Chương 88: Kỳ thi
Nam Nhứ vội vã chạy về Xích Đan Phong.
Trên đường, nàng dùng thạch truyền âm để gọi Chu Thắng Nam đến trông chừng Du Duyệt.
Đến Xích Đan Phong, chỉ có Lục Thiên Chỉ đang thu thập dược liệu, thấy nàng vội vàng như vậy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Nam Nhứ nói: "Sư tỷ, có Trúc Cơ Đan không? Càng nhiều càng tốt."
Lục Thiên Chỉ không phải người keo kiệt, nhanh chóng đưa hẳn một bình Trúc Cơ Đan cho nàng.
Vì bản thân Nam Nhứ khi lên Trúc Cơ cũng là tình cờ đột phá, hơn nữa nàng lại là yêu tu, nên hệ thống tu luyện khác với nhân tu. Do đó, nàng kéo cả Lục Thiên Chỉ đi cùng, hy vọng sư tỷ có thể giúp Du Duyệt lên Trúc Cơ. Đồng thời, nàng còn dùng thạch truyền âm gọi thêm Lê Vân.
Dù sao thì, Lê Vân cũng xem như sư phụ của Du Duyệt, với trường hợp đặc biệt đột phá tâm cảnh trước rồi mới đột phá cảnh giới như Du Duyệt, nói không chừng một thiên tài như Lê Vân sẽ hiểu biết hơn người bình thường như các nàng.
Đến khi nàng quay lại, bên cạnh Du Duyệt đã có Chu Thắng Nam và Kinh Nhung.
Hai người này vừa mới Trúc Cơ không lâu, nên đang trấn an Du Duyệt, giúp Du Duyệt ổn định linh lực trong cơ thể.
Cuối cùng bọn họ cũng đợi đến khi nàng mang Trúc Cơ Đan quay về.
Nam Nhứ cho Du Duyệt ăn một viên Trúc Cơ Đan, đan dược được nuốt xuống, hiệu quả ngay lập tức rõ rệt.
Chỉ đừng gần Du Duyệt, nàng cũng cảm nhận được linh khí xung quanh nàng trở nên dày đặc.
Lục Thiên Chỉ đưa một sợi dây leo ra, chạm vào cổ tay Du Duyệt, nói: "Cho nàng ăn thêm một viên nữa."
Nam Nhứ lại đút thêm một viên nữa vào miệng nàng.
Sau khi nuốt viên đan này, Du Duyệt nhíu mày, nói: "Căng quá, kinh mạch có chút đau......"
Lục Thiên Chỉ thu dây leo lại, giơ tay đặt lên lưng nàng, giúp nàng điều chỉnh: "Đừng phân tâm, tập trung khí về đan điền."
Du Duyệt nhắm mắt làm theo lời nàng, mồ hôi lớn bằng hạt đậu rịn trên trán.
Một lúc sau, sắc mặt Du Duyệt trở nên nhẹ nhàng hơn, Lục Thiên Chỉ nói: "Vẫn cần thêm một viên nữa."
Nam Nhứ đút viên thứ ba vào miệng Du Duyệt.
Viên Trúc Cơ Đan vừa được nuốt xuống, Du Duyệt đau đớn đến mức kêu lên một tiếng.
Lục Thiên Chỉ ấn vài huyệt đạo trên nàng, rồi thu tay lại: "Xong rồi, những gì cần làm đã làm xong, phần còn lại phải dựa vào nàng."
Lục Thiên Chỉ lôi kéo bọn họ lui ra ngoài, nói: "Đừng quấy rầy nàng đột phá Trúc Cơ."
Sau khi ra ngoài, Lục Thiên Chỉ nhìn thấy vết thương trên lưng Kinh Nhung.
Kinh Nhung thường đến Xích Đan Phong để rèn kiếm, nên Lục Thiên Chỉ cũng khá quen thuộc với hắn.
Thấy hắn bị thương nặng như vậy, Lục Thiên Chỉ nói: "Sao lại thế này? Có ai trong tông môn bắt nạt đệ à?"
"...... Không," Kinh Nhung nói, "Lục sư tỷ, là do ta phạm lỗi, nên bị phạt."
"Nếu bị phạt xong rồi thì đi bôi thuốc đi." Lục Thiên Chỉ đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ, "Sớm lành lại, để mai còn tham gia kỳ thi."
Kinh Nhung nói: "Đa tạ sư tỷ."
Lục Thiên Chỉ nói: "Không có gì, 50 linh thạch trung phẩm."
Kinh Nhung khựng lại, định lấy linh thạch trong túi trữ vật ra.
Nhưng một bàn tay khác đưa ra trước hắn.
"Sư tỷ, đây là 50 linh thạch trung phẩm."
Chu Thắng Nam thanh toán linh thạch, rồi cầm lấy lọ thuốc mỡ.
Nam Nhứ thấy ánh mắt Kinh Nhung sáng bừng như một chú cún con, đôi tai như dựng đứng, chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoáy qua ngoáy lại.
Chu Thắng Nam đưa thuốc mỡ cho hắn, thần sắc lãnh đạm: "Lọ thuốc này, coi như ta nhận lỗi vì đã đả thương ngươi."
Nàng xoay người đi chỗ khác: "Ngươi tự bôi thuốc đi, đừng để lỡ kỳ thi ngày mai."
Kinh Nhung lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn tỷ tỷ!"
Sau đó Nam Nhứ nhìn thấy Kinh Nhung cẩn thận cất lọ thuốc mà Chu Thắng Nam đưa cho vào túi.
Nam Nhứ hỏi: "Sao con không dùng?"
Kinh Nhung nói một cách tự nhiên: "Con vẫn còn thuốc mỡ, không nỡ dùng thuốc tỷ tỷ đưa."
Rồi sau đó, Nam Nhứ thấy lọ thuốc nàng vừa đưa cho, xuất hiện trong tay hắn.
Nam Nhứ: "......"
Vậy thuốc của nàng thì dùng được hả!!!
Có còn là cháu ruột của nàng không vậy?
Sao lại có thể si mê mù quáng như thế này!
Nam Nhứ tức đến nghiến răng, thật muốn đánh hắn.
Nhưng nhìn vào vết thương đầy trên lưng của Kinh Nhung, nghĩ một chút rồi nhịn lại.
Vừa buông nắm đấm, Lê Vân đã đến.
Hắn ngự kiếm, xuyên qua lớp mây mù, đáp xuống bên cạnh nàng.
Lê Vân nói: "Tình hình thế nào?"
Nam Nhứ nói: "Đã ăn ba viên Trúc Cơ Đan, Lục sư tỷ nói, phần còn lại đều phải dựa vào bản thân A Duyệt."
"Được."
Lê Vân gật đầu, cùng mọi người chờ bên ngoài.
Mà Kinh Nhung, lại nhìn Lê Vân như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bởi vì vừa rồi, vào khoảnh khắc Lê Vân đáp xuống, Kinh Nhung tinh mắt nhận ra, ngọc phù đeo trên đạo bào đệ tử của Nam Nhứ và Lê Vân đồng thời lóe lên một ánh sáng vàng.
Ngay cả bây giờ, khi hai người bọn họ đang đứng cạnh nhau, ngọc phù vẫn còn ánh lên những tia sáng nhẹ.
Ánh sáng vàng?
Hình như đã từng nghe ai đó nhắc đến chuyện này.
Kinh Nhung lục lại trong ký ức một lúc, đột nhiên nhớ ra, nghĩa phụ từng nói với hắn, trong Thái Huyền Tông, ngọc phù của hai người kết làm đạo lữ sẽ cảm nhận lẫn nhau, phát ra ánh sáng vàng.
Vậy là......
Tiểu dì và Lê Vân đã kết làm đạo lữ?!!
Chuyện này xảy ra từ khi nào?
Tại sao tiểu dì không nói cho hắn!
Tiểu dì dễ bị lừa như vậy, lỡ bị tên Lê Vân kia dụ dỗ kết làm đạo lữ thì sao?!
Nếu đã kết đồng tâm khế, vậy chẳng phải sẽ bị chia bớt cho tên quỷ đoạn mệnh Lê Vân kia à?!!
Kinh Nhung thoáng chốc bị ý nghĩ này chi phối, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía Nam Nhứ.
Nam Nhứ cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau, quay đầu lại nhìn hắn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn.
Khoảnh khắc đối diện, hai người lập tức hiểu ý trong ánh mắt của nhau.
Nam Nhứ: Nhìn cái gì mà nhìn, đồ mù quáng?
Kinh Nhung: Người mới là đồ mù quáng! Có phải người bị Lê Vân lừa lập khế ước rồi đúng không!
Nam Nhứ:...... Không có! Chỉ kết làm đạo lữ thôi!
Kinh Nhung: Vậy sao người không nói cho con biết?!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng, Nam Nhứ đành chột dạ cúi đầu.
Khụ khụ......
Nói thật thì khả năng hắn không tin đâu.
Chuyện kết làm đạo lữ, bản thân nàng cũng chỉ vừa mới biết tối hôm qua.
Nàng nào có ngờ được mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ như thế!!!
......
Đến khi trời sắp tối, hoàng hôn chỉ còn lại một vệt mờ trên đỉnh núi, Du Duyệt cuối cùng cũng Trúc Cơ thành công.
Có ba viên Trúc Cơ Đan Nam Nhứ cho ăn, cộng thêm Lục Thiên Chỉ và Lê Vân hộ pháp cho nàng ở chỗ này, dù việc đột phá của Du Duyệt hơi lộn xộn, nhưng cũng không quá khó khăn.
Lúc nàng Trúc Cơ thành công, lao ra ngoài là muốn ôm chầm lấy Nam Nhứ: "A Nhứ, ta Trúc Cơ thành công rồi! Ha ha, ta Trúc Cơ rồi!"
Nam Nhứ bịt mũi tránh xa nàng: "Đừng lại đây! Tỷ đi tắm trước đi đã!"
"À......"
Du Duyệt ngơ ngác, lúc này mới nhận ra, sau khi thành công lên Trúc Cơ, tẩy tinh phạt tủy khiến cơ thể nàng tiết ra một lớp bùn đen dày đặc, cả người còn bốc lên mùi hôi khó tả.
"Ha ha, ngại quá."
Du Duyệt gãi đầu, nói: "Cảm ơn A Nhung, Thắng Nam, Lục sư tỷ và sư phụ giúp ta lên Trúc Cơ, người ta dơ quá, ta đi tắm cái đã!"
Du Duyệt cúi người hành lễ với mọi người, rồi quay người đi.
Có lẽ vì quá vui mừng, nàng vừa nhảy nhót vừa đi, dù đã đi được một đoạn xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng nghêu ngao hát.
Sau khi Du Duyệt rời đi, Chu Thắng Nam đi luyện kiếm, Kinh Nhung đi xử lý vết thương, Nam Nhứ và Lê Vân nói đôi câu, rồi cùng Lục Thiên Chỉ quay về Xích Đan Phong.
Về đến nơi, Ô Đại Sài vừa ra ngoài một chuyến về, bên cạnh là Ngôn Thiên Tễ.
Ô Đại Sài thấy các nàng, lấy ra hai túi trữ vật, đưa cho mỗi người một cái, nói: "Các ngươi sắp vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh, vi sư cho mỗi đứa một chút đồ, trong đó có đủ đan dược và bùa chú cần thiết, các ngươi không cần đi mua thêm nữa."
Nam Nhứ nhận được món quà này, cung kính hành lễ với Ô Đại Sài: "Đa tạ sư phụ!"
Lục Thiên Chỉ cũng nói: "Đa tạ sư phụ."
Ngôn Thiên Tễ cũng cầm trong tay túi trữ vật giống hệt của các nàng.
Nghĩ đến bí cảnh, hắn cau mày, buồn rầu nói: "Ôi trời ơi, trong bí cảnh người tốt kẻ xấu lẫn lộn, chẳng thể mặc những bộ đồ hoa nữa rồi, dễ bị chú ý lắm."
"Tiểu sư muội," Ngôn Thiên Tễ nhìn sang nàng, "Nếu ta đổi sang một bồ độ khác, muội không nhận ra ta thì phải làm sao?"
Nam Nhứ: "......"
"Thế này đi," Ngôn Thiên Tễ không yên tâm, tiến lại gần, đưa cho nàng một món đồ nhỏ, "Đây là con ong tìm hương, nó dựa vào mùi hương duy nhất để tìm người. Chúng ta vào bí cảnh mà bị tách ra, muội có thể dùng nó để tìm ta."
Nam Nhứ cảm nhận được sự quan tâm của hắn, mỉm cười: "Cảm ơn sư huynh."
"Không cần khách sáo!" Ngôn Thiên Tễ vỗ ngực, "Tiểu sư muội tu vi còn thấp, sau khi vào bí cảnh, ta và sư tỷ bảo hộ muội!"
Ô Đại Sài nhìn các đệ tử đoàn kết, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Ông lấy ra một lò luyện đan nhỏ.
Chiếc lò đen tuyền, trông rất bình thường.
Nhưng Nam Nhứ cảm nhận được khí tức của dược đỉnh liền giật mình ——
Thoạt nhìn trông có vẻ đơn giản, giống như nhặt được từ một quầy hàng rong, hóa ra lại là một món pháp khí thiên phẩm!
Ô Đại Sài nói: "Sư huynh sư tỷ ngươi đều có dược đỉnh riêng rồi, chỉ còn ngươi là vi sư đang tìm kiếm. Lần này bí cảnh mở gấp, chưa kịp tìm được thứ tốt hơn, lò đan nhỏ này ngươi dùng tạm trước đã."
Nam Nhứ: "......"
Dùng tạm.
Được rồi, nàng lại có thêm nhận thức mới về mức độ giàu có của Ô sư phụ.
Ô Đại Sài đưa lò đan cho nàng, dặn dò: "Vào trong bí cảnh, đừng có lơ là, lúc nào rảnh, tìm một chỗ an toàn rồi hẵng luyện đan. Sau khi luyện đan xong, nhớ dùng bùa chú để xóa sạch mùi, tránh thu hút những yêu thú cấp cao hoặc những kẻ xấu muốn giết người cướp của."
Yêu thú cấp cao......?
Nam Nhứ nghĩ nghĩ, với uy áp huyết mạch của nàng...... Yêu thú trong bí cảnh đối với nàng mà nói, chắc không phải vấn đề lớn.
Nàng cũng có bàn tay vàng mà!
Ô ô ô, cơ thể rách nát này khiến nàng chịu biết bao khổ sở, cuối cùng cũng được hưởng chút lợi ích từ bàn tay vàng rồi.
Nhưng còn những kẻ xấu muốn giết người cướp của, ừm, đúng là phải cẩn thận một chút.
Nam Nhứ ghi nhớ lời dặn của Ô Đại Sài, nhận lấy dược đỉnh: "Vâng, sư phụ, con đã biết!"
Tiếp sau đó, Ô Đại Sài lại tiếp tục dặn dò một hồi lâu.
Ngôn Thiên Tễ và Lục Thiên Chỉ đều đã xuống núi rèn luyện, nên Ô Đại Sài có phần yên tâm hơn, chỉ riêng tiểu đệ tử này, tính tình đơn thuần, thoạt nhìn rất dễ bị lừa, lại chỉ mãi ở trong Thái Huyền Tông, chưa từng trải qua sóng gió bên ngoài.
Ô Đại Sài hận không thể truyền hết những kinh nghiệm xương máu, bị lừa gạt của mình trong bao nhiêu năm qua cho tiểu đệ tử, để nàng tránh xa những cạm bẫy.
Cứ thế dặn dò suốt nửa đêm, Nam Nhứ xoa xoa mắt: "Sư phụ, con phải đi ngủ rồi, ngày mai còn tham gia kỳ thi của Thái Huyền Tông nữa."
Ô Đại Sài thở dài, nói: "Ngươi đi đi."
Nếu không phải còn có Lê Vân cùng vào bí cảnh lần này, ông nhất quyết sẽ không để Nam Nhứ đi ra ngoài.
Một con mèo nhỏ thế này, vẫn còn chưa trưởng thành, cánh chưa đủ cứng cáp, lỡ gặp chuyện gì bên ngoài thì phải làm sao!
Có Lê Vân đi cùng......
Chắc sẽ an toàn hơn.
Mấy ngày nay ông quan sát Lê Vân, nhận ra hắn càng ngày càng quan tâm đến Nhứ nha đầu.
Nhưng ông cũng mơ hồ cảm thấy, hình như Lê Vân có điều gì đó không ổn.
Trông vẫn giống như trước đây, vẫn là một Kiếm Quân lạnh lùng thanh cao, không nhiễm bụi trần. Nếu Nhứ nha đầu gặp chuyện không may......
Xì.
Ô Đại Sài không dám nghĩ tiếp.
Nhưng rồi ông lại nghĩ, bí cảnh này vốn do Lê Vân mở ra, nếu Nam Nhứ lâm nguy, Lê Vân chỉ cần bổ chém vỡ bí cảnh cũng không phải chuyện khó.
...... Cùng lắm là phá hủy một Thủy Nguyệt Bí Cảnh.
Dù thế nào đi nữa, con bé cũng phải bình an vô sự.
......
Nam Nhứ sau một đêm nghe Ô Đại Sài dạy bảo, sáng sớm hôm sau đã mơ màng bò dậy.
Đến Diệu Dương Cốc, Nam Nhứ vừa nhìn đã thấy Lục Thiên Chỉ trong bộ y phục đỏ rực.
Xem ra, Lục Thiên Chỉ vẫn là giám thị của kỳ thi lần này.
Điều khiến nàng bất ngờ là, nàng còn nhìn thấy Liễu Lăng Ca trong bộ y phục đỏ ——
Nàng cũng làm giám thị kỳ thì lần này à?
Nam Nhứ nhìn nàng một cái, không suy nghĩ gì thêm.
Nàng xếp hàng, kiểm tra ngọc phù, sau đó tiến vào ảo cảnh của Diệu Dương Cốc, bắt đầu kỳ thi.
Ngoại trừ phần bơi lội có chút vất vả ra, miễn cưỡng hoàn thành, các ải khác nàng đều vượt qua rất thuận lợi. Hơn nữa, vì vết thương trong cơ thể đã đỡ rất nhiều, ngay cả khi qua vùng cực nóng, nàng cũng không cảm thấy khó chịu, trực tiếp bước qua.
Ra khỏi ảo cảnh, nàng nhìn thấy Chu Thắng Nam và Kinh Nhung đã ra trước.
Ba người đứng cùng nhau chờ Du Duyệt.
Một lúc lâu sau, Du Duyệt rốt cuộc cũng chật vật chạy ra.
Nhìn thấy bọn họ, Du Duyệt nở một nụ cười ngây ngô: "Ta thông qua rồi!"
Nam Nhứ nói: "Ta biết tỷ làm được mà!"
Du Duyệt vừa thở vừa than: "Ôi, may mà đêm qua ta thức để đọc cuốn sách của Thắng Nam, nếu không, có một số linh thực trong đấy, suýt nữa là ta không nhận ra...... Ơ?"
Du Duyệt bỗng nhiên dừng lại.
Nàng liếc nhìn một người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao hắn cũng ra được?"
Nam Nhứ nhìn theo ánh nhìn của nàng, thấy một gương mặt có chút quen thuộc.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra, đó là Bùi Thiếu Tỉ, người đến đại náo Xích Đan Phong một hồi. Bùi Thiếu Tỉ bị bản mạng kiếm phản bội, tu vi tụt xuống, lúc ấy còn ngồi trên xe lăn, mắng Ô Đại Sài không luyện Thúy Trúc Đan cho hắn.
Nam Nhứ hỏi: "Tỷ quen hắn à?"
Du Duyệt lắc đầu: "Ta không quen. Nhưng lúc qua đầm lầy, hắn ở gần ta. Ta rõ ràng thấy hắn rơi đầm lầy rồi, theo lý mà nói, đáng lẽ hắn phải bị loại khỏi kỳ thi. Khả năng là...... Hắn có cách gì đó khiến giám thị cho qua."
Nam Nhứ lại nhìn Bùi Thiếu Tỉ thêm một lần nữa, hiện giờ hắn không còn ngồi xe lăn, nhưng dáng người rõ ràng gầy yếu hơn nhiều, sắc mặt cũng vàng vọt.
Hắn vượt qua kỳ thi, nhưng cũng không tỏ vẻ vui mừng, lúc đi ngang qua Liễu Lăng Ca, chỉ chào hỏi một tiếng với nàng.
Liễu Lăng Ca thấy hắn, vẻ mặt thoáng nét không tự nhiên.
Nam Nhứ nhìn Liễu Lăng Ca......
Nhưng lại cảm thấy mình nhìn nhầm.
Có lẽ chỉ là quan hệ đồng môn bình thường.
Thôi, cũng không liên quan đến nàng.
Có chứng nhận của kỳ thi, hai ngày nữa, nàng có thể vào bí cảnh rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro