Chương 76: Mọc lông
Ô Đại Sài càng nghĩ càng tức.
Lục Thiên Chỉ báo cáo với ông rằng, cửa lớn của phòng luyện đan bị Lê Vân phá hỏng khi thử kiếm, không bắt Lê Vân bồi thường, ông cũng không để tâm.
Lê Vân vì rèn lại kiếm, lúc trước đã tốn không ít linh thạch mua nguyên liệu, chút tiền cửa phòng luyện đan ấy, Lê Vân không trả cũng không đáng kể.
Nhưng ông lại nghe Đại đồ đệ nói, Lê Vân đã mang cánh cửa bị hỏng đi.
Xích Đan Phong ông có tiền, không thiếu mấy vật liệu gỗ đấy, Ô Đại Sài nghĩ, chắc sỗ gỗ đó có chỗ hữu dụng với Lê Vân, nên cũng không để tâm.
...... Không ngờ tiểu tử Lê Vân lại dùng số gỗ đó làm thành đồ, lại tặng cho tiểu đồ đệ của ông!
Dùng gỗ của ông, xài tiền của ông, cuối cùng nha đầu Nam Nhứ lại hưởng tình yêu của Lê Vân ——
Chuyện này có hợp lý không cơ chứ!
Ô Đại Sài nghiêm mặt bước đến phòng Nam Nhứ, quyết định phải nói rõ ràng chuyện này với Nam Nhứ.
Tên kiếm tu này nghèo như vậy, sau này chẳng phải sẽ để tiểu đồ đệ của ông phải gánh vác gia đình sao?
Dù đan tu bọn họ không thiếu tiền, nhưng Lê Vân đã từng nói qua chuyện này với Nam Nhứ chưa?
Nếu Lê Vân không nói rõ bản thân còn bao nhiêu tiền...... Vậy chẳng phải chính là lừa cưới sao!
Trước đây ở thế gian, Ô Đại Sài đã từng chứng kiến nhiều tên nam nhân gian trá, giả làm công tử nhà giàu để lừa gạt con gái nhà người ta, nên không khỏi nghĩ xa.
Ông đi đến trước phòng Nam Nhứ, thấy cửa phòng nàng khép hờ, để lại một khe hở.
Ô Đại Sài không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào: "Nhứ nha đầu......"
"Meo?"
Một cục bông vàng óng mắt tròn xoe nhìn ông.
Hai chẳng nàng chống thẳng, đứng trên cái giá gỗ có hình dáng kỳ lạ, chuẩn bị nhảy lên chỗ cao hơn, kéo người mình thành...... Một cục bông dài.
Thân thể vừa kéo dài, mấy vết sẹo trên lưng nàng hiện rõ, nổi bật giữa bộ lông vàng óng, để lộ những mảng da hồng nhạt.
"Ôi trời, Nhứ nha đầu," Ô Đại Sài đau lòng không chịu được, "Sao ngươi lại trọc thế này?"
Nam Nhứ: ".................."
Tâm trạng vui vẻ của Nam Nhứ biến thành hư không.
Nàng không vui, ngồi xổm trên khung leo cho mèo, cuộn mình lại, quay lưng về phía Ô Đại Sài, khe kêu một tiếng, không thèm để ý đến ông.
Ô Đại Sài nhận ra mèo con đang giận.
"Là sư phụ sai, sư phụ nói sai," Ô Đại Sài ôn tồn đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng dỗ dành, "Rụng lông...... Chuyện rụng lông, sao mà xem là trọc được? Đồ đệ ta, dù có rụng lông vẫn xinh đẹp!"
"Ô ô ——"
Đuôi mèo con vung mạnh một cái về phía ông, rõ là càng tức giận hơn.
Nào có ai an ủi người khác kiểu này?
Nàng sắp tức phát khóc rồi đấy!!!
Ô Đại Sài không ngờ ông càng nói, tiểu đồ đệ lại càng giận, đôi mắt nàng tủi thân như muốn khóc nhìn ông.
"Đừng sợ, đừng sợ," Ô Đại Sài chân tay luống cuống nói, "Để vi sư đi tìm phương thuốc mọc lông cho ngươi."
Ô Đại Sài ôm mèo con vào thư phòng.
Thư phòng này không phải nơi Nam Nhứ đọc sách, mà là căn phòng lớn hơn rộng rãi hơn.
Bên trong bày các giá sách được sắp xếp gọn gàng, chứa đủ loại điển tịch về phương thuốc cổ truyền mà Ô Đại Sài vơ vét ở khắp nơi, trong toàn bộ sách, không chỉ có Y Đạo, Đan Đạo, mà còn có nhiều sách từ trời nam đất bắc.
Sau lần nghi ngờ Nam Nhứ có thai, Ô Đại Sài vội vàng tìm hiểu thêm kiến thức về yêu thú, tất nhiên cũng mua thêm một đống sách về yêu thú.
Ông ngồi giữa đống sách lật tìm, mèo con ngồi trên bàn, chăm chú nhìn ông.
Lục lọi nửa ngày, cuối cùng ông cũng tìm được một cuốn sách mỏng.
Cuốn sách có tên: 《 Hướng Dẫn Chăn Nuôi Dê Thiệu Lê 》.
Cuốn sách này, Ô Đại Sài mua từ Thất Bảo Lâu.
Làm tông môn giàu nhất đại lục Thiên Diễn, Thất Bảo Lâu sở hữu không ít tạp thư không có chút liên quan đến tu luyện.
Những tạp thư này, thường do các tu sĩ không có thiên phú tu luyện, nhưng lại may mắn bước vào con đường tu tiên viết ra ——
Không còn cách nào, đã bước vào Tu chân giới, dù sao cũng phải kiếm miếng cơm mà sống.
Vì thế, những tiểu tu sĩ này không có thiên phú ở tu luyện, nhưng lại có nhiều kiến thức trong các lĩnh vực khác.
Cuốn《 Hướng Dẫn Chăn Nuôi Dê Thiệu Lê 》 chính là một trong số đó.
Thiệu Lê là vùng núi tuyết.
Dê núi tuyết ở Thiệu Lê có bộ lông dày nặng, lông dài của chúng thường được cắt xuống, dùng để dệt các sản phẩm chống lạnh. Lông dê Thiệu Lê rất dày và giữ ấm tốt, được các tu sĩ cấp thấp ưa chuộng, tuy nhiên, lông của dê Thiệu Lê mọc khá chậm, vậy nên cuốn sách này giới thiệu cách chăn nuôi dê Thiệu Lê, kết hợp thảo dược để thúc đẩy lông mọc nhanh hơn.
Ô Đại Sài vuốt đầu mèo con: "Nhứ nha đầu à, ngươi xem, lông dài cũng giống như nhau cả thôi, công thức thúc mọc lông cho dê này, chắc chắn cũng có tác dụng với ngươi. Thuốc này dùng ngoài da, không cần uống vào, cũng tránh để dược tính gây rối với độc tố trong cơ thể ngươi."
Nam Nhứ: "...... Meo?"
Sao nàng cảm thấy, cái này có chút không đáng tin vậy?
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Ô Đại Sài, nàng lại nghĩ......
Sư phụ là đại lão Nguyên Anh kỳ, chút việc nhỏ này, chắc sẽ không làm sai đâu nhỉ?
Nam Nhứ do dự gật gật đầu.
Ô Đại Sài lập tức đứng dậy: "Ngươi chờ một lát, bây giờ vi sư đi phối thuốc cho ngươi!"
Hành động của Ô Đại Sài nhanh đến mức, Nam Nhứ không kịp ngăn lại.
Một đêm đó, Nam Nhứ đành chịu trận bị Ô Đại Sài bôi đầy thuốc lên chỗ lông bị rụng.
Đêm thứ hai, Lê Vân vẫn chưa trở về.
Ô Đại Sài như thường lệ đến kiểm tra vết thương cho nàng.
"Ừm, vết thương bắt đầu mọc lông rồi."
Ô Đại Sài cẩn thận xem xét vết thương của nàng, làm rối bộ lông của nàng rồi lại chải thẳng, nhẹ xoa đầu mèo con.
Vuốt cái đầu mềm mại ấy, Ô Đại Sài thấy vô cùng hạnh phúc.
Trời trời.
Tiểu đồ đệ thật ngoan ngoãn.
Chẳng trách cái tên Lê Vân không chịu buông tay.
Nghĩ đến việc Lê Vân mang đi mất cánh cửa của ông, lại còn mỗi đêm được ôm mèo, Ô Đại Sài cảm thấy mình bị lỗ nặng.
Ông cho không một cánh cửa, lại còn lỗ thêm một tiểu đồ đệ!
Ô Đại Sài lập tức nói: "Cái giá của ngươi không tốt lắm, để ta đổi cái mới. Thanh Linh Bảo Thụ gì đó, không đáng giá đâu. Ngươi chờ nhé, vi sư đi đổi cái mới tốt hơn cho ngươi!"
Ô Đại Sài lập tức cầm lấy thạch truyền âm, hừng hực khí thế liên lạc với thợ thủ công.
Bị hắn thuận mao thuận đến sắp ngủ Nam Nhứ: "?"
Tại sao Ô sư phụ bỗng nhiên lại so đo với Lê Vân thế này?
...... Đây chính là kiểu hiếu thắng kỳ lạ của nam nhân sao?
Vài ngày trôi qua.
Lê Vân vẫn chưa quay về, nhưng Nam Nhứ đã quen với việc mỗi đêm được Ô Đại Sài bôi thuốc và vuốt lông.
Thuốc mỡ quả nhiên có hiệu quả, lông ở những chỗ bị rụng đã mọc lại, hơn nữa chỉ sau vài ngày, lông ngày càng dài thêm, Nam Nhứ nhìn vào hiệu quả, cảm động đến rơi nước mắt.
Nếu đời trước nàng có được loại thuốc mọc tóc nhanh như vậy, chắc chắn chỉ cần bán thuốc thôi cũng đủ để lọt vào bảng xếp hạng Forbes rồi......
Nam Nhứ từ con mèo bị rụng lông, cảm nhận được vẻ đẹp của mình đang trở về, vô cùng hài lòng.
Nàng nghiêm túc từ chối đề nghị bôi thuốc tiếp của Ô Đại Sài: "Sư phụ, lông của con đã mọc lại rồi, đa tạ người đã bôi thuốc cho con mỗi đêm. Từ nay không dám phiền đến sư phụ nữa, xin sư phụ hãy nghĩ ngơi thật tốt."
Ô Đại Sài: "......"
Ô Đại Sài tan nát cõi lòng.
Mèo của ông ơi.
Con mèo lớn của ông!
Có phải mèo không thích ông nữa không???
Ô Đại Sài nhớ đến những thứ ông đã chuẩn bị, liền vội vàng lấy ra.
"Nhứ nha đầu."
Ô Đại Sài bỗng nhiên trịnh trọng nói: "Ngoài việc bôi thuốc, ta còn chuyện này muốn nói với ngươi."
Nam Nhứ: "Hửm?"
Ô Đại Sài lấy một cái khung leo cho mèo từ túi trữ vật ——
Phía dưới là căn nhà nhỏ được chế tác tinh xảo, mái nhà cũng được khảm ngọc trai, các nơi còn lại cũng đều cực kỳ xa hoa, trên những chiếc đĩa gỗ màu xanh lá được khảm các đá quý nhiều màu, toàn bộ khiến cho người ta hoa cả mắt, lộng lẫy đến choáng ngợp.
Ồ hố.
Sao lại sang xịn mịn thế này!
Nàng nguyện gọi nó là phiên bản cao cấp của khung leo cho mèo...... Chỉ là, thẩm mỹ kiểu nhà giàu mới nổi sao lại không giấu được thế này?!
Nam Nhứ nhịn không được hỏi: "Sư phụ, cái này...... Người đã tốn bao nhiêu tiền vậy?"
Ô Đại Sài xua xua tay: "Chỉ là số tiền nhỏ, khoảng 5000 linh thạch thượng phẩm mà thôi."
Chỉ là.
5000 linh thạch thượng phẩm.
Mà thôi.
Nam Nhứ, người đang nỗ lực kiếm tiền nuôi sư tôn, bị cú sốc tài chính giáng xuống.
Nam Nhứ kinh ngạc há hốc mồm: "Nhiều tiền quá đi ——"
Ô Đại Sài nhìn biểu cảm của tiểu đồ đệ, hài lòng nói: "Vi sư tặng những thứ này cho ngươi, là hy vọng ngươi có thể mở rộng tầm mắt."
Ông nghiêm túc nhắn nhủ: "Chỉ khi nhìn thấy những thứ tốt đẹp, ngươi mới không bị những thứ tầm thường dụ dỗ."
"Vâng vâng!"
Nam Nhứ gật đầu lia lịa.
"Vậy thì......" Ô Đại Sài tràn đầy mong chờ nhìn nàng, "Ngươi có muốn chơi thử không?"
Nam Nhứ: "......"
Nam Nhứ bất đắc dĩ lại biến thành mèo, ngồi xổm trên khung leo cho mèo.
Ô Đại Sài nhìn nàng, cười đầy hiền từ: "Nhứ nha đầu có thích không?"
Biểu cảm của ông y chang bậc trưởng bối mua cho bạn một bộ quần áo, bạn đang tuổi dậy thì chỉ thích tông màu đen trắng xám, trưởng bối lại lấy ra một bộ độ sặc sỡ như áo bông Đông Bắc ——
Ô ô ô.
Nàng không muốn chơi khung leo cho mèo nữa.
...... Thôi kệ đi.
Ai bảo Ô Đại Sài cũng là sư phụ của nàng chứ.
Nam Nhứ giả vờ thích thú, chơi suốt cả đêm, đến khi Ô Đại Sài cảm thấy hài lòng rời đi.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, đã thấy Lục Thiên Chỉ và Ngôn Thiên Tễ đến tìm nàng.
Ngôn Thiên Tễ phẩy cây quạt hoa lệ của mình, hương thơm bay theo làn gió, cánh hoa rơi lả tẩ: "Sư muội à, dạo này muội có thấy hành tung của sư phụ hơi kỳ lạ không?"
Nam Nhứ: "Hành tung kỳ lạ?"
Ngôn Thiên Tễ nói: "Buổi tối sư phụ không ở phòng luyện đan, thì cũng ở trong thư phòng. Nhưng mấy ngày nay, buổi tối ta đều không thấy sư phụ đâu."
Lục Thiên Chỉ bổ sung nói: "Sư phụ còn tiêu rất nhiều linh thạch để làm cái giá gỗ kỳ quái."
"Để làm cái giá gỗ này, sư phụ còn lấy ra rất nhiều đá quý của mình khảm trên đó."
Lục Thiên Chỉ nói: "Sư phụ làm cái giá đó để làm gì? Để đặt lên đan dược? Hay để cất giữ đan phương mới thu được?"
Ngôn Thiên Tễ khẳng định chắc nịch: "Nếu sư phụ có đan phương sao lại không luyện đan? Ta nghĩ, nhất định sư phụ có được thiên tài địa bảo, muốn làm cái giá để trưng bày nó."
Hai người đồng loạt nhìn nàng: "Sư muội, muội nghĩ sao?"
Nam Nhứ...... Nam Nhứ ngẩng đầu nhìn trời.
"Ta không biết đâu." Nàng lặng lẽ lùi vài bước, "Dạo này ta học nhiều mệt lắm, không biết gì cả. Sư huynh sư tỷ, tạm biệt nhé, ta phải đi làm bài tập đây!"
Lục Thiên Chỉ và Ngôn Thiên Tễ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy Nam Nhứ chắc chắn biết điều gì đó.
Rời khỏi hai người, Nam Nhứ tìm đến Ô Đại Sài, nói ra nỗi phiền của mình: "Sư phụ, liệu sư tỷ và sư huynh có vì chuyện này mà biết được thân phận của con không?"
Ô Đại Sài nói: "Mặc kệ bọn chúng. Nếu bọn chúng biết thì cứ cho ăn Vong Trần Đan."
Nam Nhứ: "......"
Vong Trần Đan có thể dùng theo cách đó sao?
Nam Nhứ: "Khụ, cũng không cần phải làm vậy đâu ạ."
Ô Đại Sài vuốt râu: "Không sao. Đợi lông của ngươi mọc dài, ngươi đừng hóa thành nguyên hình nữa, vậy sẽ không ai phát hiện được."
Ô Đại Sài nói: "Khung leo lần trước ngươi thích chứ? Để vi sư mua thêm vài quả bóng nhỏ nữa nhé?"
Nam Nhứ: "...... Không cần đâu!"
Nam Nhứ vốn tưởng chuyện rụng lông đến đây là kết thúc.
Đến khi nàng phát hiện ra vào buổi tối, toàn bộ lông trên người đã dài ra thêm một đoạn ——
Không chỉ chỗ bị thương, mà lông ở chỗ khác, cũng đột nhiên mọc dài ra!
Nam Nhứ không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng đi tìm Ô Đại Sài.
Ô Đại Sài lúc này đang ở trong thư phòng, chăm chỉ nghiên cứu kiến thức về thú y, đột nhiên thấy mèo con lao vào, ông ân cần nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
Nam Nhứ định mở miệng nói thì bỗng nhiên, cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra.
Mèo con ngồi xổm trên bàn, vẻ mặt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.
"Sư phụ, con thấy có thứ gì đó chạy vào thư phòng của người ——"
Ngôn Thiên Tễ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy mèo con trên bàn, lại nhìn sang Ô Đại Sài, biểu cảm trên mặt dần trở nên giận dữ.
"Sư phụ thật quá đáng!" Ngôn Thiên Tễ xông tới, tức đến giậm chân, "Người dám giấu bọn con để nuôi mèo!!!"
Ô Đại Sài: "......"
Ngôn Thiên Tễ giận đùng đùng nói: "Người nuôi mèo mà giấu diếm, con sẽ đi mách Đại sư tỷ và tiểu sư muội, để các nàng cùng đến lên án người!"
Nam Nhứ: "......"
Nhưng mà.
Có khả năng nào......
Nàng chính là tiểu sư muội đó không???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro