Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 73: Cửa gỗ

Thái Huyền Tông, Thái Huyền Phong.

Thái Huyền Phong là chủ phong của Thái Huyền Tông, chưởng môn cư trú tại đây, phía trên Thái Huyền Phong có Chấp Pháp Đường, Truyền Đạo Đường, Tam Thanh Đường ——

Tam Thanh Đường, chính là nơi chưởng môn triệu tập các trưởng lão để tiến hành nghị sự.

Lúc này, các vị trưởng lão đã giải tán, chỉ còn lại hai người.

Một người tướng mạo uy nghiêm, chính trực không thiên vị; một người sắc mặt lạnh lùng, sáng tựa ánh trăng.

Lê Vân nói: "Không biết chưởng môn giữ ta lại, còn có chuyện gì?"

"Lê Vân," chưởng môn nghiêm túc nhìn hắn, "Nơi này không còn ai khác, ngươi hãy nói thật với ta, tu vi của ngươi, chỉ khôi phục đến Kim Đan kỳ thôi sao?"

Lê Vân im lặng một lát, nói: "Ta đã khôi phục đến Nguyên Anh hậu kỳ."

Chưởng môn nghe vậy liền vui mừng: "Tốt...... Tốt quá rồi!"

Từ lúc biết Lê Vân gặp phải thiên kiếp một lần nữa, ông vẫn luôn lo lắng, nghe tin Lê Vân chỉ khôi phục đến Kim Đan kỳ, dù trong lòng vui mừng, nhưng vẫn cảm thấy không trọn vẹn.

Thái Huyền Tông hiện giờ nguy cơ trùng trùng, ám lưu dũng động, mọi áp lực đều dồn lên vai ông, đặc biệt là Hóa Thần kỳ duy nhất của Thái Huyền Tông, Thái Thượng trưởng lão Vân Phá Nguyệt sắp sửa vũ hóa ——

Ông thân là chưởng môn của Thái Huyền Tông, thật sự khổ sở khi một tông môn lớn như vậy, thiếu đi lực lượng chống đỡ môn hộ.

Biết được tu vi Lê Vân thực sự đã khôi phục đến Nguyên Anh hậu kỳ, chưởng môn thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Chưởng môn nói: "Có thể thấy hàn độc trong người ngươi đã tiêu trừ hơn phân nửa, phần còn lại, cũng không cần vội. Ô Đại Sài đã có công chữa trị cho ngươi, ta sẽ lấy danh nghĩa tông môn để khen thưởng ông ấy."

Chưởng môn rất vui mừng, hỏi tiếp: "Còn bản mạng kiếm của ngươi......"

Lê Vân nói: "Đã được rèn lại."

Trước khi bắt đầu nghị sự với các trưởng lão, Ô Đại Sài đã nói cho hắn, ngay khi hắn đột phá, kiếm của hắn cũng được rèn xong.

Bởi vì lôi kiếp đột phá cuồn cuộn, vừa khéo che đi kim quang của kiếm khi hoàn thành

Chưởng môn vỗ vỗ vai hắn: "Ta biết ngươi đều tự có suy tính. Nếu có bất kỳ khó khăn nào, cứ nói với ta, tông môn nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ ngươi."

Lê Vân nói: "Còn có một việc nhỏ."

"Kiếm đồng của ta đã qua đời," hắn nói, "Ta muốn đổi một kiếm đồng mới."

Kiếm đồng vốn không tính là đệ tử chính thức của Thái Huyền Tông, địa vị cao hơn chút so với người hầu bên cạnh các tu sĩ, không được so là tu sĩ thực sự.

Chưởng môn không hiểu tại sao Lê Vân lại đặc biệt nhắc đến chuyện này, hỏi: "Kiếm đồng này có thân phận gì đặc biệt sao?"

Lê Vân gật đầu: "Hắn là một bán yêu."

Chưởng môn trầm ngâm một lát: "Bán yêu......"

Tư tưởng của Thái Huyền Tông luôn cởi mở, nhưng cả đại lục Thiên Diễn lại khá bảo thủ. Đa phần các tu sĩ tâm cao khí ngạo, xem thường yêu tu, càng khinh thường bán yêu mà nhân tu và yêu tu sinh ra. Huống chi, đa phần bán yêu cũng không thể tu luyện, chỉ mạnh hơn phàm nhân về sức lực, nhưng diện mạo kỳ lạ, phần lớn trong mắt người khác, bán yêu chẳng khác gì tầng lớp nô lệ hạ đẳng nhất.

Chưởng môn nói: "Không sao cả, nếu ngươi muốn giữ lại hắn, ta sẽ nhân dịp này đưa một nhóm bán yêu làm đệ tử ngoại môn của Thái Huyền Tông."

Muốn làm cho vết mực trên tờ giấy trắng bớt nổi bật, cách tốt nhất là thêm nhiều vết mực khác.

Dù đa số bán yêu không thể tu luyện, nhưng vẫn có một số ít bán yêu có thể tu luyện.

Tuy nhiên, bán yêu có thể tu luyện thông thường không được ai tiếp nhận, cho dù là nhân tu hay yêu tu, đều không muốn tiếp nhận bọn họ.

Lê Vân ngẩng đầu: "Chưởng môn?"

Chưởng môn vui sướng cười: "Thái Huyền Tông ta từ trước đến nay hải nạp bách xuyên*, lập dị một chút, cũng chẳng phải vấn đề gì."

*Hải nạp bách xuyên: ý nói biển có thể dung nạp nước của hàng trăm ngàn con sông.

Lê Vân cúi đầu hành lễ với chưởng môn.

Lê Vân nói: "Đa tạ chưởng môn."

Hắn lại nói: "Nếu sau này ta muốn nhận bán yêu đó làm đồ đệ thì sao?"

"Nếu hắn có thiên tư xuất chúng, Thái Huyền Tông lưu giữ nhân tài ấy thì quá tốt còn gì." Chưởng môn rộng rãi nói, "Cần gì phải để tâm đến xuất thân của hắn?"

Lê Vân nhìn chưởng môn, thấy chưởng môn thiệt tình thực lòng, không phải lời giả tạo, bèn hỏi tiếp: "Nếu...... Ta muốn kết làm đạo lữ với một yêu tu thì sao?"

"Ngươi muốn cùng yêu tu......" Chưởng môn như nghe thấy điều gì đó không thể tin nổi, "Kết làm đạo lữ?"

Chưởng môn quan sát hắn từ trên xuống dưới, như thể lần đầu tiên quen biết hắn, nhịn không được trêu chọc nói: "Từ trước đến nay, nữ tu sĩ đi ngang qua ngươi như cá diếc qua sông, ngươi còn chẳng buồn nhìn lấy người ta một lần, giờ lại để ý đến một yêu tu?"

Chậc, chuyện tình cảm của người trẻ tuổi, thật đúng là khó mà nắm bắt được.

Dù sao ông cũng coi như nhìn Lê Vân lớn lên, nhớ lại lúc Lê Vân vào sơn môn vẫn chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi, chưởng môn bỗng không khỏi bùi ngùi.

Chưởng môn nói: "Chuyện kết làm đạo lữ với yêu tu, trước đây trong Thái Huyền Tông cũng không phải không có. Chỉ là các tộc yêu tu có phong tục riêng, sau cùng, một vị tiền bối đã theo đạo lữ đến lãnh địa của yêu tu để ở rể...... Ừm, nếu ngươi đưa đạo lữ về sống tại Thái Huyền Tông, e là chưa từng có tiền lệ."

Chưởng môn nhìn hắn: "Đạo lữ của ngươi, thuộc chủng tộc nào?"

Lê Vân trầm mặc, nói: "Ta vẫn chưa biết...... Phong tục của chủng tộc nàng."

Chưởng môn dùng ánh mắt "Ngươi tự cầu phúc đi" nhìn hắn.

"Đã trăm tuổi rồi, vẫn không ổn trọng như vậy," người đã sống cả ngàn tuổi như chưởng môn nhìn hắn, đã lâu rồi mới tìm lại được uy nghiêm của trưởng bối trên người hắn, "Đến cả điều này còn chưa làm rõ, vậy thì làm sao mà kết làm đạo lữ với người ta? Ngươi nên biết, có một số yêu tu, không tuân theo phong tục của nhân tu, một thê nhiều phu......"

Chưởng môn nói: "Ngươi đừng có đâm đầu vào, rồi đến khi người ta mang về thêm một người tình thì khổ đấy."

Lê Vân cụp mắt: "Nàng sẽ không."

Chưởng môn nói: "Nếu nói không chừng."

Lê Vân nói: "Ta sẽ không để nàng có cơ hội này."

Chưởng môn nhăn mày: "Chẳng lẽ ngươi định trói nàng bên cạnh?"

"Chuyện đó không được đâu," chưởng môn bày ra tư thế của người đứng đầu tông môn, "Thái Huyền Tông chúng ta không làm mấy chuyện như vậy, rất mất mặt. Chuyện tình cảm, hợp rồi tan là chuyện thường tình, nếu cô nương người ta không thích ngươi, vậy thì đừng cưỡng cầu. Trói buộc người ta để ép ở lại bên mình, thế thì có gì bản lĩnh?"

"Ừm," Lê Vân thừa nhận nói, "Ta không bản lĩnh."

Câu này của hắn nghe nhẹ nhàng, rất bình thường, dường như không có gì khác thường.

Nhưng chưởng môn nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói ấy, trong lòng "bịch bịch" không khỏi giật mình.

Chưởng môn lại nghe hắn nói tiếp: "Nếu nàng muốn rời đi, ta sẽ ngày đêm theo sát bên nàng."

Chưởng môn: "......"

Người sống một ngàn năm như chưởng môn bỗng cảm thấy lòng mình thật phức tạp.

Người trẻ tuổi bây giờ, yêu đương cũng cuồng nhiệt đến thế?

Ông lại trò chuyện với Lê Vân vài câu, nhìn bóng lưng Lê Vân, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Tông môn vất vả lắm mới bồi dưỡng ra một Hóa Thần kỳ, giờ lại nhìn hắn chạy theo yêu tu?

Chưởng môn bắt đầu nghiêm túc, cân nhắc khả năng mời yêu tu về dạy học tại Thái Huyền Tông.

Hay là, thu nhận yêu tu ấy làm đệ tử?

Vậy chẳng phải sẽ biến yêu tu ấy thành người nhà mình à?

Dù sao cũng chuẩn bị chiêu mộ bán yêu làm đệ tử......

Thái Huyền Tông bọn họ, hải nạp bách xuyên mà!

......

Lê Vân rời khỏi chỗ chưởng môn, đi thẳng đến Xích Đan Phong.

Ô Đại Sài nói với hắn rằng, Kinh Nhung quá mệt, ngủ liền một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh. Mà bản mạng kiếm của hắn, ngoại trừ Kinh Nhung ra thì ai cũng không chạm vào được.

Lê Vân bước vào phòng luyện đan.

Kinh Nhung vì mệt mà nằm ngủ ngay cạnh lò kiếm, từ mặt đến y phục trên người, đều dính đầy tro bụi đen sì.

Đến đôi tai màu nâu nhạt của hắn, cũng dính bụi đến mức không nhìn rõ màu sắc ban đầu.

Trảm Phong được đặt yên tĩnh trên bàn.

Phần thân kiếm bị gãy đã được chữa lại như mới, ánh bạc sáng ngời. Bên cạnh, Kinh Nhung còn làm lại một vỏ kiếm phù hợp. Trên vỏ kiếm không có hoa văn gì, chỉ một màu đen mộc mạc giản dị. Lê Vân cầm lấy Trảm Phong, thân kiếm lập tứng cảm nhận được hắn, liền rung lên phát ra tiếng ngân, sau đó chợt vang lên một tiếng ——

Hắn rút kiếm vung một nhát, kiếm khí sắc bén liền phá không bổ vào cửa gỗ dày nặng bên cạnh.

Cánh cửa gỗ "ầm" một tiếng đổ sập xuống đất, tiếng động này khiến Kinh Nhung bị đánh thức.

Hắn mệt mỏi mở mắt, dụi dụi đôi mắt rồi ngồi dậy.

Kinh Nhung ngẩng đầu nhìn Lê Vân: "Kiếm Quân cảm thấy Trảm Phong thế nào?"

Lê Vân dùng hai ngón tay vuốt từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, đầu ngón tay dừng lại ở mũi kiếm một hồi lâu, sau đó cầm lấy vỏ kiếm, chậm rãi tra kiếm vào vỏ.

Hắn nói: "Rất tốt."

Thiếu niên khẽ mím môi cười, ánh mắt sáng rực hỏi: "Vậy Kiếm Quân, khi nào dạy ta kiếm thuật?"

"Hôm nay cũng được."

Lê Vân nói, "Ta đã thưa với chưởng môn, từ hôm nay về sau, ngươi sẽ là kiếm đồng của ta."

Kinh Nhung lập tức quỳ xuống trước Lê Vân, dập đầu ba cái: "Đa tạ Kiếm Quân!"

Hai người đang nói chuyện, Lục Thiên Chỉ nghe thấy tiếng động liền bước đến.

Nàng dùng một dây leo nâng cánh cửa gỗ bị đổ lên, nhìn về phía Lê Vân, hành lễ: "Kiếm Quân."

Sau đó, Lục Thiên Chỉ lại đưa ra hai dây leo khác để tính toán, tiếng bàn tính kêu lên: "Cánh cửa này được làm từ Thanh Linh Bảo Thụ, giá thị trường là 1050 viên linh thạch thượng phẩm, nhưng mới sử dụng được 50 năm, đã bị Kiếm Quân chém hỏng, ta xóa số lẻ cho Kiếm Quân, chỉ cần bồi thường cho Xích Đan Phong một ngàn linh thạch thượng phẩm là được."

Lê Vân liếc nhìn cánh cửa, nói: "Ta sẽ tìm thợ thủ công sửa lại cho ngươi."

Lục Thiên Chỉ khựng lại, muốn nói lại thôi.

Kiếm Quân lẽ nào ngay cả một ngàn linh thạch thượng phẩm cũng không có sao......

Quả nhiên, kiếm tu đúng là nghèo thật!

Kiếm Quân đã khó khăn như vậy, nàng cũng không nên làm khó thêm.

Lục Thiên Chỉ suy nghĩ, nói: "Thôi được, một ngàn linh thạch thượng phẩm mà thôi, cánh cửa này đã hỏng, Xích Đan Phong ta cũng không cần giữ lại cửa gỗ cũ nát đó nữa, làm mất mỹ quan. Thế thì...... Kiếm Quân không cần phải bồi thường, ta sẽ tự thay cánh cửa mới."

Lê Vân nhìn cánh cửa gỗ, không biết nghĩ gì mà hỏi, hỏi: "Sau khi thay mới, cửa cũ còn dùng vào việc gì không?"

Lục Thiên Chỉ nói: "Xích Đan Phong không thiếu chút vật liệu gỗ này, ngay cả làm đồ nội thất cũng không đủ, cùng lắm chỉ có thể dùng làm hàng rào trong dược điền mà thôi."

Lê Vân nói: "Nếu là phế liệu, ta muốn mua lại."

Sắc mặt Lục Thiên Chỉ trở nên cổ quái: "Không cần đâu, ta có thể trực tiếp tặng cho Kiếm Quân."

Thế là, Kinh Nhung thấy Lê Vân thản nhiên cất cảnh cửa đó vào túi trữ vật.

Hắn thấy Lê Vân nói: "Đa tạ."

Kinh Nhung đứng bên cạnh nhìn sắc mặt để đoán ý, nhưng vẫn không hiểu gì.

Cuộc đối thoại giữa các tu sĩ cấp cao...... Đều kỳ quái như vậy?

Kinh Nhung bị Lê Vân xách lên tiên thuyền.

Lê Vân nói: "Trên tiên thuyền này có chỗ tắm rửa, trước tiên ngươi đi tắm sạch sẽ lại đã, rồi đi gặp tiểu dì ngươi."

Kinh Nhung nói: "Vâng."

Hắn bước vào một phòng nhỏ, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ xiêm y mới.

Sau khi bước ra, hắn nhìn thấy Lê Vân đứng đón gió ở mũi thuyền.

Thiếu niên đứng ngay ngắn trước mặt hắn, nói: "Kiếm Quân."

Nam nhân nói: "Cánh cửa gỗ vừa rồi, ngươi đã thấy."

Kinh Nhung có chút ngơ ngác: "...... Cánh cửa gỗ?"

Thần sắc nam nhân lãnh đạm, tiên phong đạo cốt, nhưng lại cất lời nói về một chuyện chẳng ăn nhập gì với khí chất của mình: "Mèo con trời sinh vốn hiếu động, ta từng nghe rằng phàm nhân nuôi mèo thường làm khung leo cho chúng chơi đùa. Ngươi thấy ta dùng cửa gỗ này, làm khung leo cho tiểu dì của ngươi thì thế nào?"

Kinh Nhung: "Hả?"

Kinh Nhung bất tri bất giác, bị hắn dẫn đi lệch hướng lúc nào không hay, nghiêm túc suy nghĩ: "Tiểu dì...... Chắc là sẽ thích."

Dẫu sao tiểu cũng thích ngồi trên vai hắn, hoặc trèo lên đầu hắn.

Cửa gỗ này trông có vẻ chắc chắn.

Tiểu dì leo lên...... Chắc sẽ không làm nó sập đâu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro