa đủ một người chui vào.

Không biết Liễu Lăng Ca đã chạm vào cơ quan gì, khiến lối đi bí mật này hiện ra.

Tiếng nổ lớn vừa rồi bọn họ nghe được, chắc chắn xuất phát từ đây.

Nam Nhứ nhìn địa đạo, lấy ra một xấp bùa chú, cầm sẵn trong tay, nàng vừa định đi xuống, chợt nghe Lê Vân nói: "Nàng đi sau ta."

"Được."

Nam Nhứ không phản đối.

Dù sao thực lực của nàng cũng chỉ là cặn bã, nên trong mấy chuyện này luôn rất ngoan ngoãn.

Lê Vân đi đằng trước nàng, nắm tay nàng xuống địa đạo.

Bên trong địa đạo tối đen như mực, tối đến mức nàng muốn tạo một quả cầu lửa để chiếu sáng. Haizz, nhưng đáng tiếc ở đây không có linh khí, ngay cả cầu lửa cũng không tạo ra được, mà bùa chú thì phải tiết kiệm, không thể tùy tiện sử dụng.

Nếu để nàng đi một mình, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, sợ không biết phía trước sẽ xuất hiện thứ gì.

Bóng tối không khiến người ta sợ hãi.

Khiến người ta sợ, chính là không biết trong bóng tối có gì.

Nhưng...... Lê Vân ở bên cạnh, nàng lại có đủ dũng khí để đối mặt với bóng tối.

Cả hai không ai nói gì, cứ thế chậm rãi tiến lên phía trước trong địa đạo tối tăm không ánh sáng.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng bậc thang đã đến điểm cuối.

Thần hồn của Lê Vân chạm nhẹ vào nàng: "Sơ Thất, nhắm mắt lại."

Nam Nhứ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hắn bảo nàng làm gì, nàng đều làm theo.

Hắn nắm tay nàng bước về phía trước, ngay sau đó, nàng cảm nhận được một luồng ánh sáng chói lóa xuyên qua mí mắt.

Nàng do dự một chút, lại nghe Lê Vân nói: "Giơ tay che mắt, rồi từ từ mở ra."

Nam Nhứ làm theo, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Vừa mới mở mắt, sau một thời gian dài ở trong bóng tối dày đắc, đột nhiên mọi thứ trở nên sáng rõ, khiến nàng chưa kịp thích nghi.

Nàng dụi mắt, bắt đầu quan sát xung quanh.

Lúc này bọn họ đã ra khỏi địa đạo, đến...... Một địa cung?

Bên trong địa cung cực kỳ xa hoa, những viên Dạ Minh Châu khảm đầy trên các cột như thể không cần tiền, chiếu sáng khắp nơi, phản chiếu lên đống vàng bạc châu báu rực rỡ dưới đất, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.

Nam Nhứ nhặt viên hồng ngọc lên, đặt trong tay cân nhắc một hồi ——

Đây là một viên ngọc bình thường.

Ừm, bình thường, nếu so với Tu chân giới thì bình thường.

Trong Tu chân giới, những đá quý không chứa linh khí, chẳng khác gì một hòn đá vô dụng bên đường.

Nhưng đối với Nam Nhứ mà nói, đống vàng bạc châu báu này vẫn mang đến một cảm giác chấn động khó tả.

Nhìn thôi đã thấy vui rồi!

Muốn bơi trong đống này quá!

Lấp lánh quá, đẹp quá đi!!!

Nam Nhứ nhìn đống châu báu, càng nhìn càng vui, bất giác đuôi nàng khẽ đung đưa.

Hửm?

...... Đuôi nàng xuất hiện từ khi nào thế?!

Nam Nhứ quay đầu lại nhìn đuôi mình, trong một giây bất cẩn, nàng đột nhiên quay về nguyên hình.

"Ô ——"

Sao lại như vậy?

Nơi này có vấn đề!

Mèo con nằm trên một đống vàng, hai chân trước hoảng loạn quơ quơ trong không trung.

Sau đó, nàng cảm thấy một bàn tay nắm lấy chân nàng.

"Sơ Thất," Giọng hắn trầm ổn lẫn điềm tĩnh, "Nàng có cảm ứng gì với nơi này không?"

Cảm ứng?

Nam Nhứ nghiêm túc cảm nhận.

Nhưng không biết vì nàng quá kém hay vì lý do nào khác, nàng hoàn toàn...... Không cảm nhận được gì.

Mèo con mờ mịt lắc đầu.

Lê Vân nhìn biểu cảm của nàng, đồng thời quan sát xung quanh.

Những năm qua, hắn đã ra vào không ít bí cảnh. Nhưng nói đến bí cảnh dược xây dựng nguy nga lộng lẫy đến mức này...... Quả thật chưa từng thấy.

Tuy nhiên, nhìn qua địa cung này, lại không giống như có cấm chế nào.

Hoặc cũng có thể...... Toàn bộ cấm chế của địa cung này, đều đã hòa làm một với hòn đảo.

Lê Vân nói: "Nàng quay về không gian giới tử đi."

Nam Nhứ làm theo, trở về không gian giới tử, lại nghe Lê Vân nói: "Khôi phục hình người."

Nam Nhứ thử một chút, nhưng vẫn không thể quay về hình người.

Nàng lại mờ mịt lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Lê Vân xoa đầu nàng: "Không sao."

Hai người lại rời khỏi không gian giới tử, Nam Nhứ vừa ra ngoài đã thấy Dạ Minh Châu trên các cột, bị thu hút kỳ lạ bởi chúng.

Tròn tròn...... Thật muốn chơi!

"Meo ô ——"

Nam Nhứ đưa chân, chỉ vào viên Dạ Minh Châu.

Rồi sau đó, không biết Lê Vân dùng cách nào, một viên Dạ Minh Châu liền rơi xuống, lơ lửng giữa không trung ——

Lê Vân cầm trên tay, đưa đến trước mặt nàng.

Nam Nhứ ngồi trên đống vàng, vô cùng vui sướng, hai chân trước đẩy qua đẩy lại viên Dạ Minh Châu để chơi.

Chơi một lúc, nàng bỗng thấy móng vuốt mình rất ngứa.

Cứ có cảm giác......

Khống kìm được muốn đập vỡ viên Dạ Minh Châu.

Nam Nhứ chọc chọc thần hồn Lê Vân: "Sư phụ, ta có thể đập vỡ thứ này không?"

"...... Đập vỡ?"

Lê Vân nói, "Có thể."

Nam Nhứ liền vung chân đập xuống ——

"Meo!"

Nàng đau đớn rụt chân lại.

Ô ô ô.

Đau quá......

Sao cái thứ gọi là Dạ Minh Châu này lại cứng như vậy!

Nam Nhứ không cam lòng, giơ móng vuốt ra, dùng sức cào mạnh một đường. Lần này, Dạ Minh Châu lại giống như một tờ giấy mỏng, bị nàng cào rách ngay lập tức.

Dạ Minh Châu vỡ ra, bên trong chảy ra một dòng nước trong suốt lấp lánh.

Dòng nước này giống như một luồng ánh sáng trắng ấm áp, tự động thẩm thấu vào cơ thể nàng, khiến Nam Nhứ muốn tránh cũng không kịp, bị ánh sáng trắng đó nuốt trọn.

Nam Nhứ lo lắng kêu lên: "Sư phụ!"

Nhưng nàng không biết, ngay khi luồng sáng trắng xuất hiện, thần hồn của Lê Vân đã bị nó áp chế, không thể động đậy.

Chỉ đến khi luồng sáng trắng hòa làm một với nàng, hắn mới lấy lại khả năng kiểm soát thần hồn.

Lê Vân khôi phục lại, hỏi: "Có cảm giác gì khác không?"

Nam Nhứ nói: "Không có...... Mà cảm giác, còn khá thoải mái nữa?"

Lê Vân trầm ngâm suy nghĩ.

Thần hồn mặc dù yếu ớt hơn thân xác, nhưng với tu vi của hắn, thần hồn bị áp chế như vậy, chứng tỏ luồng sáng trắng vừa rồi còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Luồng sáng đó rõ ràng không phải là một thần hồn hoàn chỉnh, nếu ngay cả một mảnh vỡ của thần hồn mà còn có thể làm được như vậy, hơn nữa, mảnh thần hồn này lại rất gần gũi với Nam Nhứ......

"Sơ Thất," hắn chậm rãi suy đoán, "Thứ nàng vừa nuốt vào, khả năng là Long tức."

Nam Nhứ: "...... Hả?"

Long tức?

Vậy chẳng phải địa cung này chính là Long Cung sao!

Nếu địa cung này là Long Cung......

Vậy nàng có được coi là quay về tổ cũ không???

......

Thủy Nguyệt Bí Cảnh.

Từ lúc bước vào, Du Duyệt đã một mình lang thang trong bí cảnh suốt một thời gian dài.

Dọc đường đi, ngoài việc thỉnh thoảng gặp vài con yêu thú nhỏ, nàng hoàn toàn không gặp được bất kỳ ai.

Nàng thầm nghĩ: Bí cảnh này rộng thật đó.

Trống trải hoang vu...... Yên tĩnh đến mức khiến nàng cảm thấy bất an.

Du Duyệt là người thích náo nhiệt, một mình cô đơn lang thang suốt nửa ngày, nàng đã bắt đầu thấy khó chịu. Nhưng đồng thời, nàng cũng có chút lo lắng, sợ rằng sẽ đụng độ những tán tu, rồi xảy ra xung đột với bọn họ.

Mang theo tâm trạng vừa muốn gặp người khác vừa lo sợ phải chạm mặt, cuối cùng Du Duyệt cũng nhìn thấy người đầu tiên từ khi nàng bước vào bí cảnh.

Người đó đứng cách nàng khá xa, mặc một bộ đạo bào màu tím sẫm.

Nhìn bộ đạo bào, có thể thấy người này thuộc Tử Tiêu Cung.

Dù sao cũng là một trong năm đại phái, khả năng họ ra tay với nàng thấp hơn nhiều so với tán tu.

Du Duyệt định lượng trong lòng, sau đó hân hoan bước tới chào hỏi: "Vị đạo hữu này...... Ủa?"

Người đó nghe thấy giọng nàng, quay đầu lại, Du Duyệt nhìn thấy khuôn mặt của hắn, mới cảm thấy có chút quen thuộc.

"Là ngươi à!"

Du Duyệt nhận ra hắn.

Gương mặt xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ này, chẳng phải là thiếu niên mà nàng từng gặp trong Bách Thảo Cốc sao!

Sau đó, hai người thường xuyên trao đổi thư từ, cả hai đều là người hâm mộ của Thanh Sơn cư sĩ, Du Duyệt thường xuyên chỉ cho hắn cách sáng tác, còn hắn thì gửi cho nàng không ít đặc sản bánh mứt táo của Tử Tiêu Cung.

Ừm......

Mà người này tên gì nhỉ?

Do có nhiều bạn qua thư, Du Duyệt nhất thời quên mất tên hắn.

Du Duyệt do dự hỏi: "Ngươi là Du Ngư phải không?"

Thiếu niên cười, mắt đào hoa giơ lên: "Du Ngư?"

"A, xin lỗi xin lỗi, trí nhớ ta không tốt," Du Duyệt vội vàng nói, "Vậy ngươi là...... Đao Gian Tuyết?"

Thiếu niên khép lại chiếc quạt trên tay: "Đao Gian Tuyết?"

"Cũng không phải hả?"

Du Duyệt một phách đầu: "À, ta nhớ rồi! Ngươi là Lưu Thủy đạo nhân!"

Du Duyệt cười tủm tỉm nói: "Lần này chắc đúng rồi nhỉ?"

Thiếu niên gật đầu nói: "Là ta."

Du Duyệt thở phào một hơi: "Cuối cùng cũng gặp được một người sống, ngươi không biết ta đã đi suốt chặng đường này mà hồi hộp thế nào đâu. Thủy Nguyệt Bí Cảnh, sao lại rộng đến mức làm người ta cảm thấy bất an như vậy?"

Thiếu niên nói: "Ngươi đã từng nghe truyền thuyết về Thủy Nguyệt Bí Cảnh sao?"

Du Duyệt hỏi: "Truyền thuyết gì?"

Hắn nói: "Tương truyền, trong bí cảnh này có Long Mộ."

Hắn hạ giọng, đột nhiên tạp ra không khí âm trầm, làm Du Duyệt rùng mình nổi da gà.

Du Duyệt trừng hắn: "Ngươi làm gì mà hù dọa ta thế!"

Thiếu niên nói: "Chỉ thế đã dọa được ngươi rồi sao?"

"Khụ khụ......" Du Duyệt che giấu cho qua, nói, "Tại sao ta chưa từng nghe về truyền thuyết này?"

Thiếu niên lại cười: "Viết thoại bản, phải sưu tầm đủ loại lời đồn vu vơ, ta cũng chỉ tình cờ biết thôi"

"Ồ......"

Du Duyệt gật đầu, "Thì ra là vậy."

Nàng hỏi một cách tự nhiên: "Thoại bản của ngươi dạo này viết thế nào rồi?"

Thiếu niên khựng lại một chút, nói: "Không được tốt lắm."

Du Duyệt thập phần hào phóng: "Nếu ngươi gặp khó khăn gì, ta có thể giúp đỡ ngươi."

Du Duyệt gấp không chờ nổi mà khoe khoang với hắn: "Trước khi vào bí cảnh, thoại bản của ta đã bán rất chạy! Đợi sau khi ra ngoài, chắc chắn sẽ kiếm được một đống linh thạch. Sách bán chạy thế này, hy vọng một ngày nào đó, ta có thể vượt qua Thanh Sơn cư sĩ!"

"Ồ?" Thiếu niên cười cong mắt, "Chúc mừng. Ta tin rằng, sẽ có một ngày ngươi vượt qua hắn."

Du Duyệt vốn đang tự mãn, nghe hắn nói chân thành như vậy, ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Sau này nếu nàng nổi tiếng, nhất định phải nâng đỡ bạn qua thư này nhiều hơn.

Dù sao nàng cũng đã chỉ điểm cho hắn biết bao nhiêu, nếu hắn mãi không nổi danh, chẳng phải nàng trông vô dụng lắm sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro