Chương 90: Lời thề
Nam Nhứ rùng mình nhìn xung quanh.
Chỗ này hình như là...... Một hòn đảo nhỏ.
Chắc là hòn đảo.
Chỗ nàng rơi xuống, vừa hay là một sườn núi, từ đó nhìn ra bên ngoài, có thể thấy bãi cát vàng óng và sóng trên mặt biển xanh biếc lấp lánh.
Địa hình hòn đảo không cao, trông cũng không lớn lắm. Nam Nhứ quay lại nhìn phía sau, đó là một khu rừng rậm.
Nàng đợi thêm một lúc, không thấy có gì mới rơi xuống, cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ khu rừng.
Phong Dị dường như...... Không rơi xuống đây cùng nàng?
Nàng nhìn chằm chằm vào ngón tay đứt, biểu cảm đầy phức tạp.
Thật xui xẻo.
Thôi thì nhóm lửa thiêu nó đi vậy.
Nam Nhứ đá ngón tay đứt đi, nó lăn lông lốc xuống sườn núi, càng lăn càng xa, cuối cùng lăn đến bên bãi biển.
Nàng chuẩn bị ném ra một quả cầu lửa ——
Ơ?
Cầu lửa của nàng đâu???
Nàng lập tức nhận ra, linh lực trong cơ thể mình giờ đây trống rỗng.
Nàng lấy từ túi trữ vật ra một viên Ích Khí Đan, chuẩn bị bổ sung chút linh khí, vừa mới lấy đan dược ra, nàng liền trơ mắt nhìn linh khí từ đan dược tan biến hoàn toàn, sau đó viên đan dược hóa thành bột vụn trong tay nàng.
...... Nơi này, dường như không cho phép linh khí tồn tại.
Vậy thì bùa chú của nàng?
Nam Nhứ lại lấy một lá bùa cầu lửa từ túi trữ vật, xé ra, một quả cầu lửa liền xuất hiện, nhưng vừa chạm nước, đã bị dập tắt bởi sóng biển.
May là bùa vẫn còn dùng được.
Nam Nhứ yên tâm phần nào.
Đang lúc đó, đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống, đập trúng đầu nàng.
"Bộp" một tiếng, trán nàng đau nhói.
Cái gì thế này?
Nàng xoa trán nhìn xuống đất, thấy cây sao trắng bệch làm bằng xương. Nàng cúi xuống nhặt cốt sáo lên.
Thứ này toát ra khí âm u, khiến nàng cảm thấy rợn người.
Nhưng nghĩ đến việc nó có thể kiểm soát cổ trùng trong cơ thể Liễu Lăng Ca, nàng không dám vứt lung tung.
Nàng lại nhìn về phía ngón tay đứt, cắn môi, lấy khăn bọc lại, nhăn mặt nhặt nó lên.
Nơi này không cho linh lực tồn tại, thực sự rất kỳ lạ.
Bên trong thứ này không biết có chứa sức mạnh gì không, nếu chẳng may bị quái vật dưới biển ăn phải, làm quái vật biến dị thì không hay chút nào.
Nam Nhứ trở lại chỗ Liễu Lăng Ca.
Liễu Lăng Ca vẫn nằm đó, chưa tỉnh lại.
Nàng xem xét địa hình xung quanh, lờ mờ thấy một con suối nhỏ trong khu rừng.
Nàng quyết định đưa người đến bên suối.
Tu sĩ tích cốc dựa vào vận chuyển của linh lực, nhưng nếu mất đi linh khí, cũng giống như người thường, cần ăn cần uống.
Nước biển đương nhiên không thể uống, nước suối kia có lẽ tạm dùng được.
Không biết sẽ bị kẹt ở đây bao lâu, phải sống sót trước đã.
Nàng cõng Liễu Lăng Ca, đi về hướng con suối.
May mắn sau khi Trúc Cơ, cơ thể nàng đã được tẩy tinh phạt tủy khỏe lên không ít, hơn nữa bệnh cũ cũng đã khỏi, nếu không thì nàng cũng không cõng nổi một người.
Con suối trông thì gần, nhưng nàng đi mãi mới tới nơi.
Đến cạnh con suối, nàng tìm một chỗ râm mát, đặt Liễu Lăng Ca xuống.
Nắng trên đảo ngày càng gắt, nàng khát khô cả cổ, liền lấy một linh quả từ túi trữ vật ra ——
Vừa lấy ra, linh quả liền mất đi linh khí, nhanh chóng thối rữa trong tay nàng.
Nam Nhứ không còn cách nào khác, vứt linh quả bị thối đi, lấy dược đỉnh Ô Đại Sài đưa ra.
Nàng đổ nước đầy lò, do dự một chút, nhặt một ít củi khổ, xé lá bùa cầu lửa, nhóm lửa, rồi đặt dược đỉnh lên đun.
Nam Nhứ ngồi xổm bên dược đỉnh, cảm thấy có chút mông lung.
Haizz.
Nàng không phải đang ở trong bí cảnh của Tu Tiên giới sao!
Sao giờ lại thành Robinson phiêu lưu ký?
Bước tiếp theo, nàng có phải dựng nhà không???
Không đúng, nàng còn một không gian giới tử mà.
Có không gian tùy thân thật tốt, lúc nào cũng có sẵn nơi ở.
Nàng thử bước vào không gian giới tử, có thể vào được, nhưng bên trong trống rỗng, Lê Vân vẫn chưa tìm đến.
Hắn từng nói, không gian giới tử chỉ bao trùm trong phạm vi một ngàn dặm.
Không biết hòn đảo nhỏ này có nằm ngoài phạm vi đó không.
Nam Nhứ lại bước ra khỏi không gian giới tử, tiếp tục ngồi xổm trước dược đỉnh.
Nàng cúi đầu, khảy chiếc chuông bạc trên cổ.
Trên chiếc chuông, vẫn còn những vết bẩn loang lổ từ lần nàng đốt cháy nó.
Vừa nãy, chiếc chuông này đã cứu nàng một mạng.
...... Nàng có chút hối hận vì đã làm hỏng nó.
Nếu không phá hủy chiếc chuông, Lê Vân cõ lẽ đã có thể dựa vào định vị của nó để tìm thấy nàng.
Đang mải nghĩ ngợi lung tung, nước trong lò bắt đầu sôi "ùng ục ùng ục".
Nam Nhứ bưng dược đỉnh lên ——
Trong cơ thể không còn linh lực, nhưng thể chất của nàng không thay đổi.
Toan Nghê vốn không sợ nhiệt độ cao, hơn nữa, sau khi nàng Trúc Cơ, cơ thể nàng cứng cáp hơn rất nhiều. Dù dược đỉnh nóng đến mấy, cũng không thành vấn đề, tay nàng như sắt thép, nếu ở thời hiện đại, thậm chí có thể biểu diễn nồi lẩu tự mình nấu, thu hút không ít lượt tán thưởng.
Nàng nhúng dược đỉnh vào dòng suối, để nước bên trong hạ nhiệt, rồi lấy một cái chén để múc nước bên trong uống.
Trong lúc uống nước, nàng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung: Hình như vẫn phải dựng nhà thật.
Nàng cảm giác, trong thời gian ngắn, nàng không thể rời khỏi nơi này.
Nếu đợi Liễu Lăng Ca tỉnh lại, nàng không muốn lộ ra mình có không gian giới tử, đây là lá bài tẩy của nàng.
Nhưng...... Làm sao mà dựng nhà đây?
Nàng chưa từng học kỹ năng này!
Nam Nhứ nghiêm túc nhíu mày: Sau khi trở lại Thái Huyền Tông, nàng không chỉ muốn học Đan Đạo, mà những thứ linh tinh như thế này, nàng cũng muốn học.
Dù sao thần thú sống rất lâu, học thêm chút kỹ năng, càng nhiều càng tốt.
Nếu Đại sư tỷ ở đây thì tốt quá, Đại sư tỷ hình như biết rất nhiều thứ. Nàng thường thấy Đại sư tỷ cùng lúc điều khiển xúc tu......
Nhắc mới nhớ, hình như người của Vô Lượng Tông cũng vào bí cảnh lần này.
Không biết vị Phật tử kia có tới hay không, có gặp Đại sư tỷ hay không?
Nam Nhứ cứ nghĩ ngợi mông lung để giải tỏa, sau đó cúi đầu lục tìm trong túi trữ vật, nhìn xem có thứ gì dùng được không.
Những vật chứa linh khí chắc chắn không thể dùng, vừa lấy ra là hỏng hết.
Cũng may nàng đam mê ẩm thực của phàm nhân, không thể từ bỏ mỹ thực nhân gian, nên mang theo một ít đồ ăn thường ngày.
Nếu chỉ có mình nàng ăn, có lẽ vũng tạm đủ dùng trong một thời gian.
Vũ khí thì......
Ô Đại Sài nhét cho nàng một đống bùa chú, như thể hàng hóa mua sỉ, chẳng tốn đồng nào.
Nàng có thể tiết kiệm, luôn mang theo bùa chú bên mình để phòng thân.
Cuối cùng là vấn đề chỗ ở.
Làm sao để xây nhà bây giờ!
Nam Nhứ không hy vọng gì, tiếp tục lục lọi, chợt nhớ ra chiếc tiên thuyền mà chưởng môn từng tặng cho nàng và Lê Vân.
Lê Vân sau đó đưa lại tiên thuyền cho nàng ——
Tiên thuyền này cần đốt linh thạch để vận hành, giống như xe hơi đốt xăng vậy.
Nam Nhứ chưa đạt đến trình độ đốt linh thạch như Ô Đại Sài, nàng tiếc tiền không dám dùng, nên cứ cất đi mãi.
Hơn nữa, tiên thuyền mà chưởng môn tặng không nhỏ, dù không bằng trọng lượng có thể chứa cả ngàn người của tông môn, nhưng vẫn đủ chỗ cho mười mấy người ở thoải mái.
Nam Nhứ lấy tiên thuyền từ túi trữ vật ra.
Vừa lấy ra, nàng lập tức cảm thấy tiên thuyền nhỏ nhắn trong tay, bỗng trở nên nặng như ngàn cân, không tài nào đỡ nổi.
Nàng lập tức cố hết sức đẩy tiên thuyền ra xa, một tiếng "rầm" vang lên trong chớp mắt, mất đi linh lực kiểm soát, tiên thuyền lập tức trở lại kích thước thật, bất ngờ đứng sững trong khu rừng, đè gãy mấy cây lớn.
Nàng trèo lên tiên thuyền, đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, những linh thực trang trí trong tiên thuyền mang linh khí đều lập tức bị héo úa, đồng thời, các vật trang trí có linh khí cũng lần lượt nứt vỡ, khiến bên trong trở nên hỗn độn.
Nam Nhứ: "......"
Đau lòng đến mức không thở nổi.
Dường như một vài bộ phận của tiên thuyền cũng hư hỏng, nàng nghe thấy vài tiếng ầm ầm vọng ra từ thân thuyền.
Tuy nhiên, cũng may là phần lớn tiên thuyền vẫn còn nguyên vẹn, loại gỗ dùng để chế tạo tiên thuyền này dường như không chứa linh khí, nhưng lại rất phù hợp để khắc các loại phù văn. Các phù văn này tạo thành trận pháp trên tiên thuyền, chỉ cần đặt linh thạch vào là có thể khởi động.
Nam Nhứ cảm thấy an ủi phần nào.
Dù sao thì, cuối cùng cũng có chỗ để ở.
Nàng chọn một căn phòng, lấy một lá bùa, kích hoạt nó, ngay lập tức một tầng bảo hộ xuất hiện ——
Lớp bảo hộ vừa hình thành đã mất linh khí, nhanh chóng nứt ra nhiều đường, nhưng nhờ vào sức mạnh từ phù văn, nó vẫn kiên cường duy trì.
Nam Nhứ thử công kích vào lớp bảo hộ.
Đây là thượng phẩm thiên phù dành cho cấp bậc Nguyên An, dù mất linh khí chỗng đỡ, nó vẫn cực kỳ kiên cố.
Ít nhất, nó có thể chống lại công kích thông thường của người phàm.
...... Dù không quá chắc chắn, nàng cũng không còn cách nào khác.
Ở nơi không có linh khí, có còn hơn không.
Bùa chú có hạn, nàng phải tiết kiệm. Nàng chỉ dán bảo vệ phòng mình, các khu vực khác thì không quan tâm nữa.
Có một nơi để nghỉ ngơi, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng của Nam Nhứ cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Nàng cắn đầu ngón tay, để lại giọt máu trên tầng bảo hộ, ngay sau đó, tầng bảo hộ chuyển thành một trận pháp nhỏ, nàng có thể tự do điều khiển.
Bùa chú và trận pháp khác nhau ở chỗ, bùa chú là đồ dùng một lần, còn trận pháp thì không.
Nhưng trận pháp lại quá cồng kềnh, ngay cả loại trận pháp nhỏ, cũng phải khắc trên trận bàn, dùng linh thạch để vận hành.
Không biết Ô Đại Sài lấy đâu ra loại bùa chú này, vừa tiện dụng như bùa chú, vừa có thể sử dụng như một trận pháp nhỏ.
Xét về sức mạnh của phù văn, dù không có linh khí vẫn có thể hoạt động......
Người vẽ ra bùa chú này chắc chắn là một thiên tài am hiểu pháp tắc không gian.
Nàng đóng trận pháp, nhảy xuống tiên thuyền.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mặt trời đã dịch chuyển, chỗ Liễu Lăng Ca nằm ban nãy là bóng râm, hiện giờ đã khiến nửa người nàng bị phơi ra ngoài nắng.
Nam Nhứ lại đỡ Liễu Lăng Ca dậy, di chuyển nàng đến chỗ khác.
Thấy môi Liễu Lăng Ca khô nứt, nàng múc một chén nước từ dược đỉnh, từ từ đút cho nàng uống.
Sau khi uống xong, cơ thể Liễu Lăng Ca dường như có chút phản ứng.
Ngón tay Liễu Lăng Ca khẽ động, mắt cũng cố gắng mở ra.
Trong cơn mơ màng, nàng nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt thế, tựa như Huyền Nữ từ Cửu Thiên hạ xuống trần gian, ngũ quan như chứa tinh hoa của nhật nguyệt, linh khí của núi sông, tinh khiết đến mức khiến người khác sinh lòng ghen ghét, còn dấy lên cảm giác gần gũi từ sâu thẳm trong trái tim.
Liễu Lăng Ca bình thường được mọi người gọi là tiên tử, cũng tự thấy mình có chút tiên khí.
Nhưng khi thấy người trước mặt, nàng mới hiểu thế nào là ếch ngồi đáy giếng.
Liễu Lăng Ca lẩm bẩm: "Ngài là...... Tiên nhân sao? Ta đã đến Tiên giới rồi?"
Nam Nhứ không hiểu mấy lời mê sảng này, chỉ nghĩ nàng vừa thoát khỏi cõi chết, cho nên có chút ảo giác.
"Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi?" Nam Nhứ nói, "Cảm giác thế nào, có muốn uống thêm chút nước không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Liễu Lăng Ca ngơ ngác một lúc.
Một hồi lâu sau, Liễu Lăng Ca mới nhận ra, đây là giọng nói của Nam Nhứ.
Nàng gian nan nói: "Muội là...... Nam Nhứ? Muội lại...... Có dáng vẻ như vậy?"
"Hả?"
Nam Nhứ đưa tay sờ mặt mình.
Để che giấu thân phận, nàng vẫn luôn dùng thuật pháp che giấu dung nhan, con đeo một chiếc vòng tay che diện mạo. Vì đã quen dùng, ngoài việc thỉnh thoảng để lộ diện mạo thật trước người quen ra, người khác nhìn thấy nàng, dù cố nhớ, cũng không hình dung nổi nàng trông ra sao, điều này giúp nàng tránh được không ít phiền toái.
Đến nơi này, không còn linh khí, thuật che giấu cũng biến mất.
Dù sao cũng đã bị nhìn thấy, Nam Nhứ khẽ cười, thừa nhận: "Ừm, trước đây ta có dùng thuật pháp để che giấu."
Liễu Lăng Ca bị nụ cười của nàng làm cho ngẩn ngơ, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Thì ra......
Đây chính là dung mạo thật của Nam Nhứ sao?
Lúc trước nàng còn cảm thấy Nam Nhứ chất phác, nhưng với dung mạo này, e rằng trên đời này không ai có thể linh động nàng!
Liễu Lăng Ca nhất thời khí huyết dâng trào, cảm giác ghê tởm khi bị cổ trùng bò qua, gặm nhấm trong kinh mạch lại trỗi dậy, không sao xua tan được.
Nàng ho khan vài tiếng, phải vịn vào thân cây bên cạnh để nôn khan.
Đến khi nàng bình ổn lại, Nam Nhứ đưa cho nàng một chén nước: "Sư tỷ, uống chút nước đi."
Liễu Lăng Ca uống một ngụm, rồi lấy một bình đan dược từ túi trữ vật.
Nàng đổ một viên đan dược, định đưa lên miệng thì viên đan ngay lập tức tan thành một lớp tro mỏng trước khi chạm đến môi.
Liễu Lăng Ca sửng sốt: "Đây là...... Chuyện gì vậy?"
Nam Nhứ bất đắc dĩ nói: "Nơi này không có linh khí."
Lúc này, Liễu Lăng Ca mới nhận ra, kinh mạch của mình cũng trống rỗng, không còn chút linh lực nào.
"Đây...... Là chỗ nào?" Liễu Lăng Ca hỏi, "Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"
Nam Nhứ lộ vẻ khó xử, nhất thời không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Chẳng lẽ phải nói cho Liễu Lăng Ca, do Phong Dị muốn giết nàng, nhưng vì đụng phải kiếm ý mà Lê Vân để lại cho nàng, kiếm ý chém bí cảnh nứt thành một khe hở, nên khiến cả hai bị rơi vào đây?
À, còn cổ trùng trong cơ thể nàng là do Phong Dị hạ.
Nam Nhứ lấy cốt sáo từ túi trữ vật ra, nắm chặt trong tay, do dự không biết có nên kể hết mọi chuyện với nàng không.
Lượng thông tin này quá lơn, Liễu Lăng Ca nghe xong e là sẽ ngất mất?
"Ờm......"
Nam Nhứ ngập ngừng, quyết định không nói gì, nhưng cũng không biết nên bịa lý do gì, nàng vắt óc suy nghĩ: "Chúng ta đến đây vì......"
"Nam Nhứ."
Một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng nàng.
Nam Nhứ giật mình quay đầu lại, thấy toàn thân Phong Dị ướt sũng đang bước về phía nàng, gương mặt tà mị đầy vẻ âm u, như một ác quỷ bò ra từ nước.
"Thì ra ngươi ở đây," Hắn mỉm cười thật sâu, "Đúng là khiến ta phải mất công tìm kiếm."
Hắn tiến lại gần, Nam Nhứ lập tức giơ cốt sáo lên: "Ngươi đừng qua đây!"
"Ồ? Cây sáo của ta mà ngươi cũng nhặt được, tốt lắm." Hắn nhếch môi, "Ta đỡ phải đi tìm."
Nam Nhứ một tay giữ cốt sáo, tay kia nhanh chóng nắm lấy một xấp bùa chú, giấu sau lưng.
Nàng chắp tay sau lưng, dùng cốt sáo kéo dài thời gian: "Nếu ngươi lại gần, ta sẽ thúc giục cổ trùng trong người nàng!"
Phong Dị chậm rãi liếc nhìn nàng: "Ngươi cho rằng, cây cốt sáo này ai cũng dùng được sao? Ha, ngươi không uy hiếp được ta đâu."
Nam Nhứ đương nhiên biết cây sáo này không dễ dùng.
Nhưng nàng vốn không có ý định sử dụng nó.
Chủ yếu là...... Nàng đang đánh cược.
Nàng cược, Phong Dị có tình cảm sâu nặng với Liễu Lăng Ca đến mức nào.
Quả nhiên, Nam Nhứ thấy sắc mặt của Liễu Lăng Ca từng chút một thay đổi, tâm trí vất vả mới thanh tỉnh vài phần, dần trở nên sụp đổ.
Liễu Lăng Ca không thể tin nổi, nhìn Phong Dị: "Trong cơ thể ta...... Có cổ trùng? Là do huynh hạ?"
Phong Dị thoáng chốc cứng người, sau đó hắn nói: "Lăng Ca, nàng ta đang ly gián chúng ta."
"Cổ trùng trong người nàng, là do nàng ta lừa nàng ăn vào." Ánh mắt Phong Dị lạnh lẽo, "Chính nàng ta đã hại nàng!"
"Nàng ta hại ta?"
Liễu Lăng Ca cay đắng cười, "Trước đây, ta và Nam Nhứ còn chưa nói được vài câu, càng đừng nói đến việc nàng tìm cơ hội để hạ dược ta. Làm sao nàng có thể hại ta? Hay là để......"
Nói đến đây, Liễu Lăng Ca chợt nhớ ra một chuyện.
Nàng biến sắc: "Lần trước, huynh bảo ta mang thuốc cho Nam Nhứ, lại còn bắt ta phải tận mắt nhìn nàng ăn hết...... Lúc đó, Ô Đại Sài nghi ngờ trong thuốc có vấn đề, ta vì muốn chứng minh trong sạch, nhất thời xúc động ăn thử...... Lẽ nào, trong thuốc đó có cổ trùng?"
Phong Dị im lặng trong chớp mắt.
Liễu Lăng Ca lập tức hiểu ý hắn, giọng cao vút lên: "Huynh vậy mà dám hạ cổ trùng lên chính muội muội ruột của mình?!"
Phong Dị cười lạnh: "Nàng ta không phải muội muội ruột của ta."
"Nàng ta chỉ là một thuộc hạ của ta......" Hắn nhìn chằm chằm vào Nam Nhứ, trong ánh mắt tràn đầy oán hận độc ác, "Không, giờ đây cả thuộc hạ cũng không phải nữa. Ta không có một thuộc hạ phản bội ta như vậy!"
Thấy ánh mắt hắn, Liễu Lăng Ca giật mình, kéo Nam Nhứ ra sau lưng để che chắn.
Dù có chậm hiểu đến mấy, nàng cũng đã nhận ra thân phận của Phong Dị không bình thường.
Liễu Lăng Ca run rẩy nói: "Huynh...... Rốt cuộc là ai?"
"Ta là ai?"
Phong Dị bỗng nhiên cười, "Ta là ai, ngay lần đầu gặp mặt, chẳng phải đã có người nói với nàng rồi sao?"
Lần đầu gặp......
Liễu Lăng Ca nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp hắn trong bí cảnh.
Lúc đó, nàng gặp nguy hiểm và được hắn cứu giúp.
Cảm kích ân tình của hắn, nàng còn dẫn hắn đến gặp đồng bạn. Đồng bạn còn từng đùa: "Dịch Phong, cái tên này mà đảo ngược lại thì chính là danh hào của Ma Tôn Phong Dị đấy."
Hắn chỉ nói: "Tên này của ta quá tầm thường, ta chưa từng nghĩ nó có thể liên quan đến Ma Tôn."
Nàng còn nhớ, lúc ấy hắn đã cười lớn: "Nếu sau này, ta đích thân giết chết Phong Dị, Dịch Phong giết Phong Dị, câu chuyện này mà truyền ra, vậy chẳng phải là một giai thoại."
Sự tự giễu đó đã khiến đồng bạn nhanh chóng chấp nhận hắn, đồng thời khiến nàng khâm phục lòng dạ và khí phách của hắn.
Không ngờ được......
Hắn lại chính là Phong Dị!
"Huynh, huynh......" Liễu Lăng Ca khí huyết cuồn cuộn, "Huynh đã lừa ta suốt ngần ấy thời gian!"
Những lần kề vai chiến đấu với Ma tộc, những lần sống chết giao phó cả phía sau lưng cho nhau...... Giờ phút này đều trở thành trò cười!
Chẳng trách, lần nào hắn cũng nắm rõ thông tin về Ma giới, còn bảo nàng báo cáo lên Thái Huyền Tông.
Nhờ những thông tin hắn cung cấp, nàng dẫn theo người tiêu diệt không ít Ma tộc, lập nên không ít chiến công.
Nghĩ lại, những thông tin ấy chắc chắn đã được sắp đặt.
Nghe nói sau đại chiến Tiên Ma trước đây, trong Ma giới đã có các thế lực đối lập với Ma Tôn......
Có lẽ cả nàng và Thái Huyền Tông đều bị hắn lợi dụng, trở thành công cụ để thanh trừng các thế lực đối đầu, khiến đôi bên tự tiêu hao lẫn nhau.
...... Không chỉ bị Phong Dị giấu diếm lâu như vậy, nàng còn bị hắn lợi dụng triệt để!
Liễu Lăng Ca tức giận đến mức phun một ngụm máu tươi.
Phong Dị đưa tay về phía nàng: "Lăng Ca......"
Liễu Lăng Ca đẩy mạnh hắn ra: "Ngươi đừng đến đây! Ta không không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Phong Dị thu thu tay lại.
Hắn nói: "Ta biết thân phận của ta khiến nàng khó chấp nhận ngay được, ta có thể chờ cho đến khi nàng chấp nhận. Tuy nhiên, nàng giao Nam Nhứ cho ta."
Trong mắt hắn lóe lên sát khí: "Bên cạnh ta không giữ kẻ phản bội!"
Nam Nhứ siết chặt bùa chú.
Phong Dị đã mất đi tu vi, nhưng thân thể hắn từng trải qua rèn luyện của lôi kiếp, cơ thể của Nguyên Anh kỳ.
Bùa chú bình thường chắc chắn không thể khiến hắn mất mạng.
Cho dù những lá bùa mà Ô Đại Sài đưa cho nàng là thượng phẩm thiên phù cao cấp nhất, nhưng với bản lĩnh của Phong Dị qua bao nhiêu năm, chắc chắn hắn có vô số cách để bảo vệ bản thân.
Nếu Liễu Lăng Ca giao nàng cho hắn...... Nàng chỉ còn cách liều mạng với Phong Dị.
Nếu thật sự đánh không lại, nàng còn phải chuẩn bị tốt để vào không gian giới tử.
"Giao Nam Nhứ ra?" Liễu Lăng Ca giơ tay, lau sạch máu bên khóe môi, "Ta là sư tỷ của nàng, nàng là sư muội của ta, chúng ta là đồng môn. Ta dựa vào cái gì để giao nàng ra?"
Ánh mắt của Liễu Lăng Ca cũng mang theo hận ý: "Nàng làm phản, vậy thì đã sao? Thái Huyền Tông ta hải nạp bách xuyên, xưa nay luôn tiếp nhận những người đã cải tà quy chính!"
Nam Nhứ:...... Ồ hố.
Sao cảm giác Liễu Lăng Ca lại như biến thành người khác thế này.
Nàng lặng lẽ nhìn Liễu Lăng Ca, chỉ thấy Phong Dị chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, lạnh giọng nói: "Lăng Ca, cho dù không có linh lực, nàng cũng không đánh lại ta. Bắt được hai người, đối với ta dễ như trở bàn tay."
"Ta đánh không lại một Ma Tôn danh tiếng lẫy lừng như ngươi."
Liễu Lăng Ca nhìn cơn giận, khiêu khích nói, "Nhưng nếu ngươi dám giết Nam Nhứ, ta sẽ chết cho ngươi xem! Ngươi lợi dụng ta lâu như vậy, chắc cũng chẳng bận tâm đến sống chết của ta!"
Nam Nhứ: "......"
Không đánh lại thì đòi chết cho người ta xem, đây là logic gì kỳ quặc vậy.
Nhưng kịch bản này, hình như có chút quen thuộc.
...... Nghĩ lại thì, đó không phải là tình tiết trong cốt truyện sao.
Sau khi bại lộ thân phận, Phong Dị muốn ép buộc chiếm lấy Liễu Lăng Ca, ngược tới ngược lui, khiến Liễu Lăng Ca phải dùng cái chết để uy hiếp hắn, Phong Dị nhất thời mềm lòng, nhưng khi thấy Liễu Lăng Ca muốn chạy trốn, tiếp tục lại ngược tới ngược lui.
Kịch bản cẩu huyết này không tác động đến nàng, nhưng đối với Phong Dị......
Có vẻ như lại hiệu quả.
Nghe Liễu Lăng Ca buông lời đe dọa, Phong Dị lùi lại một bước.
"Được, nàng không muốn ta giết nàng ta, vậy thì trong bí cảnh này, ta sẽ không động đến một sợi tóc của nàng ta."
Phong Dịc cười đầy ẩn ý: "Lăng Ca, hiện tại nàng chỉ đang tức giận vì ta lừa dối nàng, nhất thời mất bình tĩnh, giận dỗi với ta mà thôi. Đến khi nàng nguôi giận, nàng sẽ hiểu...... Vị sư muội tốt của nàng, đã làm những gì sau lưng nàng."
Phong Dị ngạo mạn nói: "Bây giờ ta không giết nàng ta, nhưng sau này ra khỏi đây, nàng ta chắc chắn sẽ chết dưới tay ta!"
"Dưới tay ngươi?"
Nam Nhứ chen lời, lấy ngón tay bị đứt của Phong Dị: "Là thứ này à?"
Phong Dị nhìn nàng, mỉm cười ái muội, nhưng trong mắt lại lạnh băng: "Không ngờ A Nhứ vẫn không quên được ta, đến cả ngón tay bị đứt của ta, cũng giữ cẩn thận như vậy."
Nam Nhứ dùng một mảnh khăn bọc lấy ngón tay, rồi ngay trước mặt hắn, nàng ném thẳng vào đống lửa.
Nàng vô tội cười: "Mẹ ngươi không dạy ngươi là không được vứt rắc bừa bãi à?"
Phong Dị bị nàng chọc giận: "Nam, Nhứ!"
Hắn vừa động sát ý, bầu trời trong xanh lập tức xuất hiện mây đen, sấm chớp vang dội.
Nam Nhứ duỗi tay chỉ lên trời: "Ngươi vừa mới thề sẽ không giết ta trong bí cảnh này mà! Cũng không thể làm tổn thương ta!"
Trong lòng Nam Nhứ mừng rỡ như điên.
Cảm tạ pháp tắc Thiên Đạo của Tu chân giới!
Tu sĩ Nguyên Anh nói là làm ngay, nếu phá vỡ lời thề, sẽ bị sét đánh chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro