Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Ghen

Thiên lôi cuồn cuộn, giăng ngay trên đầu Phong Dị, như chực chờ giáng xuống nhưng lại không rơi.

Qua thêm vài nhịp thở, những đám mây sét từ từ tan biến ——

Nam Nhứ biết, đó là dấu hiệu Phong Dị đã buông bỏ sát ý đối với nàng.

"A Nhứ, thật bản lĩnh," Mấy chữ này trong miệng Phong Dị như phát ra từ kẽ răng, "Ta không ngờ được, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi ở trong Thái Huyền Tông, ngươi đã thay đổi nhiều như vậy."

Ma Tôn không hổ danh là Ma Tôn, tâm lý quả nhiên cứng rắn, chỉ trong chốc lát, vẻ mặt âm u đáng sợ trên gương mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là một tiếng cười nhạt.

Hắn nói: "A Nhứ đã từng nghe một câu chuyện xưa chưa?"

"Ở thế gian, trước khi tử tù bị hành quyết, quản ngục thường chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho bọn chúng."

Phong Dị xoa xoa cổ tay, để lộ vết thương ở chỗ bị cụt ngón: "Những ngày tới đây, ngươi cứ ăn uống cho thoải mái đi."

Hắn nhìn nàng, đưa tay ra trước mặt nàng, năm ngón tay từ từ nắm lại, các đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc quỷ dị.

Hắn nham hiểm, tà khí bốc lên ngùn ngụt: "Ra ngoài rồi, sẽ không có cơ hội đâu."

"Không cần ngươi lo."

Nam Nhứ nhặt một cành cây, rồi khều mẩu ngón tay cụt trong đống lửa.

Nàng lẩm bẩm: "Sao vẫn chưa chín nhỉ? Lợn rừng trong núi còn đang chờ ta mang mồi đến đấy!"

"Ha!"

Trên trán Phong Dị nổi gân xanh, hắn vung áo choàng, quay người tiến thẳng vào cánh rừng rậm.

Đợi hắn rời đi, Nam Nhứ nhớ lại cảnh vừa rồi, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

À!

Nàng gãi gãi đầu: "Chẳng phải hắn đã mất một ngón rồi à, sao vẫn còn năm ngón?"

Liễu Lăng Ca nói: "Có lẽ sư muội không biết, Ma tộc có sáu ngón."

Thần sắc nàng uể oải, rõ ràng vẫn chưa vượt qua cú sốc khi phát hiện Dịch Phong chính là Phong Dị. Nàng nói: "Trong Ma tộc, tay trái của nam có sáu ngón, tay phải của nữ có sáu ngón. Ngón thứ sáu này, chỉ xuất hiện trong nhưng tình huống cực kỳ nguy hiểm, có thể bộc phát một nửa ma khí của bọn họ."

...... Ra vậy.

Chẳng trách bí cảnh lại sụp.

Có kiếm ý của Lê Vân, thêm vào một nửa ma khí của Phong Dị, chỗ này không sụp mới là lạ.

Cũng may mà bí cảnh sụp, nàng mới rơi vào đây.

Nếu không, nàng mà trực tiếp chịu trận bùng nổ ma khí của Phong Dị, e rằng cái cái chết còn thảm hơn là bị Phong Dị bóp chết.

Giọng Liễu Lăng Ca bất chợt hạ thấp, nói: "Ma tộc khi thành hôn, sẽ đeo nhân vào ngón thứ sáu của đối phương. Ngón thứ sáu này, đại diện cho...... Tình yêu đến chết không thay lòng của Ma tộc."

Nam Nhứ không hiểu sao lại thấy vẻ mặt của Liễu Lăng Ca bỗng trở nên đầy cảm xúc, nên hùa theo nói: "Ma tộc còn có phong tục này sao."

"...... Ừm."

Liễu Lăng Ca đứng lên: "Đó là Phong Dị nói cho ta."

Nàng thừa nhận, lúc hắn vừa nửa đùa nửa thật, vừa nhìn nàng bằng ánh mắt đầy chân tình, thốt lên mấy chữ "Tình yêu đến chết không thay lòng", nàng đã có một khoảnh khắc ngắn ngủi bị rung động.

Nhưng...... Tất cả đã là quá khứ.

Nàng và Phong Dị, không thể quay lại như trước kia được nữa.

Hắn không chỉ là người của Ma tộc, mà còn hạ cổ trùng lên người nàng!

Nàng không thể tha thứ cho hắn!

Ánh mắt Liễu Lăng Ca lộ vẻ đau buồn, khóe mắt lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

Nàng quay lưng lại, không muốn để Nam Nhứ nhìn thấy.

Nam Nhứ nhìn bóng lưng mang chút u buồn của Liễu Lăng Ca, không biết nên nói gì.

Vốn dĩ nàng đã không giỏi giao tiếp với Liễu Lăng Ca ——

Logic của nữ chính trong truyện, quả thật không giống với người thường như nàng!

"Ờm......" Nam Nhứ miễn cưỡng an ủi nàng, "Sư tỷ mệt chưa, hay là lên tiên thuyền của ta nghỉ ngơi một chút?"

Liễu Lăng Ca đưa tay lau khô nước mắt, không từ chối ý tốt của nàng, nói: "Được."

Nam Nhứ đỡ nàng lên tiên thuyền, mở một căn phòng cho nàng.

Nam Nhứ hỏi: "Sư tỷ có mang theo bùa chú phòng tâm không? Ở chỗ này không có linh khí, nhưng sức mạnh của phù văn có thể miễn cưỡng duy trì một lớp bảo vệ."

Liễu Lăng Ca gật đầu nói: "Ta có, không phiền sư muội bận tâm."

Nam Nhứ để lại một ít nước và thức ăn: "Ở chỗ này, thức ăn mang linh khí đều bị hư hỏng, ta chỉ có thể để lại cho tỷ đồ ăn của thế gian, sư tỷ đừng chê."

Sau khi để lại đồ, Nam Nhứ nói thêm: "Nếu bên sư tỷ có vấn đề gì, ta ở ngay phòng bên, có thể gọi ta."

Liễu Lăng Ca bỗng nhận ra......

Rõ ràng Nam Nhứ mơi là sư muội nàng, nhưng hiện tại Nam Nhứ biến thành người chăm sóc nàng, khiến nàng cảm thấy mình mới chính là sư muội.

Liễu Lăng Ca nói: "...... Được."

Nàng nhìn Nam Nhứ: "Nếu muội có việc gì, cũng có thể gọi ta."

Nam Nhứ cười: "Được thôi."

Liễu Lăng Ca bị nụ cười của nàng thoáng ngỡ ngàng.

Ánh mắt nàng trong trẻo, cười lên, rạng rỡ như ánh nắng ấm áp, giống hệt như mặt trời nhỏ nhảy nhót đầy sức sống.

Khi nàng định nhìn kỹ lại, Nam Nhứ đã quay người ra khỏi phòng, để cho nàng có không gian yên tĩnh.

Liễu Lăng Ca gọi nàng: "Nam Nhứ."

"Hửm?"

Nam Nhứ quay đầu nhìn nàng.

Không hiểu sao, Liễu Lăng Ca lại cảm thấy dáng vẻ của nàng lúc này giống như một con mèo.

Lười biếng, dường như lúc nào cũng có thể vươn móng vuốt, duỗi ngươi một cái.

Liễu Lăng Ca hỏi: "Tiên thuyền của muội...... Không phải từ Phong Dị mà có đấy chứ?"

"À......"

Nam Nhứ nói, "Sư tỷ, tiên thuyền này là một vị trưởng bối cho ta, không liên quan gì đến Phong Dị, tỷ yên tâm."

Nghe đến hai chữ trưởng bối, Liễu Lăng Ca theo bản năng liên tưởng đến Ô Đại Sài.

Có thể nhìn ra, Ô Đại Sài đối với tiểu đệ tử mới nhận này rất tốt.

Nếu không, lần trước nàng đưa đan dược cho Nam Nhứ, Ô Đại Sài đã không nghi ngờ đan dược nàng đưa có vấn đề.

Có lẽ vì lần tranh chấp trước với Ô Đại Sài, Nam Nhứ không muốn nàng cảm thấy không thoải mái khi ở trên tiên thuyền, nên mới dùng "Một vị trưởng bối" để tránh nói cụ thể.

Liễu Lăng Ca mím môi, nói: "Ta đã hiểu."

"Vậy...... Ta đi nhé?"

Nam Nhứ không biết Liễu Lăng Ca đang tự suy diễn toàn bộ câu chuyện, nói: "Sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt."

Liễu Lăng Ca nói: "Ừm."

Nam Nhứ bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Liễu Lăng Ca, nàng quay về phòng đã chuẩn bị sẵn, vào trong liền mở trận pháp.

Dù biết Phong Dị đang bị thiên lôi kiềm chế, nhưng ai mà biết được hắn có đột nhiên phát bệnh hay không.

Nhìn Liễu Lăng Ca là đủ hiểu, nàng vĩnh viễn không đọc nổi mạch não của Liễu Lăng Ca, chứ đừng nói đến tên khốn nam chính Phong Dị của truyện cẩu huyết cưỡng ép đoạt tình này.

Trở lại căn phong có trận pháp bảo vệ, Nam Nhứ cuộn mình lại như quả cầu.

Dù tạm thời không thể biến về nguyên hình, nàng vẫn không tự giác được giữ thói quen của một con mèo.

...... Muốn được sư phụ vuốt ve quá.

Sư phụ sao vẫn chưa đến tìm nàng.

Nam Nhứ sờ lên chiếc chuông trên cổ mình, lại hối hận vì sao trước đây nàng lại phá hỏng nó.

Không biết khi nàng rơi vào khe nứt này, sư phụ có vào được không gian giới tử của nàng không...... Nếu sư phụ không liên lạc được với nàng, liệu có nghĩ nàng đã gặp chuyện gì rồi không?

Nam Nhứ càng nghĩ càng thêm phiền muộn, lại không có cách nào giải quyết, chỉ biết lăn lộn trên giường một cách tức tối.

Tiếng lăn qua lăn lại hình như truyền đến phòng bên cạnh, Liễu Lăng Ca gõ nhẹ vào tường gỗ: "Nam Nhứ, có chuyện gì vậy?"

Nam Nhứ: "......"

Đáng giận.

Tiên thuyền này sao cách âm kém thế chứ.

Nàng quay đầu lại, liếc nhìn trận bàn trong phòng, bỗng nhiên nhớ ra, mỗi phòng trên tiên thuyền đều có một pháp trận riêng, có thể dùng để cách âm, hoặc tạo lớp bảo vệ.

Giờ nơi này không còn linh khí, trận bàn cũng vô dụng.

Nam Nhứ ngồi dậy, nói: "Sư tỷ, không có gì, ta chỉ đang lăn lộn trên giường......Ô!"

Đột nhiên, nàng bị một lực mạnh mẽ ôm lấy.

Nam Nhứ lập tức cầm lấy một lá bùa, chuẩn bị xe ra để liều mạng với kẻ đột nhập, nhưng chóp mũi nàng lại ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.

Người đến hôn mạnh lên môi nàng, cảm giác vô cùng chân thật, như thể hắn đang đứng ngay trước mặt nàng.

Nhưng trước mắt nàng lại chẳng thấy gì cả, vô hình vô sắc, chỉ là một vùng không khí mờ mịt.

Nam Nhứ mở to mắt, đưa tay dò tìm vị trí của người kia, thử ôm lấy hắn ——

Tay nàng không xuyên qua không khí, mà chạm vào thân hình của một nam nhân.

Nàng nhỏ giọng hỏi: "...... Sư phụ?"

"Ừm."

Hắn thấp giọng đáp, rồi lại cúi xuống hon nàng.

Nụ hôn này gần như hung hãn, hoàn toàn mất sự kiên nhẫn và dịu dàng trước đây. Hắn như thể không màng tất cả, cướp đoạt môi lưỡi, hơi thở, hoặc thậm chí là linh hồn của nàng. Đôi môi và vòng tay hắn tựa như một tấm lưới kín không kẽ hở, càng thu càng chặt, nhốt nàng vào bên trong.

Lê Vân không hiện hình, nàng không nhìn thấy gương mặt hắn, cũng nhìn không thấy đôi mắt hắn.

Trước mặt nàng, chỉ là một khoảng không mờ mịt.

Nàng không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không biết làm thế nào để xoa dịu hắn, chỉ đành ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nhận lấy nụ hôn cuồng nhiệt này.

Nhưng hắn dường như vẫn hôn chưa đủ, dần dần di chuyển xuống dưới, hôn lên xương quai xanh của nàng ——

Nam Nhứ cứng đờ người, vội ngăn cản: "...... Sư phụ!"

Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, sau đó cắn mạnh vào vai nàng.

Nhát cắn này vô cùng mạnh, khiến Nam Nhứ đau đớn bật thốt lên: "Á!"

Nghe tiếng động, Liễu Lăng Ca ở bên cạnh lại hỏi: "Nam Nhứ?"

"Ta......" Nam Nhứ cố nén đau nói, "Ta không sao."

Nàng nhanh chóng trả lời Liễu Lăng Ca, mím môi chặt lại, tránh để lộ thêm sơ hở.

Sau đó, Nam Nhứ có chút tủi thân: "Sư phụ, sao chàng lại cắn ta?"

Nam nhân không trả lời.

Ngay sau đó, nàng cảm nhận được đôi môi mát lạnh của hắn nhẹ nhàng hôn lên vết cắt trên vai nàng.

Lê Vân hỏi: "Đau không?"

Giọng hắn vẫn bình tĩnh như mọi khi, hoàn toàn khác biệt với nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi.

Nam Nhứ bất giác cảm thấy bất an.

Lê Vân dường như......

Có gì đó không ổn.

Có lẽ do nàng đột ngột biến mất đã khiến hắn hoảng sợ.

Nàng theo bản năng muốn nhìn mặt hắn, nhưng lại nhớ ra trước mắt mình không thấy gì cả.

Không thấy nhìn hắn, Nam Nhứ chỉ còn cách mò mẫm ôm lấy hắn, dựa vào ngực hắn: "Đau chết đi được...... Sao chàng vừa gặp là cắn ta?"

"...... Xin lỗi."

Lê Vân khẽ xin lỗi, nhưng không giải thích lý do.

Giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh, không lạnh lùng, chỉ là tĩnh lặng đến lạ thường.

Như cơn gió bắc vừa ngừng thổi trên băng nguyên, không còn cuồng phong gào thét, chỉ còn lại một vùng băng nguyên mênh mông im lặng không tiếng động, không có dấu chân của động vật, không có dòng nước chảy, không có bông tuyết rơi, ngay cả cơn gió bắc cũng ngưng kết trên mặt băng, đông cứng thành một mảnh tĩnh mịch.

Nàng ngẩng đầu, đưa tay lần mò trên mặt hắn, tìm được vị trí môi rồi hôn bừa một cái.

"Sư phụ......" Nàng hỏi, "Chàng tìm được ta bằng cách nào?"

Lê Vân ôm nàng, nói: "Bằng cách của ta."

Nam Nhứ: "......"

Hay lắm, lại kiểu nói vô nghĩa nữa rồi.

Hắn không muốn nói, nàng cũng không truy hỏi thêm.

Nam Nhứ lại nói: "Vậy đang xuất hiện ở đây là cơ thể của chàng, hay là......"

Hắn nói: "Thần hồn."

"Ồ," Nam Nhứ gật đầu, đột nhiên thốt lên, "...... Thần hồn?!"

Câu nói này lại bị Liễu Lăng Ca ở phòng bên cạnh nghe thấy.

Liễu Lăng Ca hỏi nàng: "Thần hồn gì cơ?"

"À...... Ha ha," Nam Nhứ vội bịa chuyện, "Ta đang nghĩ, chúng ta bị nhốt ở này, là thần hòn của chúng ta, hay là thân xác ấy mà."

Thần hồn và thần thức, đối với tu sĩ mà nói, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Thần thức nằm trong thức hải, tu sĩ có tu vi càng cao, thần thức càng mạnh.

Còn trung tâm điều khiển thần thức, là thần hồn của tu sĩ.

Thần hồn tồn tại thì thần thức tồn tại, thần hồn diệt thì thần thức cũng tan biến.

Mất đi một phần thần thức, cùng lắm chỉ giống như lần trước nàng bị đau đầu mất mấy ngày, hoặc nghiêm trọng hơn, sẽ mất đi một vài ký ức. Nhưng trên cơ bản, nếu không bị hạ cấm chú, thần thức có thể từ từ hồi phục theo thời gian.

Tuy nhiên, nếu tu sĩ mất đi thần hồn, hoặc thần hồn bị tổn hại, cơ thể sẽ chỉ còn là một cái xác rỗng.

Có những tu sĩ cường đại, khi độ kiếp thất bại, thân xác bị hủy hoại, liền dùng thần hồn cường đại để đoạt xá, chiếm lấy một thân xác mới.

Nhưng chỉ những kẻ cực đoan mới làm như vậy ——

Vì thần hồn của tu sĩ, là thứ mỏng manh nhất trên người tu sĩ.

Tứ chi bị đứt gãy, đạt đến Nguyên Anh có thể tái sinh; thần thức bị tổn hại, có thể kiên nhẫn tốn chút thời gian để hồi phục; còn thần hồn bị huỷ diệt......

Thế gian này, sẽ không còn người đó nữa.

"Chắc không phải thần hồn đâu."

Liễu Lăng Ca nghe thấy lời nàng, nói: "Quá trình thần hồn rời khỏi cơ thể sẽ vô cùng đau đớn, nếu là thần hồn, muội có thể cảm nhận được."

Vô cùng......

Đau đớn sao?

Trái tim Nam Nhứ khẽ thắt lại, vết thương trên vai do bị Lê Vân cắn, cơn đau dường như cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể.

"Sư phụ," Nam Nhứ cọ vào hắn, "...... Có đau không?"

Lê Vân ngừng một chút, nói: "Không sao."

Hắn không nói với nàng ——

Để tìm được nàng, hắn đã sử dụng cấm thuật.

Khi đó, trong bí cảnh tung chuyển dữ dội, ma khí tràn ngập bầu trời, hắn liền nhận ra nàng đã xảy ra chuyện.

Nhưng, bất kể là không gian giới tử, hay là chiếc chuông trong tay hắn đều không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, dù mối liên kết vẫn chưa bị cắt đứt.

...... Nam Nhứ vẫn còn sống, nhưng hắn không tìm thấy nàng.

Hắn nhận ra, cõ lẽ nàng đã rơi vào một lỗ hổng trong không gian của bí cảnh.

Bí cảnh vốn là một không gian tồn tại độc lập với đại lục Thiên Diễn, giữa các không gian thường có khe nứt, những khe nứt này chính là lỗ hổng trong không gian.

Người rơi vào lỗ hổng, nếu may mắn sẽ bị ném tới một thế giới khác, nếu xui xẻo, sẽ chết trong lỗ hổng ấy.

Không phải bọn họ không muốn thoát ra, mà là không thể tìm được lối thoát khỏi lỗ hổng.

Thông thường, trong hàng vạn tu sĩ, chỉ có một người hiểu được pháp tắc của không gian.

Huống chi, việc mở một thông đạo từ lỗ hổng để trở lại đại lục Thiên Diễn, là điều gần như không thể.

Pháp tắc thiên địa trong lỗ hổng rất hỗn loạn và không theo trật tự.

Có lỗ hổng mà trong đó khoảnh khắc, tương đương với cả trăm năm bên ngoài; cũng có lỗ hổng mà ngàn năm trong đó chỉ là một khoảnh khắc ở bên ngoài.

Hắn đã dùng cấm thuật.

...... Hắn không chờ được.

Hắn sợ, nếu hắn chần chừ thêm một giây, thời gian bên Nam Nhứ sẽ trôi qua cả trăm năm, ngàn năm hoặc thậm chí là cả vạn năm.

Vết thương trên người nàng vẫn chưa lành hẳn, bên cạnh có lẽ còn phải đối mặt với Phong Dị.

Nếu nàng phải tồn tại với Phong Dị, với tính cách của Phong Dị, chắc chắn sẽ giết nàng.

Hắn không muốn đến khi tìm được nàng, chỉ còn lại một bộ xương trắng...... Hoặc tệ hơn.

Nam Nhứ từng kể với hắn, nàng đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ nàng bị lột da rút gân.

Nếu thân phận thực sự của nàng bị phát hiện, liệu sau khi nàng chết, có còn lại một bộ xương trắng hay không?

Nghĩ đến đây, Lê Vân ôm chặt nàng trong vòng tay.

Chỉ khi ôm chặt nàng, cảm nhận được cơ thể nàng gắn chặt với hắn, hơi thở của nàng hòa quyện cùng hắn, máu của nàng rỉ ra từ vết cắn của hắn...... Trái tim hắn vốn đã sụp đổ theo lỗ hổng, mới được xoa dịu đi chút ít.

Lê Vân cúi đầu, lại lần nữa chiếm lấy môi nàng.

Lần này, hắn chỉ nhẹ nhàng hôn nàng, không thâm nhập, môi kề môi, không mang theo chút phong nguyệt nào.

Nam Nhứ được nụ hôn này của hắn trấn an, cảm nhận được cảm xúc của hắn đang dần ổn định.

Nàng ôm lấy Lê Vân, lặng lẽ dựa vào hắn.

Liễu Lăng Ca ở phía bên kia cũng không còn tiếng động, có vẻ như nàng đã mệt mỏi mà thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, Nam Nhứ bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng nổ trầm đục truyền đến từ bên ngoài tiên thuyền.

Âm thanh này rất rõ ràng, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Nam Nhứ lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại có người rơi xuống nữa?"

Nàng khó khăn đẩy ngực Lê Vân: "Sư phụ, ta muốn ra ngoài xem thử."

Lê Vân không buông ra nàng.

"Sư phụ......?"

Nam Nhứ thật sự không thích dáng vẻ hiện tại của Lê Vân.

Hắn vốn dĩ đã là người khó đoán tâm trạng!

Giờ đến cả nét mặt lẫn ánh mắt đều không nhìn thấy, lại càng khó đoán hơn!!!

Nam Nhứ nhẹ giọng dỗ dành hắn: "Nếu chàng không muốn ta đi, vậy nói với ta được không? Nếu chàng không muốn, ta sẽ không đi nữa."

Nàng thành thật bộc bạch: "Ta không đoán được chàng đang nghĩ gì, chỉ sợ chàng sẽ giận."

"Không giận."

Giọng nói của hắn phả nhẹ bên tai nàng, bàn tay siết chặt tay nàng, "Ta sẽ đi cùng nàng."

"Hả?" Nam Nhứ hỏi, "Thần hồn chàng xuất hiện bên ngoài...... Sẽ không bị thương chứ?"

Lê Vân nói: "Sẽ không."

Nam Nhứ do dự nói: "Nhưng mà......"

"Sơ Thất," hắn hôn lên vành tai nàng, giọng khàn khàn, "Tin ta."

...... Nam Nhứ vẫn không khỏi lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện.

Tuy nàng chỉ là gà mờ, mà Lê Vân còn mạnh hơn nàng rất nhiều, còn là một đại lão...... Nhưng đây là thần hồn đó! Thần hồn!

Nếu chẳng may bị thương, chẳng phải là hỏng bét sao!!!

Nam Nhứ giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn đành nói: "Được."

"Tuy nhiên, sư phụ."

Nàng nghiêm túc nhìn hắn ——

Dù nàng không thấy hắn, cũng không hề biết ánh mắt hắn đang hướng về đâu.

Nàng nói: "Nếu chàng xảy ra chuyện, ta sẽ lo lắng và đau lòng giống như cách chàng lo cho ta khi ta gặp chuyện. Chàng...... Chàng không nỡ để ta buồn đâu đúng không?"

Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy một tiếng đáp nhẹ: "...... Ừm."

Nàng quả nhiên nắm rất rõ điểm yếu của hắn.

Hắn chẳng sợ gì cả, chỉ sợ nàng đau lòng.

"Vậy hứa nhé, không được xảy ra chuyện!" Nam Nhứ nhận được lời đồng ý, mỉm cười rạng rỡ, "Ta biết sư phụ sẽ không lừa ta mà."

Lê Vân lại nói: "Ừm, không lừa nàng."

Nam Nhứ tức khắc thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Sau khi vượt qua cơn khủng hoảng nhỏ lúc gặp lại nhau, Nam Nhứ kiêu ngạo khoe với Lê Vân: "Sư phụ, Phong Dị ở đây không thể giết được ta đâu. Hắn bị Liễu sư tỷ ép phải lập lời thề, nếu hắn làm tổn thương ta, sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Nam Nhứ phân tích cho hắn: "Nơi này không có linh khí, một thân tu vi của hắn đã mất hết, chắc chắn không dám liều mạng chống lại thiên lôi."

"Cốc cốc cốc ——"

Nam Nhứ và Lê Vân đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Liễu Lăng Ca ở bên ngoài hỏi: "Sư muội, muội có nghe thấy tiếng động bên ngoài không, không biết có phải lại có người rơi xuống không, chúng ta cùng ra ngoài xem nhé?"

Nam Nhứ theo bản năng quay sang nhìn Lê Vân.

Ừm......

Không nhìn thấy.

Nàng không nhìn thấy hắn, nhưng biết chắc rằng hắn đang nhìn nàng.

Nam Nhứ hỏi: "Sư phụ?"

Lê Vân nói: "Ừm."

Hắn nắm lấy tay nàng, rồi sau đó, Nam Nhứ cảm nhận được một lực đạo nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy.

Nam Nhứ hỏi: "Người khác cũng không nhìn thấy chàng sao? Phong Dị là Nguyên Anh, liệu hắn có cảm nhận được không?"

Lê Vân nói: "Không."

Hắn đã nói không vậy thì chắc chắn là không.

Nam Nhứ đối với Lê Vân ở phương diện này luôn có sự tin tưởng mù quáng, nàng đi đến trước cửa, đẩy cửa ra.

Vừa mở cửa, Liễu Lăng Ca đứng ngay trước mặt nàng, bị mỹ nhân băng giá thường ngày lại mang vẻ yếu đuối bệnh tật, khiến dung mạo nàng trở nên mềm mại như cành liễu yếu ớt trước cơn gió.

Thấy nàng bước ra, Liễu Lăng Ca nói: "Sư muội, đi thôi."

Nói xong, Liễu Lăng Ca dẫn đầu bước đi trước.

Nam Nhứ đi theo sau nàng, bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ.

Liễu Lăng Ca không nhìn thấy Lê Vân, nên tất nhiên cũng không biết Lê Vân đứng ngay bên cạnh nàng, còn nắm tay nàng ——

Cái này, cái này...... Giống như đang vụng trộm trước mặt sư tỷ vậy.

Hai người xuống tiên thuyền.

Thành lan can của tên thuyền cách mặt đất một khoảng khá cao, Liễu Lăng Ca luyện kiếm hàng năm, dù bị thương nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng nhảy xuống.

Trước đó, Nam Nhứ toàn phải leo lên leo xuống, giờ thấy Liễu Lăng Ca nhảy xuống nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy, không kìm được mà nhảy theo. Nhưng dường như lúc làm người, nàng hoàn toàn mất đi khả năng giữ thăng bằng như lúc làm mèo, hai chân vừa chạm đất, nàng đã loạng choạng một chút, suýt nữa ngã xuống.

Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, ôm lấy eo nàng.

Nam Nhứ nghiêng đầu, mỉm cười với hắn một cái, nhưng không nói gì, còn tay hắn cũng không buông ra.

Liễu Lăng Ca đi trước một bước, tiến đến chỗ phát ra âm thanh khi nãy.

"Sao ở đây lại có ba con lợn rừng?"

Liễu Lăng Ca nhăn mày, "Chẳng lẽ là lợn rừng từ Thủy Nguyệt Bí Cảnh rơi xuống?"

"...... A ha?"

Nam Nhứ cũng bước đến.

Nhìn ba con lợn rừng trước mặt, nàng không hiểu gì cả, nhưng vẫn nhíu mày suy nghĩ: "Xem ra trên đảo này cũng có không ít sinh vật sống, đến khi đồ ăn trong túi trữ vật ta hết, chắc cũng không lo chết đói."

"Chết đói?"

Từ trong rừng rậm, một bóng người bước ra ——

Y phục và mái tóc dài của Phong Dị đã khô hoàn toàn, xõa tung trên áo bào tím, theo từng bước chân của hắn mà lay động, toát ra một vẻ ngông cuồng kiêu ngạo.

Trong tay hắn xách theo một con thỏ hoang, ném nó xuống bên cạnh ba con lợn rừng.

Phong Dị liếc nhìn nàng, chậm rãi cười nói: "A Nhứ, ta sẽ không để ngươi chết đói."

Lời của hắn như mây nhạt gió nhẹ, nhưng Nam Nhứ lại nghe ra hận ý trong lời nói đó.

Ý của tên khốn này là, sẽ không để nàng chết đói, vì nàng nhất định phải chết dưới tay hắn.

Phong Dị cúi đầu, dùng đầu ngón tay nghịch con dao găm, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, rồi chĩa thẳng về phía nàng: "A Nhứ, không phải ngươi nói muốn lấy ngón tay ta cho lợn rưng ăn sao? Lợn rừng, ta đã mang đến cho ngươi rồi này."

Nam Nhứ: "......"

Thần kinh có vấn đề à.

Thì ra tên này đi săn lợn rừng vì trước đó nàng buột miệng châm chọc hắn một câu.

Nam Nhứ bỗng thấy có chút tội lỗi với ba con lợn rừng.

Nếu nàng không nói bừa câu đó, có khi ba con lợn rừng này cũng không đến nỗi gặp tai họa?

"Không chăn," Nam Nhứ nói, "Ta ngại xui."

"Xui?" Phong Dị nheo mắt, nở một nụ cười thật sâu, giọng điệu ái muội đến cực điểm, "A Nhứ quên rồi à, trước kia ngươi ở bên cạnh ta, ngày nào cũng cầu xin ta yêu thương ngươi?"

Phong Dị vừa dứt lời, Nam Nhứ lập tức cảm thấy bàn tay đang ôm lấy eo nàng siết chặt hơn, một nụ hôn rơi xuống vành tai nàng, sau đó, đôi môi hắn bao phủ lấy vành tai nàng ——

Hắn hôn nàng ngay trước mặt Phong Dị và Liễu Lăng Ca!

Mà bọn họ không hề biết!

Cứu, cứu mạng!

Cứu với!

Nam Nhứ thậm chí còn không nghe rõ Phong Dị đang nói gì nữa, tim nàng đập loạn nhịp, nhưng lại không dám để Phong Dị và Liễu Lăng Ca phát hiện ra điều bất thường.

Trong đầu nàng hiện lên một loạt "Tài liệu học tập".

Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ, sư phụ sẽ không mất tiết tháo đến mức này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro