Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Cảnh giới


"Tỷ tỷ cũng...... Từng trải qua?"

Kinh Nhung nghe vậy, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn: "Ai dám bịa đặt lời đồn sau lưng nàng?"

"Con biết rồi thì sao?" Nam Nhứ gõ nhẹ đầu hắn, "Chẳng lẽ con định tìm từng người đánh một trận? Lại đánh gãy tay gẫy chân, làm rụng răng của họ?"

Kinh Nhung không nói gì.

Nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả, rõ ràng hắn nghĩ đúng là như vậy.

Huyết mạch Nhai Tí chảy trong người hắn, vốn mang bản năng có thù tất báo.

Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.

Nam Nhứ nói: "Không cần con ra tay, Thắng Nam đã đánh lại những kẻ đó một lần rồi. Chẳng qua, cách làm của nàng chính là ước chiến."

"Ước chiến và đánh nhau, ước chiến là quang minh chính đại, đánh nhau là bốc đồng tự mãn."

Nam Nhứ nhìn hắn: "Con tự cho là đúng mà đánh người, tự cho là đúng mà đi tìm nàng, để nàng trừng phạt con theo tông quy, có phải còn định sau khi chịu phạt roi, người đầy thương tích giả vờ tội nghiệp, để khiến nàng mềm lòng?"

Kinh Nhung bị nói trúng tim đen, đôi tai khẽ rũ xuống.

"...... Tỷ tỷ sẽ làm vậy mà." Hắn nói, "Lần đầu tiên gặp nhau, con bị người khác đánh bằng roi, chính tỷ ấy đã cứu con."

Nam Nhứ nói: "Vậy à? Vậy con cứ định dùng cách này để ràng buộc nàng sao?"

Nàng kiên nhẫn giải thích cho Kinh Nhung: "Thắng Nam không phải người dễ mềm lòng. Nàng cứu con, không phải vì con đặc biệt, mà đổi lại là một bán yêu khác, nàng cũng sẽ làm vậy. Bởi nàng chính là người như vậy, chính trực đầy nghĩa hiệp."

Nam Nhứ lại gõ nhẹ đầu hắn: "Nàng là người tâm hướng về ánh sáng, hành xử quang minh chính đại. Những mánh khóe của con, bị nàng thấy trong mắt, chỉ khiến nàng đối với con càng giận thêm thôi. Muốn đi thì hãy đi con đường rộng lớn, đừng suy nghĩ những điều nhỏ nhen."

Kinh Nhung nằm trên giường liền bật dậy: "Nàng giận thật sao?"

Hắn lo lắng nói: "Tiểu dì, tỷ tỷ sẽ không bỏ rơi con chứ?"

Nam Nhứ "......"

Thì ra nàng nói cả đống lý lẽ, hắn một chút cũng chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ nhớ chuyện Chu Thắng Nam bỏ rơi hắn.

"Không được, con phải đi tìm nàng."

Cún con hành động nhanh như chớp, chẳng bận tâm đến thương tích đầy mình, kéo tấm lưng bê bết máu lao ra ngoài, nhanh như gió, Nam Nhứ còn chưa kịp cản thì hắn đã mất dạng.

Nam Nhứ đuổi theo, tình cờ gặp Du Duyệt đang đến.

Du Duyệt nhìn bóng lưng của Kinh Nhung, ngơ ngác hỏi: "Hắn khỏi rồi sao?"

"...... Vẫn chưa khỏi."

Nam Nhứ nghĩ ngợi một lúc, quyết định từ bỏ.

Những gì cần nói nàng đã nói, phần còn lại thì tùy duyên. Nam Nhứ kéo Du Duyệt ngồi xuống: "Không sao, kệ hắn đi."

"Ồ......"

Du Duyệt gật đầu, hỏi: "Muội định vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh sao?"

Nam Nhứ gật đầu: "Ừm."

Du Duyệt lại hỏi: "Vậy muội đã chuẩn bị đủ đồ chưa?"

Du Duyệt thản nhiên nhún vai: "Dù sao tu vi của ta cũng không đủ, không thể vào bí cảnh, nếu muội thiếu linh thạch, có thể mượn của ta. Ta cũng nói với Thắng Nam như vậy, lần này nàng không từ chối mà nhận linh thạch của ta rồi!"

Du Duyệt nói: "Ta bảo mà, trong bí cảnh, giữ mang quan trong nhất. Đúng rồi."

Nàng lại bổ sung: "Lần trước chúng ta làm tài liệu về kỳ thi của Thái Huyền Tông, vừa ra đúng dịp kỳ thi sắp bắt đầu, bán chạy lắm. Thu Thủy sư tỷ kiếm được bộn tiền, đã chia phần lợi nhuận cho chúng ta rồi. Muội không ở đây, phần của muội ta giữ tạm, giờ đưa luôn cho muội."

Du Duyệt vừa nói, vừa lấy một túi linh thạch lớn đưa cho nàng.

Nam Nhứ cầm linh thạch, kinh ngạc nói: "Sao nhiều vậy?"

Du Duyệt nói: "À thì...... Thoại bản về Phật tử và yêu nữ, tập đầu bán khá chạy, nghe nói còn bán ra ngoài Thái Huyền Tông nữa. Nhưng mấy chuyện này ta không quản, chỉ cần chờ Thu Thủy sư tỷ chia hoa hồng thôi."

"He he," nàng cười mãn nguyện, "Giờ ta cũng là người có tiền rồi!"

Nam Nhứ nhìn nàng: "Thắng Nam và A Nhung đều đi, chúng ta cũng đi, chỉ còn tỷ ở lại...... Tỷ không thấy tủi thân hả?"

Du Duyệt lấy một hộp bánh, cắn một miếng.

Du Duyệt nhai thêm vài miếng, nuối bánh xuống , hai má phồng lên nói: "Thật ra ta cũng không muốn đi. Trước nay chưa từng vào bí cảnh, nên mỗi khi viết về bí cảnh, ta lại cảm thấy không thuận tay."

"Nhưng không sao," nàng nói, "Nhà ta là thế gia nhỏ, từ nhỏ ta tu luyện nhờ ăn đan dược, khi mới đến Thái Huyền Tông, ta đã là Luyện Khí đại viên mãn, tu vi cao nhất trong ba người, hiện tại hai người đều vượt qua ta rồi. Vốn dĩ tư chất ta không cao, thực lực cũng không cao, đi chỉ tổ làm gánh nặng. Ở lại Thái Huyền Tông, có khi còn giữ được mạng."

Nàng tỏ ra rất thoải mái: "Chờ hai người về, kể ta nghe bí cảnh như thế nào nhé! Một năm này, ta ở lại Thái Huyền Tông viết lách thêm chút nữa."

"Thật ra...... Gần đây ta lại có cảm hứng mới." Du Duyệt hứng thú thảo luận với nàng, "Muội có cảm thấy, thân phận của A Nhung rất hợp làm nhân vật chính! Lúc hắn Trúc Cơ, ta đã kinh ngạc lắm rồi, hắn nhập môn chưa đến hai tháng đã Trúc Cơ, lại là bán yêu, bị người ta khinh miệt, nhưng được ông lão tốt bụng cứu giúp, hóa ra lại là một thiên tài tu luyện ——"

"Nếu thêm gánh vác huyết hải thâm thù nữa, chậc chậc, còn ai hợp làm nhân vật chính hơn hắn!"

Nam Nhứ "......"

Cái này.

Quả thật hắn đúng là đang gánh vác huyết hải thâm thù.

Nếu không phải Du Duyệt nhắc nhở, nàng đã không nhận ra cháu trai của mình đang cầm trong tay kịch bản vai chính!

Nam Nhứ hỏi: "Tỷ định viết hắn vào thoại bản à?"

Du Duyệt nói: "Ta định có ý đó."

Du Duyệt phân tích cho nàng: "Với thiên phú của A Nhung, sau này chắc chắn sẽ một bước lên trời. Nhưng hắn là bán yêu, mà đa số mọi người vẫn khinh rẻ bán yêu. Nghe nói chưởng môn đã thả tin tức, trong tương lai Thái Huyền Tông sẽ thu nhận đệ tử bán yêu, ta nghĩ sẽ có người như chúng ta, hòa hợp với bán yêu, nhưng có nhiều người, vẫn mang thành kiến."

Du Duyệt nói: "Nhưng, nếu có một thoại bản, mà vai chính trong thoại bản là một bán yêu, với quá khứ bi thảm, nhưng kiên cường bất khuất, trải qua muôn vàn khó khăn, để chém giết Ma Tôn, báo thù thành công, bước lên đại đạo. Ta sẽ đặt tên vai chính là Kinh Nhung ——"

"Khi ấy, tình cảm của mọi người dành cho vai chính, sẽ chuyển sang A Nhung. Con đường sau này A Nhung phải đi, cũng sẽ bớt gian nan."

Nam Nhứ: "!!!"

Nếu không phải biết trong nguyên thư Kinh Nhung chỉ là nhân vật phản diện, nàng đã nghĩ rằng cuốn sách này là do Du Duyệt viết ra mất.

Không ngờ, Du Duyệt lại giỏi thẩm thấu văn hóa đến vậy.

Phương pháp ảnh hưởng âm thầm này, quả là lợi hại.

Du Duyệt nói xong, quay sang hỏi nàng: "Thế nào, thế nào? Muội thấy thoại bản này có đáng viết không?"

"Viết!" Nam Nhứ vỗ vai nàng, "Minh Nguyệt tiên tử, hòa bình giữa bán yêu và nhân tu, trông cậy vào tỷ!"

Du Duyệt được khích lệ, đầy tự hào ngẩng cao đầu: "Muội cứ chờ xem, đợi mọi người từ bí cảnh về, thoại bản này sẽ nổi đình đám cho coi!"

Du Duyệt ôm giấy bút, lao vào phong bắt đầu miệt mài viết.

Nam Nhứ đứng lại một lúc, đang chuẩn bị về Xích Đan Phong để luyện đan, bỗng thấy Du Duyệt hoang mang chạy ra.

Nam Nhứ trấn an nàng: "Đừng hoảng, có chuyện gì thế?"

Du Duyệt nói: "A Nhứ...... Cảnh giới của ta dường như đang lỏng ra. Ta, ta, ta...... Ta hình như sắp Trúc Cơ rồi!"

"Tỷ đừng hoảng hốt," Nam Nhứ nói, "Bây giờ tỷ cảm giác thế nào? Có phải kinh mạch đau nhức, linh lực tràn đầy không?"

Du Duyệt càng hoảng hơn: "Không có gì cả...... Vẫn như bình thường thôi."

Nam Nhứ: "...... Hả?"

Nếu không phải đã tu luyện đến điểm đột phá về tu vi, vậy thì có thể là...... Du Duyệt dựa vào tâm cảnh mà đột phá.

Điều này hiếm đến mức, nàng còn tưởng sẽ chỉ tồn tại với các đại lão trong truyền thuyết, không ngờ lại xảy ra với Du Duyệt.

Hóa ra......

Du Duyệt thật sự có thể dựa vào viết thoại bản để phi thăng!

Nam Nhứ lập tức lấy ra các loại đan dược bổ sung linh khí trong túi ra: "Tỷ ăn hết chỗ này trước đi, nếu linh lực trong cơ thể tỷ không đủ, đột phá chắc chắn sẽ thất bại. Tỷ đợi chút, ta đi tìm Trúc Cơ Đan cho tỷ!"

May mà bây giờ nàng là đan tu.

Một viên không đủ thì hai viên, hai viên không đủ thì thêm nhiều nữa!

Cơ hội đột phá hiếm có như thế này, dù phải ép buộc, cũng phải giúp Du Duyệt đạt đến Trúc Cơ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro