Chương 83: Đạo lữ
Nam Nhứ đã ở thế giới này một thời gian dài, trên cơ bản cũng nắm được những kiến thức phổ thông của Tu chân giới.
Lập khế ước và kết làm đạo lữ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trong giới của nhân tu và yêu tu, khế ước thường chia thành ba loại:
Thứ nhất là chủ tớ khế. Một bên là chủ, một bên là tớ. Sau khi lập khế ước, chủ nhân có thể tùy ý hủy bỏ khế ước, còn tôi tớ chỉ có thể phục vụ một chủ nhân, trong khi chủ nhân lại có thể có nhiều tôi tớ.
Loại khế ước này thường xuất hiện giữa những tay ăn chơi nhân tu, hoặc giữa các đại năng yêu tu.
Hầu hết các bên đều không thật lòng, chỉ coi việc làm nhục đối phương là thú vui.
Thứ hai là quân tử khế. Khế ước cả hai bên đều bình đẳng, nếu một bên không muốn duy trì nữa, chỉ cần hai bên thỏa thuận hủy bỏ khế ước, khế ước tự động vô hiệu mà không gây ảnh hưởng đến đôi bên.
Đây là loại khế ước được sử dụng phổ biến nhất, thường giúp các tu sĩ cùng yêu thú của bọn họ trở thành đồng đội đáng tin cậy.
Thứ ba chính là đồng tâm khế.
Đồng tâm khế bắt buộc phải là mối liên kết một đối một, đồng tâm khế chia sẻ tu vi, sinh mệnh, thần thức giữa hai bên, sau khi lập khế ước sẽ không có cách nào hủy bỏ ——
Cũng không có bất kỳ cách nào có thể hủy bỏ khế ước, kể cả khi một bên qua đời.
Vì đồng tâm khế chia sẻ sinh mệnh.
Nếu một bên khế ước chết đi, bên còn lại cũng không thể sống sót.
Ngược lại, kết làm đạo lữ, chỉ cần hoàn thành vài thủ tục trong sổ ghi chép của các tông môn ở Ký Sự Đường.
Mỗi tông môn đều có quy định khác nhau về việc kết làm đạo lữ, chỉ cần được tông môn chấp thuận là đủ.
Còn đối với tán tu muốn kết làm đạo lữ, cũng có thể dựa vào sự công nhận của Tiên Minh tán tu.
Nghe có một tông môn nào đó, cho phép nam tử một phu nhiều thê; hoặc có tông môn lại cho phép nữ tử một thê nhiều phu……
Tóm lại, việc kết làm đạo lữ dựa vào quy tắc của tông môn.
Còn lập khế ước, lại phụ thuộc vào pháp tắc của thiên địa.
Lê Vân…… Lại ngay lập tức yêu cầu loại khế ước khó khăn nhất là đồng tâm khế!
Nếu giữa hai người, có ai hối hận, muốn rời cũng không thể rời!
Nam Nhứ lập tức cự tuyệt hắn: “Không muốn lập khế ước.”
Sau đó, nàng cảm nhận rõ ràng cơ thể của Lê Vân cứng đờ.
Cảm giác cứng ngắc này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, như thể trong một nháy mắt ấy, toàn bộ cơ thể hắn quay trở lại đêm tuyết phủ lạnh lẽo ngày đầu gặp mặt.
Rồi sau đó, hắn nhanh chóng khôi phục dáng vẻ như không có gì xảy ra.
Hắn bình thản nói: “…… Được.”
“Nếu nàng không muốn,” Lê Vân nói, “Vậy thì không lập khế ước.”
Hắn không nói thêm gì, chỉ im lặng ôm nàng, ngược lại khiến trong lòng Nam Nhứ có vài phần áy náy.
Cảm xúc của nàng dường như dao động theo ánh mắt hắn, rơi vào một khoảng trống rỗng.
Nàng nhớ đến lời Trảm Phong nói, hắn muốn cùng nàng kết tóc ——
Phải chăng hắn giấu tâm tư này rất lâu rồi?
Có lẽ hắn chính là, một người rất truyền thống, rất khuôn mẫu…… Ừm, cần một danh phận?
Dù sao thì……
Hai người đã nằm chung giường không biết bao nhiêu lần.
Nam Nhứ bắt đầu cân nhắc khả năng kết làm đạo lữ với Lê Vân.
Sau khi kết làm đạo lữ vẫn có thể dễ dàng chia tay, không nghiêm trọng như lập khế ước. Trong Tu Tiên giới, mọi người đều sống rất lâu, lại thường xuyên phiêu bạt khắp nơi, ở trong bí cảnh hay trong hiểm cảnh, do hiệu ứng cầu treo mà nảy sinh tình cảm cũng là chuyện thường. Vì vậy, ở Tu chân giới, việc đạo lữ chia tay rồi quay lại cũng khá phổ biến.
Nam Nhứ nghĩ, nếu được tông môn công nhận là đạo lữ, có lẽ chỉ tương đương với quan hệ yêu đương công khai?
Còn những ai tổ chức chiêu đãi khách khứa, có thể giống như kết hôn.
Nếu nàng và Lê Vân chỉ có danh phận trong tông môn, mà không công khai……
Sau này chia tay cũng không đến mức khó xử?
Ừm…… Dù sao vẫn tốt hơn lập khế ước.
—— Hiện tại, nàng vẫn chỉ xem mối quan hệ giữa hai người là yêu đương, thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng bước vào hôn nhân.
Không phải nàng không tin tưởng Lê Vân……
Mà là nàng không đủ tin tưởng với chính mình.
Tuổi thọ của thần thú —— dài như vậy.
Thích một người, một năm, có lẽ rất dễ dàng.
Mười năm, cũng không khó.
Nhưng 50 năm? 500 năm? Một ngàn năm thì sao?
Một ngàn năm, đối với nhân tu mà nói, đã gần như đi đến cuối cuộc đời. Nhưng đối với thần thú mà nói, nhân sinh…… À không phải, thú sinh mới chỉ vừa chạm đến tuổi thanh niên.
Liệu nàng thật sự có thể duy trì tình yêu với Lê Vân qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy không?
Thay vì đến lúc đó trở thành một cặp oán lữ, chẳng thà ngay từ đầu cẩn thận một chút.
Lúc nàng đang suy nghĩ, Lê Vân bỗng nhiên giơ tay, tắt đèn.
Ánh sáng biến mất, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.
Nam Nhứ nói: “Sư phụ?”
“Đã khuya rồi,” hắn nói, “Ngủ đi.”
Trong bóng tối, giọng nói của hắn tựa như dòng sông ngầm, lạnh lẽo mà trầm lắng.
Hắn nói: “Nếu nàng quyết định muốn vào bí cảnh, vậy cần phải tham gia kỳ thi của Thái Huyền Tông.”
Hắn tự nhiên chuyển chủ đề sang kỳ thi: “Kỳ thi lần trước, những hạng mục khác nàng đều ổn, chỉ có bơi lội là vẫn chưa học được. Hôm nay nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ tiếp tục dạy nàng.”
Nam Nhứ nói: “Ừm……”
Giọng nói của hắn mang thep một chút uy nghiêm khó hiểu, như thể mối quan hệ giữa họ đã có sự thay đổi vi diệu.
Hắn là sư tôn của nàng, còn nàng, là đồ đệ của hắn ——
Nam Nhứ ngoan ngoãn nghe theo giọng nói của hắn, nằm xuống nhưng không nhắm mắt, chỉ nhìn bóng lưng hắn đứng bên mép giường.
Hắn nói: “Ta đến thư phòng, chuẩn bị một số thứ liên quan đến bí cảnh, nàng……”
“Sư phụ!”
Nam Nhứ gọi hắn lại.
Nàng lập tức ngồi bật dậy, kéo lấy bàn tay hắn: “Chàng ở lại đây ngủ cùng ta được không?”
“…… Được.”
Hắn không từ chối.
Hắn cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh nàng, vẫn nắm lấy tay nàng không buông.
Hai người nằm song song, không làm gì cả, khoảng cách rất gần, nhưng lại khiến nàng cảm thấy một sự xa lạ khó nắm bắt.
Nàng có thể cảm nhận được, dường như Lê Vân đang buồn vì bị nàng từ chối.
Xưa nay hắn luôn quen với việc kiềm nén cảm xúc của mình, kể cả vào ngày Trúc sư huynh qua đời, dù đau lòng đến cùng cực, biểu cảm của hắn vẫn nhàn nhạt, không lộ ra vui buồn.
Thế nhưng ngày hôm đó, ngay cả những cơn gió quanh hắn, cũng đông cứng thành một dòng sông băng đầy bi ai.
Tim Nam Nhứ bất giác nhói lên.
Mặc dù trước đây nàng thường xuyên gây chuyện cho Lê Vân, làm hắn tức giận, bắt hắn phải dọn dẹp hậu quả…… Nhưng nàng thực sự không muốn thấy hắn đau buồn.
Nàng chỉ mong……
Hắn có thể cười nhiều hơn.
Sư tôn là một đại mỹ nhân đấy, cười lên đẹp biết bao.
Cảm xúc của Nam Nhứ dâng trào, nàng lập tức ngồi dậy ghé sát vào người hắn, nửa người đè lên người hắn: “Sư phụ.”
Lê Vân nói: “Hửm?”
Nam Nhứ hỏi: “Thái Huyền Tông của chúng ta, sư phụ và đệ tử có thể kết làm đạo lữ không?”
Lê Vân quay đầu nhìn nàng.
Hai người mũi chạm mũi, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Trong màn đêm sâu thẳm, nàng trông thấy đôi mắt đen của hắn lóe lên một tia sáng.
Yết hầu hắn khẽ lăn, nói: “Có thể.”
“Vậy……” Nam Nhứ hôn yết hầu của hắn, rồi hỏi, “Nhân tu có thể kết làm đạo lữ với yêu tu không?”
Lê Vân nói: “Không có quy định nào cấm điều đó.”
“…… Ồ.”
Nam Nhứ có chút thất vọng, nhưng có chút cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng nằm xuống lại: “Vậy chúng ta…… Á!”
Lê Vân đột nhiên đưa tay kéo nàng, khiến nàng ngã vào lòng hắn.
Hắn ôm chặt lấy nàng: “Chưởng môn đã định thay đổi tông quy.”
Nam Nhứ: “Hả?”
Nam Nhứ ngơ ngác: “Thái Huyền Tông chúng ta…… Thay đổi tông quy dễ dàng như vậy sao?”
Lê Vân nói: “Sau khi độ kiếp, ta đã bàn với chưởng môn. Ông ấy đã đồng ý thu nhận đệ tử bán yêu, cũng đồng ý cho đệ tử trong tông môn kết làm đạo lữ với yêu tu.”
Nam Nhứ: “?”
Sao hắn còn tính toán chuyện này.
…… Chẳng lẽ nàng lại bị hắn gài bẫy!!!
Nam Nhứ nghi ngờ mình bị lừa, cúi đầu ủ rũ, nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng lại thấy ánh mắt sáng rực của nam nhân đang chăm chú nhìn nàng.
“Sơ Thất,” hắn nói, “Nàng có nguyện ý kết làm đạo lữ với ta không?”
Đôi mắt đen của hắn sáng lên, rực rỡ như bầu trời đầy sao.
Nam Nhứ bỗng như bị mê hoặc, nhẹ giọng nói: “Ta…… Nguyện ý.”
Lê Vân khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn nàng.
Ngay sau đó, hắn nắm tay nàng kéo dậy.
Hắn mặc áo ngoài vào, ngón tay khẽ động, ngọn nến bùng lên, ánh sáng màu cam ấm áp bao phủ đầy căn phòng.
Hắn nói: “Đi thôi.”
Nam Nhứ: “Hả? Đi đâu?”
Lê Vân nói: “Đi tìm chưởng môn, lập hôn thư, kết làm đạo lữ.”
Nam Nhứ: “……”
Chuyện nàng và Lê Vân kết làm đạo lữ cũng cần kinh động đến chưởng môn sao???
Gấp vậy hả.
Còn đang giữa đêm, trời vẫn chưa sáng nữa mà!
Nam Nhứ nói: “Giờ này làm phiền chưởng môn thì không hay lắm.”
Lê Vân nói: “Không sao, chưởng môn sẽ không để tâm.”
Nam Nhứ: “…… Ngày mai hẵng đi.”
Nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi chưởng môn bị Lê Vân đánh thức giữa đêm, tưởng là việc lớn của tông môn, cuối cùng lại thấy Lê Vân kéo nàng đi lập hôn thư…… Chuyện này, thực sự quá xấu hổ.
Nam Nhứ nói: “Ta đâu có chạy được đâu……”
Lê Vân liếc nhìn nàng một cái, tay đưa lên khẽ chạm vào chiếc chuông bạc trên cổ nàng.
Hắn nói: “Nàng sẽ.”
Nam Nhứ: “………………”
Thôi được, kết thì kết.
Nhưng sau khi thành đạo lữ, việc đầu tiên nàng muốn làm là lập quy tắc gia đình, điều thứ nhất là không được lật lại quá khứ đen tối của nàng.
Dù gì cũng chỉ là vài sai lầm tuổi trẻ thôi mà, chẳng lẽ không thể tôn trọng mèo con một chút sao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro