Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Kết tóc

Nam Nhứ cười gượng hai tiếng.

"Sư phụ......" Nàng nhỏ giọng nói, "Có thể không xem được không."

Lê Vân chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.

Nam Nhứ ôm lấy cánh tay hắn, nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn lên má hắn.

Nàng nói: "Ta hối lộ chàng."

Rồi nàng lại hôn lên má bên kia của hắn: "Đừng nhìn nữa mà!"

Mèo lông dài dĩ nhiên nhìn có vẻ ưu nhã ——

Nhưng lông của nàng giờ đây đã mọc quá dài, chẳng có chút gì liên quan đến ưu nhã cả.

Một cái cây lau nhà thì ưu nhã chỗ nào cơ chứ!!!

Dù ở trước mặt Lê Vân, nàng cũng chẳng còn chút mặt mũi nào, ngay cả thời khắc thảm nhất cũng từng bị hắn nhìn thấy...... Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút gánh nặng.

Cho dù trước kia lông trụi lủi, hay bây giờ lông bù xù, tất cả đều trông xấu xí.

Dù sao nàng cũng là thần thú Toan Nghê đấy.

Nàng phải giữ gìn tôn nghiêm của một thần thú!

Lê Vân được nàng hôn hai cái, đáy mắt hắn sâu thẳm.

Hắn nói: "Hối lộ?"

Giọng hắn đột nhiên trở nên trầm hơn, mang theo một chút khàn khàn.

Hơi thở của nam nhân như gió trên núi tuyết, lạnh lẽo bá đạo cuốn lấy nàng, khiến tai nàng đỏ bừng trong chốc lát.

Nam Nhứ lắp bắp: "Không...... Không đủ sao?"

"Ừm."

Hắn bất ngờ hôn lên môi nàng, rồi rời đi.

Lê Vân tựa trán vào nàng, sắc mặt vẫn như cũ không thay đổi, trông như một Kiếm Quân lạnh lùng vô tình ——

Nhưng giọng nói trầm khàn ấy lại chẳng hề hợp với diện mạo lãnh đạm này của hắn chút nào.

Hắn lại hôn nàng, như một sự chỉ dẫn, chậm rãi dẫn dắt nàng từng chút một.

Hắn kiên nhẫn kiềm chế hôn nàng, câu lấy đầu lưỡi nàng, dụ dỗ nàng. Chờ nàng học cách đáp trả, sau đó hắn từng bước rút lui, trao quyền chủ động lại cho nàng, để mặc nàng tùy ý hôn.

Nụ hôn kéo dài đến khi sắc mặt cả hai đều đỏ bừng, Lê Vân cuối cùng cũng buông nàng ra.

"Sơ Thất," hắn nâng tay, lướt qua đôi môi ẩm ướt đỏ mọng của nàng, "Đây mới là hối lộ."

Hắn nói: "Biết chưa?"

Ngữ khí của hắn nghiêm túc chuẩn mực, như thể đây là một buổi dạy học chính thống, không có chút gì mờ ám.

Ừm......

Hắn hình như vốn dĩ là sư phụ của nàng mà.

Sư phụ dạy đồ đệ, cũng không có gì sai đúng không......?

Nam Nhứ đầu óc mơ hồ, thuận miệng đáp: "Biết rồi."

"Ừm" giọng hắn trong trẻo mà lạnh lùng, "Vậy thì nàng hối lộ ta thêm lần nữa."

Nam Nhứ theo bản năng nghe lời hắn, hai tay quấn lấy hắn, rồi hôn lên.

Một khi đã chủ động, nàng như tìm được thú vui trong việc hôn. Hắn để mặc nàng thao túng, bất kể nàng làm gì, hắn đều chấp nhận. Lòng hiếu kỳ của nàng bị khơi dậy, lúc thì gặm nhấm đôi môi hắn, lúc lại trêu chọc đầu lưỡi hắn.

Nam Nhứ càng hôn càng nghiện, hai người dần dần ngã xuống giường.

Nàng nằm trên người hắn, hôn hết lần này đến lần khác, sau đó lại hôn xuống dưới, hôn lên cằm hắn, rồi hôn lên cả yết hầu.

Vừa hôn lên yết hầu, yết hầu hắn khẽ lăn, cơ thể căng cứng trong thoáng chốc ——

Nam Nhứ lập tức cứng đơ người.

À ừm.

Hình như sư tôn đã bị nàng vén hỏa khí lên mất rồi.

Nàng nằm trên người hắn, không dám nhúc nhích, bỗng cảm giác mình dường như có...... Một chút xao xuyến.

...... Đáng ghét!

Kỳ động dục của nàng vẫn chưa qua sao!

Nam Nhứ ngượng ngùng muốn rời khỏi người hắn, nhưng lại bị hắn nắm cổ tay, lật người đè nàng xuống.

Tóc hắn rối bời, buông xuống bên tai nàng, cọ vào tai khiến nàng ngứa ngáy.

Ánh mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn nàng: "Hối lộ của nàng kết thúc rồi?"

"Sư phụ......"

Nam Nhứ tránh ánh nhìn của hắn, rụt người vào lồng ngực hắn, lí nhí nói: "Bây giờ vẫn là ban ngày mà......"

Ban ngày...... Mà làm chuyện ấy, không ổn lắm đâu!

Hơn nữa, lẽ ra giờ này nàng phải đi học.

Chẳng lẽ nàng định trốn học sao?

Trốn học để làm chuyện thế này...... Có phải có hơi quá mức không!

Nàng vùng vẫy muốn ngồi dậy: "Sư phụ, ta phải đi học rồi......"

Nhưng lại nghe nam nhân nói: "Nhắm mắt."

Nam Nhứ: "...... Hả?"

Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, hắn thì thầm bên tai nàng "Được rồi, mở mắt."

Nam Nhứ mở mắt ra, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là khuôn mặt anh tuấn của hắn, điều thứ hai...... Là bầu trời đầy sao.

Nàng kinh ngạc há hốc miệng, nhìn quanh khắp nơi.

Lọt vào mắt nàng là một đồng cỏ hoang vu, chỉ có hoa dại và cỏ dại mọc bừa bãi. Cuối bãi cỏ là một màn sương trắng mờ mịt, phía trên bầu trời đầy sao lấp lánh. Bầu trời đêm mang sắc tím xanh thăm thẳm, ánh sao rực rỡ treo lơ lửng trên đầu, đẹp đẽ và lộng lẫy.

"Đây là......" Nàng hỏi, "Không gian giới tử?"

Lê Vân nói: "Ừm."

Hắn cắn nhẹ vào vành tai nàng "Sơ Thất, hiện tại không phải ban ngày nữa."

Nam Nhứ: ".................."

Không gian giới tử có thể lấy ra để làm chuyện này sao!!!

......

Không gian giới tử này chưa được dọn dẹp, khắp nơi đều là hoa dại và cỏ dại.

Gió thổi qua khiến cỏ lay động, bóng hoa thì mở ảo.

Đêm khuya sương lạnh, có người đang bẻ một cành hoa.

Những cánh hoa nhỏ cụp lại, ngón tay hắn từng lớp từng lớp mở cánh hoa ra, để lộ nhụy hoa mềm mại còn đọng lại sương sớm. Ngón tay khẽ chạm vào nhụy hoa, cành lá của hoa cũng rung động theo gió. Lá mang răng cưa, khi gió thổi qua, cắt vào cánh tay hắn một vết máu.

Máu tươi nhỏ xuống nhụy hoa, hòa lẫn với sương sớm.

Khi gió đêm quét qua, sức nặng của sương sớm và máu tươi khiến bông hoa dại không chịu được, thoáng chốc rơi xuống, cánh hoa rơi rụng đầy đất.

Nam Nhứ lười biếng nằm trên đất, nghiêng đầu nhặt lấy một cánh hoa.

"Hoa Phượng Vĩ cánh kép" Nam Nhứ nói, "Sư phụ, không gian giới tử này...... Có từ khi nào?"

Lê Vân nói: "Hai ngày trước."

Nam Nhứ nhớ đến giá cả của không gian giới tử, lòng đau như cắt "Một không gian lớn như vậy...... Chắc tốn rất nhiều tiền đúng không?"

Hắn nói: "Không."

Đây không phải hắn mua.

Mà là hắn nhặt được trong Thủy Nguyệt Bí Cảnh ——

Bản thân bí cảnh vốn là mảnh vỡ của không gian, đơn giản có những mảnh vỡ lớn, cũng có những mảnh vỡ nhỏ. Gần những mảnh vỡ lớn, thường sẽ rơi rớt một vài mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này sau khi được luyện chế bằng phương pháp đặc biệt, sẽ trở thành không gian giới tử trong tay tu sĩ.

Hắn về trễ hai ngày, chính là để tìm người xử lý mảnh vỡ này.

Hắn nói không, nhưng Nam Nhứ không tin.

"Sư phụ, ngay cả cửa phòng luyện đan của Xích Đan Phong chàng cũng không bồi thường nổi, mua không gian giới tử này chắc chắn đã vét sạch tài sản của mình." Nàng lo lắng sốt ruột nói, "Về sau chàng muốn mua thứ đắt tiền như vậy thì nói với ta một tiếng, ta bán đan dược kiếm tiền, chúng ta góp linh thạch lại, để dành ít tiền rồi hẵng mua."

Lê Vân nói: "...... Ừm."

Hắn không thích bị người khác can thiệp.

Nhưng bị nàng quản lý, hắn lại rất hưởng thụ sự quan tâm này.

Kỳ lạ thay, hắn không giải thích gì thêm.

Nam Nhứ đột nhiên cảm thấy nguy cơ kiếm tiền.

Nàng bật dậy: "Sư phụ, ta phải đi luyện đan!"

Một cánh tay từ phía sau giữ nàng lại, trên đó còn vương vết máu nhàn nhạt.

Lê Vân nói: "Đừng đi."

Nàng quay đầu lại, thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đốm sáng bạc rực rỡ.

Nam Nhứ tò mò nói: "Đây là gì thế?"

Lê Vân nói: "Không gian giới tử."

Lê Vân giơ tay kết ấn, sau một loạt pháp thuật hoa hết cả mắt, đốm sáng ấy nhập vào chiếc chuông bạc trên cổ nàng.

Lê Vân nắm lấy tay nàng, dùng Trảm Phong cắt đầu ngón tay nàng, rồi ấn ngón tay nàng trên chiếc chuông bạc.

"Nhắm mắt lại." Hắn nói, "Dùng thần thức của nàng, chậm rãi bao bọc, rồi luyện hóa nó."

Nam Nhứ nhắm mắt, tiến vào bên trong thần thức.

Trong thần thức của nàng quả nhiên xuất hiện đốm sáng nhỏ vừa rồi. Nó lẻ loi trôi nổi trong màn đêm vô tận, trông vừa ngơ ngác, vừa đáng thương.

Nam Nhứ nhẹ nhàng vươn thần thức chạm vào nó.

Nó dường như có chút nhút nhát, co ro tại chỗ, không dám đáp lại.

Nam Nhứ cố gắng dùng thần thức giao tiếp với nó, nhưng nó vẫn không quan tâm, luôn giữ im lặng không để ý đến nàng.

Nếu thần thức này có thực thể, chắc chắn nó là một đứa trẻ đáng thương đang thu mình trong góc tường.

Vì thế, Nam Nhứ cũng ngồi xổm canh giữ bên cạnh nó.

Không biết đã ngồi bao lâu ——

Đốm sáng ấy cuối cùng cũng động đậy, nhích về phía nàng một chút.

Sau đó lại ngồi im không động đậy nữa.

Nam Nhứ: "......"

...... Ừm, có lẽ các linh vật bảo vật của Tu chân giới, đều có tính khí riêng biệt nhỉ.

Nàng cũng ngồi lì tại chỗ!

Không tin là không đợi được nó!

Cứ thế kiên nhẫn ngồi canh, Nam Nhứ cái gì cũng không làm, chỉ dùng thần thức phân cao thấp với đốm sáng. Đốm sáng nhỏ từng bước từng bước, chậm chạp di chuyển về phía nàng, cuối cùng, nó hòa nhập vào thức hải của nàng.

Nàng đã luyện hóa thành công không gian giới tử!

Nam Nhứ vui mừng mở mắt, vừa mở mắt, đã cảm nhận được sự khác biệt trong không gian này.

Không, nói chính xác hơn, không gian trước mắt không thay đổi, mà thay đổi chính là nàng.

Nàng có thể cảm nhận được mối liên hệ mật thiết với không gian, mỗi một cành cây ngọn cỏ, ban ngày hay đêm tối, gió mưa bão bùng trong không gian này...... Tất cả đều nằm trong ý niệm của nàng.

Ý niệm nàng vừa động, màn đêm trong không gian giới tử lập tức chuyển thành bình minh, lại đổi, lập tức biến thành hoàng hôn.

Thật thú vị!

Nam Nhứ giống như người nguyên thủy lần đầu tiếp xúc với đèn điện, không ngừng bật rồi tắt, thay đổi ngày đêm liên tục. Trong một không gian thế này, cảm giác như mình là bá chủ, khiến nàng trở nên to lớn, tìm được một chút khoái cảm làm mưa làm gió của tu sĩ.

"Sư phụ" nàng nhìn Lê Vân, "Không gian giới tử này, chàng cho ta luôn hả?"

...... Luyện hóa xong rồi mới nói câu này, hình như có chút không biết xấu hổ nhỉ.

Nam Nhứ phấn khích ôm lấy hắn: "Sau này ta kiếm được tiền, ta sẽ mua cho chàng một cái lớn hơn!"

Đôi mắt Lê Vân khẽ cong: "Ừm."

Hắn nói: "Không gian giới tử này ta cũng đã luyện hóa một phần, nó thuộc sở hữu của nàng, nhưng trong phạm vi một ngàn dặm, ta cũng có thể tự do ra vào."

"Trong một ngàn dặm?"

Nam Nhứ hỏi: "Vậy khi chàng vào không gian, lúc ra ngoài có thể xuất hiện bên cạnh ta không?"

Lê Vân nói: "Nàng là chủ nhân của không gian, dù ta bước vào không gian từ đâu, khi ra ngoài vẫn sẽ ở bên cạnh nàng."

Còn có thể như vậy sao?

Chẳng phải giống như một cánh cổng dịch chuyển sao, trong phạm vi Thái Huyền Tông, sư phụ lúc nào cũng có thể đến bên nàng???

Mặt Nam Nhứ lập tức hoảng.

Rồi sau đó nàng lại nghe Lê Vân nói: "Nếu sau này nàng gặp nguy hiểm, truyền âm cho ta, ta có thể mượn đường không gian này đến cứu nàng."

Nam Nhứ: "...... Ồ."

Thì ra là nàng nghĩ nhiều rồi.

Nam Nhứ ngượng ngùng lặng lẽ xóa bỏ mấy "tài liệu học tập" trong đầu, Lê Vân giúp nàng chỉnh lại y phục: "Sơ Thất, ta có chuyện cần nàng giúp."

Vừa nhận được quà, Nam Nhứ vui vẻ nói: "Được, chàng nói đi!"

Lê Vân nói: "Cho ta xem chỗ rụng lông của nàng."

Nam Nhứ: "............"

Âm mưu!

Đây nhất định là âm mưu!

Rõ ràng nàng vừa mới hối lộ hắn xong mà!!!

Khuôn mặt nhỏ của Nam Nhứ bi phẫn đan xen.

Nhưng không gian giới tử đã luyện hóa, nàng cũng vừa mới đáp ứng hắn. Nam Nhứ đành phải không tình nguyện mà biến thành một...... Một cây lau nhà.

Vừa trở lại nguyên hình, gió thổi qua, lông mèo liền bay tứ tung.

"Ô ——"

Mèo con nằm úp sấp trên đầu gối hắn, dùng chân che mặt lại.

Lê Vân lật lớp lông dày nặng nề lên, kiểm tra vết thương của nàng. Vết thương gần như đã lành, chỉ để lại một vết mờ nhạt. Nhưng lớp lông dài rậm này......

Hắn nói: "Nàng dùng thuốc?"

Nam Nhứ chôn mặt vào đám lông, cố gắng trốn vào trong đó.

Đợi Lê Vân kiểm tra xong, nàng vội vàng biến lại thành người: "Được rồi được rồi, chàng xem xong rồi nhé!"

Lê Vân lại hỏi: "Dùng thuốc gì?"

Nam Nhứ mơ hồ không rõ nói: "Ờm...... Không phải tại rụng lông sao, ta nhờ Ô sư phụ luyện thuốc mọc lông, sau đó thành ra thế này đây, lông mọc dài đầy người. Mọc nhiều quá nên mới rụng nhiều như vậy."

Lê Vân đã xem rồi, Nam Nhứ cũng không che che giấu giấu nữa, bắt đầu buông xuôi.

Nàng nói: "Nếu thuốc mỡ này vẫn còn tác dụng, vậy ta muốn chàng giúp ta cắt bớt lông đi nhé."

Nam Nhứ cũng kéo đuôi tóc mình: "Tóc ta cũng dài ra rồi, nhân tiện cắt bớt luôn đi."

Nàng không chút kiêng dè, nói chuyện cắt tóc như bình thường.

Đôi mắt đen của Lê Vân thoáng trầm xuống: "Nàng muốn...... Ta cắt tóc cho nàng?"

"Đúng vậy?" Nam Nhứ nói, "Có gì sao?"

Thấy nàng ngây ngơ không hiểu, hắn cúi mắt nói: "Không có gì."

Việc cắt tóc kết tóc vốn là nghi lễ giữa phu thê, nàng hẳn không biết điều này.

Dù bọn họ không có danh nghĩ phu thê, nhưng lại không khác gì phu thê thật.

Hắn nói: "Chỉ là ta cũng muốn cắt. Nàng cũng cắt cho ta một lọn tóc đi."

Nam Nhứ không biết trong đó có ẩn ý, ngây thơ đồng ý: "Được thôi!"

Ừm......

Đột nhiên nàng lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Phu thê người ta vấn tóc vẽ mày cho nhau, còn nàng và Lê Vân cắt tóc cho nhau...... Hình như có gì đó sai sai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro