Chương 67: Cáo biệt
Sau ba ngày hồi phục, Nam Nhứ cuối cùng mới lấy lại niềm đam mê với đồ ăn.
Ô Đại Sài như để xin lỗi nàng, nên đã mua cho nàng một đống đồ ăn ——
Nào là nho, dưa mật, quýt, táo, lựu, chuối, đào......
Ừm, nói sao nhỉ, nhìn đống linh quả chất thành núi nhỏ, Nam Nhứ chân thành hỏi "Sư phụ, người định nuôi con thành heo sao?"
Ô Đại Sài "......"
Ô Đại Sài thẹn quá thành giận "Không muốn ăn thì ta mang đi."
Nam Nhứ ôm lấy cánh tay ông "Không có không có, con thích lắm!"
"Chỉ là......" Nam Nhứ nói, "Nhiều linh quả như vậy, con ăn không hết trong một ngày được, để trong túi trữ vật cũng sẽ hỏng mất."
Túi trữ vật, túi trữ vật cấp thấp, không có chức năng bảo quản vĩnh viễn bá đạo như trong các tiểu thuyết.
Ở một mức độ nào đó, túi trữ vật cấp thấp giống như một cái tủ lạnh di động.
Dù có thể giữ độ tươi một thời gian, nhưng đồ tươi sống cuối cùng cũng sẽ hỏng theo thời gian.
Còn loại có thể làm cho đồ vật tĩnh lại, vẫn duy trì được trạng thái ban đầu, chính là không gian giới tử. Trong không gian giới tử, linh khí có thể lưu thông, nhờ đó có thể dùng linh khí để bảo quản đồ ăn nguyên vẹn. Còn túi trữ vật cấp thấp thì không có linh khí lưu thông, nên không thể làm được điều đó.
Ô Đại Sài nói "Hừm...... Hay là vi sư mua cho ngươi một không gian giới tử?"
Nam Nhứ "!!!"
Nàng nói "Không gian giới tử có phải rất đắt không ạ?"
Ô Đại Sài thuận miệng nói "Loại nhỏ thì cũng chỉ khoảng năm vạn linh thạch thượng phẩm."
Chỉ khoảng.
Nam Nhứ im lặng.
Nàng vẫn nhớ thanh Thái Hư được Kinh Nhung nhặt được, Bùi Thiếu Tỉ dùng ba vạn linh thạch thượng phẩm để mua lại, đã đủ khiến nàng kinh ngạc không thốt lên lời.
Năm vạn linh thạch thượng phẩm......
Đây chính là niềm vui của đại lão Nguyên Anh sao? Mua một không gian giới tử như tiêu tiền lẻ?
"Sư phụ," Nam Nhứ thật thà nói, "Đắt quá."
Ô Đại Sài vuốt râu, nói "Thế đợi ngươi đột phá Kim Đan, vi sư sẽ tặng ngươi một cái."
Nam Nhứ mắt sáng rực lên "Được ạ, được ạ!"
Hiện tại nàng đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, khoảng cách đến Kim Đan kỳ chẳng phải chỉ còn một bước sao!
Nhưng mà......
Lần trước nàng từ Trúc Cơ sơ kỳ bay vọt đến Trúc Cơ hậu kỳ, là nhờ ngủ với Lê Vân.
Vậy nếu nàng ngủ với Lê Vân một lần nữa, có phải sẽ đột phá luôn không?
Ngủ thêm vài lần nữa, chẳng phải bay thẳng lên Nguyên Anh sao?!
Nam Nhứ càng nghĩ càng mơ mộng, giấc mơ như bay bổng.
Chẳng trách các nhân vật chính xuyên qua đều muốn làm yêu nữ Hợp Hoan Tông.
Vừa được ngủ với mỹ nam, vừa tăng tu vi, không phải tuyệt lắm sao!
Nàng mơ mộng viển vông một hồi, nhưng cuối cùng vẫn trở lại hiện thực.
Haizz.
Đi đường tắt là không được, chuyện ngủ với nam nhân để tăng tu vi, vẫn nên bỏ đi. Nếu nàng quen với cách tu luyện nhẹ nhàng như vậy, chẳng phải sau này sẽ bị trói buộc với Lê Vân, thậm chí là phụ thuộc vào hắn mà sống sao?
Điều đó chỉ khiến nàng ngày càng không có chí tiến thủ.
Nàng muốn làm cá mặn, nhưng không muốn làm hoa Tầm Gửi.
Ở Tu chân giới đầy nguy hiểm này, nàng ít nhất cũng cần có một chút bản lĩnh để đứng vững.
Gần đây kinh mạch nàng đã ổn định hơn nhiều, tốc độ tu luyện cũng tăng lên không ít. Trước đây nàng căn bản không dám hấp thu linh khí, sợ linh lực trong cơ thể hỗn loạn, nhưng giờ mọi thứ đã đi vào quỹ đạo tu luyện như bình thường.
Tự mình chậm rãi tu luyện, chắc cũng sẽ đạt được Kim Đan mà thôi.
Trong lúc đầu óc Nam Nhứ đang suy nghĩ lung tung, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, nói "Sư phụ, lúc sư tỷ và sư huynh tấn chức Kim Đan cũng có không gian giới tử sao?"
Ô Đại Sài nói "Làm sao có được? Nếu bọn chúng muốn, phải tự mình kiếm lấy."
Ô Đại Sài không chút che giấu sự thiên vị dành cho nàng.
Nam Nhứ chớp chớp mắt "Sư phụ có nghĩ đến chuyện...... Bù quà cho sư huynh sư tỷ không?"
Ô Đại Sài "hừ" một tiếng trong lỗ mũi "Ta mua không gian gươi tử cho ngươi, ngươi lại đứng về phía sư huynh sư tỷ của mình à?"
"He he he," Nam Nhứ nói, "Không sợ thiếu, chỉ sợ không đều. Nếu con có, mà sư huynh sư tỷ không có, con cũng ngại lắm."
"Ngươi nghĩ sư phụ ngươi là mỏ linh thạch hả," Ô Đại Sài trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi thật sự nghĩ linh thạch của ta từ trên trời rơi xuống à?"
Nam Nhứ nói "Vậy con cũng không cần nữa."
Năm vạn linh thạch thượng phẩm, nếu cố gắng một chút cũng không phải là con số không thể với tới ——
Dù nàng không thể gom đủ bây giờ, nhưng sau này chắc chắn có thể.
Nếu vì điều đó mà gây ra hiềm khích với sư huynh sư tỷ, thì mới thực sự là mất nhiều hơn được.
Ô Đại Sài thấy nàng từ bỏ một cách dứt khoát như vậy, nhịn không được nói "Ngươi thật sự không cần?"
"Vâng," Nam Nhứ nói, "So với không gian giới tử, sư huynh sư tỷ quan trọng hơn nhiều."
Ánh mắt Ô Đại Sài đầy hài lòng, nhưng miệng lại nói cứng "Uổng phí lòng tốt của lão phu. Không cần thì thôi vậy, coi như lão già ta tiết kiệm được một khoản."
Ông lão chắp tay sau lưng rồi bước đi.
Nam Nhứ vừa ăn linh quả, vừa làm bài tập.
Gần đây, Ô Đại Sài giao bài tập cho nàng càng ngày càng khó.
Ban đầu chỉ là để nàng đi theo đan phương luyện đan, sau đó không đưa đan phương nữa, mà ném cho nàng một ca bệnh, bảo nàng dựa vào ca bệnh để luyện đan. Những chứng bệnh này muôn hình vạn trạng, đòi hỏi nàng phải thay đổi và điều chỉnh trên các đan phương khác nhau; có cả số ít ca bệnh, yêu cầu nàng phải hiểu rõ tác dụng của từng linh căn trong vận hành kinh mạch của tu sĩ, khiến nàng ước gì cuốn《 Linh Căn Toàn Thư 》nàng từng học ngày trước, có thêm một phiên bản nâng cấp với tên là《 Cao Đẳng Linh Căn Học 》......
Đề khó đến mức nàng thấy tê dại cả da đầu, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Ô Đại Sài lấy đề vi phân và tích phân ném cho nàng, trong khi nàng chỉ mới biết làm phép cộng trừ nhân chia hay không.
Nam Nhứ đau khổ làm bài, đồng thời dùng đồ ăn để giải tỏa cảm xúc.
Đến khi trời tối, cuối cùng cũng tan học, nàng mang bài tập đi nộp cho Ô Đại Sài, rồi mang thêm chút linh quả quay về Đạp Tuyết Phong.
Linh quả quá nhiều ăn không hết, nàng còn có thể chia có các tỷ muội ăn.
Nam Nhứ mang theo linh quả cùng tiểu tỷ muội mở buổi trò chuyện đêm đã lâu không có.
Một bàn đầy trái cây, Du Duyệt cầm một chùm nho lên "Oa, A Nhứ, muội mua nhiều đồ thế này à!"
Nam Nhứ chống cằm "Là sư phụ mua cho ta đó."
"Trùng hợp ghê, ta cũng vừa nhận được quà từ bạn qua thư."
Du Duyệt ăn một trái nho, rồi lấy một túi điểm tâm được đóng gói tinh xảo trong túi trữ vật ra "Nếm thử xem, đây là bánh mứt táo đặc sản của Phá Hư Tông."
Nam Nhứ nói "Bạn qua thư nào vậy?"
Từ sau khi Du Duyệt bắt đầu viết thoại bản, liền đã kết giao không ít bạn qua thư.
Có một số người giống nàng, yêu thích tác giả Thanh Sơn cư sĩ, có người quen khi đi mua sách, cũng có một ít, còn lại là người thông qua bùa chú tặng kèm trong sách mà liên lạc được với nhau.
Các thư thương bán sách trong Tu chân giới cũng quá sáng tạo, mời người của Tử Tiêu Cung vẽ bùa, mỗi đôi bùa chú, được tặng kèm theo sách, người nhận được bùa chú có thể dùng nó để giao tiếp tạm thời, sau đó tự quyết định có muốn duy trì liên lạc lâu dài không, biết đâu, bởi vậy bọn họ còn có thể tình cờ gặp gỡ đạo lữ sẽ nắm tay cả đời ——
Chiến lược tiếp thị này vừa tung ra, các cuốn sách lập tức bán chạy.
Chuyện sách vở không quan trọng, cái chính là đánh vào sự lãng mạn.
Ngay cả Nam Nhứ là người hiện đại, cũng không thể không thán phục thủ đoạn tiêu thụ này.
Ờ thì...... Cuốn sách được bán, chính là cuốn nổi tiếng《 Thiếu Niên Du Hành Bát Hoang 》.
Tác giả, Thanh Sơn cư sĩ.
Thoại bản của hắn vốn đã viết rất hay, lại thêm kiểu tiếp thị này, doanh số cũng càng tăng, danh tiếng của tác giả cũng theo đó mà nổi lên.
Hơn nữa......
Quan trọng nhất là kiếm được tiền!
Một cuốn sách thông thường chỉ có giá là hai mươi linh thạch hạ phẩm, bởi vì là thoại bản, không phải công pháp hay điển tịch gì đó, nên bán cũng không đắt. Mà một lá bùa truyền âm cao nhất cũng chỉ mười linh thạch hạ phẩm, gặp phải phù tu mới ra nghề, vậy còn rẻ hơn nữa.
Thế nhưng hai thứ rẻ tiền này gộp vào, lại khiến giá của《 Thiếu Niên Du Hành Bát Hoang 》nhảy vọt lên 50 linh thạch hạ phẩm, mọi người vẫn đổ xô đi mua!
Bọn họ một chút cũng không thấy đắt sao?
Nam Nhứ hỏi Du Duyệt, nhận lại ánh mắt đầy tín ngưỡng của Du Duyệt "Muội không hiểu đâu, đây gọi là tình cảm."
...... Được rồi, nàng đã hiểu.
Là thuế tình cảm chứ gì.
Nàng đã từng bị cắt rau hẹ kiểu này ở hiện đại không ít lần.
Thời đại thay đổi, những rau hẹ vẫn luôn giống nhau.
"Bạn qua thư tặng món quà này, ừm...... Là người mà ta gặp ở Bách Thảo Cốc, hắn tự đặt bút danh cho mình là Lưu Thủy đạo nhân. Ừm, nhìn qua thì cũng giống ta, cũng vì ngưỡng mộ Thanh Sơn cư sĩ mà đặt tên như vậy."
Du Duyệt mở hộp bánh mứt táo ra, lấy một miếng cho lên miệng cắn "Chúng ta cùng nhau học tập sách của Thanh Sơn cư sĩ, sau đó hắn đưa cho ta xem những gì hắn viết, bảo ta chỉ điểm giúp hắn."
"Thấy hắn thành tâm thành ý thỉnh giáo như vậy, ta chỉ điểm một chút!"
Du Duyệt nhanh chóng nuốt hết miếng bánh, hai má phồng lên "Bánh mứt táo này, chính là quà cảm ơn của hắn."
Ăn bánh mứt táo xong, Du Duyệt có chút buồn rầu nói "Sau này ta sẽ không giao tiếp với bạn qua thư nữa."
Nam Nhứ hỏi "Tại sao?"
Chu Thắng Nam vẫn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên bật cười "Mỗi ngày nàng nhận được hai ba lá thư, một tháng thì......."
Nam Nhứ chấn động "Tỷ có hơn trăm bức thư à?"
"Sao có thể!" Du Duyệt phản bác nói, "Cũng chỉ hai ba mươi cái mà thôi, trong đó có người ngày nào cũng gửi thư cho ta, lắm lời đến phiền phức."
Hai ba mươi cái...... Cũng không phải ít đâu!
Được quá.
Không hổ là xã giao ngưu bức chứng.
Ngay cả kết bạn qua thư cũng có thể biến thành cả một ao cá.
Nam Nhứ cảm thấy bái phục.
Nàng hỏi "Thoại bản của tỷ viết đến đâu rồi?"
Du Duyệt nói "Cuốn đầu chắc sắp xong rồi, ta định gửi đến Thu Thủy Thư Phô xem sao."
"Nhanh vậy sao?"
Nam Nhứ có chút bất ngờ trước tốc độ của nàng.
Thu Thủy Thư Phô chính là nhà sách lần trước mà bọn họ đã nhờ in tài liệu hỗ trợ học tập, nàng nhớ mang máng, từ lúc các nàng làm tài liệu đến giờ cũng chưa lâu, vậy mà Du Duyệt đã viết xong một cuốn?
Nam Nhứ bỗng hứng thú "Tỷ cho ta xem thử đi."
Du Duyệt đưa bản thảo cho nàng.
Nam Nhứ lật xem.
Trong truyện, sau khi yêu nữ dùng cơ thể của Phật tử cưỡng hôn Phật tử ngay trên phố, linh hồn của hai người trở về cơ thể của chính mình. Phật tử không tức giận, còn mỉm cười niệm kinh Phật cho yêu nữ nghe. Yêu nữ trở lại thân thể của mình, lập tức xéo xắt mắng hòa thượng một trận, quay về động phủ của mình ở Hợp Hoan Tông, nàng phát hiện, toàn bộ đám nam sủng nàng nuôi dưỡng đều bị kinh Phật tẩy não, trở nên vô dục vô cầu, đòi đi xuất gia.
Yêu nữ tức điên, đi tìm Phật tử đòi giải thích, đánh một trận với Phật tử, nhân lúc Phật tử bất cẩn, nàng hạ dược, trói chặt hắn lại.
Dù trúng dược, Phật tử vẫn không tức giận, chỉ là sau khi trúng dược, trên gương mặt thanh tịnh trang nghiêm, xuất hiện sắc hồng ửng lên.
Yêu nữ nổi máu nghịch ngợm, quyết định nhân cơ hội cướp đi nguyên dương của Phật tử. Nhưng nàng lại quên mất rằng, chỉ cần hai người hôn mỗi sẽ bị hoán đổi cơ thể, vừa chạm môi, nàng đã nhập vào cơ thể của Phật tử, nhìn thấy "bản thân" đang định làm bậy với Phật tử, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Phật tử trong cơ thể của yêu nữ, mặc lại y phục chỉnh tề, sau đó tiếp tục đọc kinh Phật cho yêu nữ đang bị trói chặt.
Nam Nhứ đọc đến đây, bật cười thành tiếng, gấp không chờ nổi lật tiếp trang sau.
Rồi nàng phát hiện ——
Trang cuối trắng trơn.
Hết rồi?!
Nam Nhứ vỗ đùi "Sau đó đâu?"
Du Duyệt thản nhiên nói "Chưa viết xong mà."
"Ăn mau," Nam Nhứ thúc giục nàng, "Ăn xong thì đi viết! Viết không xong thì không được ngủ!"
Du Duyệt "???"
Du Duyệt cắn một miếng bánh mứt táo "Phần sau ta vẫn chưa nghĩ ra. Phật tử mà cứ mãi niệm kinh Phật thì chán lắm, nhưng ngoài việc niệm kinh Phật, ta không biết viết thêm gì. Ta đã hỏi Lục sư tỷ, giờ đang chờ Lục sư tỷ trả lời."
Nam Nhứ đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Sư tỷ...... Không phải lại đi tìm Phật tử nữa chứ?"
Nam Nhứ nhìn thoại bản trong tay, nhớ lại lần trước sư tỷ đã học theo thoại bản mà cưỡng hôn Phật tử ——
Hít.
Những chuyện xảy ra sau đó, nàng không dám tưởng tượng nữa.
Nam Nhứ mặt mũi xanh xám.
Không biết nên cảm thán sư tỷ hiến thân vì sự nghiệp sáng tác của Du Duyệt, hay nên cảm thán Phật tử lấy cơ thể của mình để độ hóa sư tỷ......
Đúng lúc hai người đang thảo luận về sư tỷ, thạch truyền âm của Du Duyệt bỗng nhiên nhận được tin tức của Lục Thiên Chỉ.
"Sư muội, ngoại trừ niệm kinh......"
Giọng nói của Lục Thiên Chỉ có vẻ không ổn định, "Hắn còn gõ mõ."
"Ồ, gõ mõ, sau đó thì sao?"
Du Duyệt lập tức đặt đồ ăn xuống, cầm bút viết như điên.
"Ta đoạt mõ của hắn, hắn nói trước mắt tuy không có mõ, nhưng mắt thấy đều là mõ." Lục Thiên Chỉ nói bằng giọng điệu bình thản, "Hiện tại, hắn đang xem ta như cái mõ."
Nam Nhứ bất giác hình dung ra cảnh tượng đó......
Phật tử dùng gậy nhỏ gõ lên trán sư tỷ?
Có chút dễ thương.
Nam Nhứ thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, nhưng giọng Lục Thiên Chỉ đột nhiên run rẩy "Này, chỗ đó không được gõ!"
Bíp ——
Thạch truyền âm bị ngắt kết nối.
Nam Nhứ suýt làm rơi dưa trong tay.
Hai người này...... Chẳng lẽ đang tiến hành "giao lưu học tập" sao?
Chỗ không thể gõ là chỗ nào?!
Chẳng lẽ giống như "tài liệu học tập" nàng từng đọc!
Bầu không khí trò chuyện của ba người lập tức im lặng như tơ.
Chu Thắng Nam ho khan một tiếng, cố gắng đổi chủ đề "Mấy ngày nay, thân thể của Trúc sư huynh dường như không tốt lắm."
"Hả?" Nam Nhứ chuyển sự chú ý đến trên người Trúc sư huynh, "Không khỏe chỗ nào? Để ta qua xem thử."
Tốt xấu gì nàng cũng đã học một thời gian, chữa trị cho tu sĩ có thể chưa tính là thành thạo, nhưng với phàm nhân thì không thành vấn đề.
Chu Thắng Nam giữ chặt tay nàng, lắc lắc đầu "Huynh ấy nói sinh tử có số."
Nam Nhứ cảm thấy như bị nghẹn một hơi trong lồng ngực, không thể lên cũng không thể xuống.
Nàng rất khó chịu, lại nghe Chu Thắng Nam nói "Còn Kinh Nhung mấy ngày nay cũng không biết đi đâu."
"Đúng vậy, vào lúc Trúc sư huynh cần hắn nhất, lại không thấy bóng dáng hắn đâu."
Du Duyệt lẩm bẩm một câu, Chu Thắng Nam lại nói "Ta tin rằng hắn không phải loại người bỏ mặc Trúc sư huynh."
Chu Thắng Nam nói "Chắc hẳn hắn có nỗi khổ riêng."
Nam Nhứ mấp máy miệng, nhưng rồi lại ngậm lại.
Việc Kinh Nhung đang rèn kiếm cho Lê Vân, các nàng vẫn chưa biết.
Không khí trò chuyện vui vẻ buổi tối ban đầu, đột nhiên trở nên trầm lặng. Ba người cũng cảm thấy không vui, chỉ trò chuyện thêm vài câu, rồi sau đó ai về phòng nấy.
Nam Nhứ nằm trên giường một lát, sau đó ngồi dậy, quyết định đi thăm Trúc sư huynh.
Trong phòng Trúc sư huynh, đèn vẫn chưa tắt.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên cửa số, in bóng dáng gầy gò của ông.
Nam Nhứ không có cố tình che giấu hành tung, vừa đến gần, ông đã phát hiện.
"Ai ở ngoài đó?" Trúc sư huynh ho khan hai tiếng, "Nếu có việc đến tìm ta, vậy vào đi."
Nam Nhứ đẩy cửa bước vào.
"Trúc sư huynh," nàng nói, "Là ta."
"Ô sư phụ mua cho ta một ít linh quả," nàng lấy linh quả ra, đặt trên bàn, "Ta ăn không hết, nên mang đến ăn cùng huynh."
Trúc sư huynh nhìn trên bàn tràn đầy linh quả, mỉm cười "Đa tạ A Nhứ tiểu hữu."
Ông hỏi "Mấy ngày nay ở Xích Đan Phong, cô có biết, Trảm Phong như thế nào rồi không?"
Nam Nhứ nghe xong, lòng chợt đau nhói.
Thần thú rất nhạy cảm với các loại khí tức, tất nhiên cũng bao gồm...... Cả tử khí của người gần đất xa trời.
Ngay từ hôm thả diều kia, nàng đã cảm nhận được hơi thở này trên người Trúc sư huynh.
Nhưng hôm nay, nàng nhận ra tia tử khí này càng thêm nồng đậm.
Ông có thể cầm cự đến giờ, là vì trong lòng vẫn bận tâm đến người bạn đồng hành cả đời của Kiếm Quân ——
Kiếm Quân đã mất hết tu vi, kiếm cũng bị gãy...... Nếu ông chưa thấy kiếm của Kiếm Quân được khôi phục, ông không thể nhắm mắt yên lòng.
Hiện tại, ông chỉ đang dựa vào niềm tin vào việc rèn lại Trảm Phong để gắng gượng.
Nam Nhứ nói "Vẫn còn một ít thời gian nữa. Ta thấy Kinh Nhung mỗi ngày đều rất mệt."
Cháu trai quả thật rất mệt.
Đã năm ngày trôi qua, kiếm vẫn chưa được rèn xong. Còn hắn suốt ngày đứng trước lò rèn kiếm, như thể ngày đêm không nghỉ.
Nam Nhứ nhìn thấy hắn như vậy, rất đau lòng, nhưng cũng không dám quấy rầy.
Trước đó, nàng còn thầm mong kiếm sẽ sớm được hoàn thành, để Kinh Nhung không còn vất vả như vậy. Nhưng giờ đây, nàng lại có chút hy vọng thanh kiếm có thể rèn chậm hơn.
Có phải nếu kiếm được rèn chậm hơn một chút......
Thì Trúc sư huynh có thể sống lâu thêm chút không?
Trúc sư huynh nghe Kinh Nhung rất mệt, trên gương mặt cũng lộ vẻ đau lòng "A Nhung là một đứa trẻ tốt."
Ông nhìn nàng, như đã quyết định điều gì đó, lấy ra một chiếc túi trữ vật, bàn tay run rẩy đặt vào tay nàng.
"Trúc sư huynh?" Nam Nhứ ngạc nhiên nói, "Huynh làm gì vậy?"
Trúc sư huynh nói "A Nhứ tiểu hữu, ta biết cô và đứa nhỏ A Nhung có mối quan hệ rất sâu sắc."
"Trong túi trữ vật này, là tất cả những gì ta tích góp được trong suốt cuộc đời." Ông thở dài một tiếng, "Đứa nhỏ A Nhung trong lòng có mối hận, dường như đang âm thầm chuẩn bị cho việc gì đó, một việc mà thằng bé dốc hết sức lực để hoàn thành, như thiêu thân lao đầu vào lửa."
Ông nói "Thằng bé tuy là nghĩa tử của ta, nhưng ta không dám giao tất cả tài sản cuối cùng này cho thằng bé. Ta sợ thằng bé sẽ dốc hết sức mà không chừa lại đường lui."
Trúc sư huynh nhìn nàng, trong đôi mắt già nua đục ngầu, nhưng ánh nhìn vẫn trong trẻo "Số tiền tích góp này, ta gửi ở chỗ cô, coi như để dành cho thằng bé một đường lui. Và còn......"
Trúc sư huynh đột nhiên đứng lên, quỳ xuống trước nàng "Xin cô hãy thay ta chăm sóc Kiếm Quân......"
"Trúc sư huynh!"
Nam Nhứ hoảng hốt đỡ ông dậy.
Giọng điệu như giao phó di nguyện này khiến mắt nàng đỏ hoe, sống mũi nàng cay cay, nghẹn ngào nói "Ta sẽ làm, ta sẽ chăm sóc hắn...... Chăm sóc bọn họ......"
Thấy nàng đồng ý, Trúc sư huynh nhẹ nhàng thở ra.
Hơi thở ấy, giống như rút cạn chút sinh lực cuối cùng còn sót lại trong ông.
Nam Nhứ gần như cảm nhận rõ ràng sinh khí của ông như bị rút đi ngay lập tức ——
Nàng có linh cảm không hay.
Nàng lập tức lấy thạch truyền âm ra "Sư phụ!"
Người bên kia nói "Có chuyện gì?"
Giọng Nam Nhứ nghẹn ngào nói "Sư phụ! Mau đến đây, Trúc sư huynh sắp không được rồi!"
Đầu bên kia không có hồi âm, chỉ còn lại tiếng gió gào thét trong thạch truyền âm.
"Trúc sư huynh, huynh chờ thêm chút nữa," Nước mắt Nam Nhứ rơi từng giọt lớn, "Huynh chờ thêm chút nữa thôi, Trảm Phong sắp được rèn lại rồi, Trảm Phong được rèn xong, huynh hãy nhìn nó một lần, hãy nhìn Kiếm Quân một lần nữa......"
Nàng luống cuống lấy túi trữ vật của mình ra "Trúc sư huynh, ta có đan dược, có rất nhiều đan dược. Chỉ cần huynh ăn đan dược, nhất định sẽ khỏe lại, giờ ta sẽ đi lấy đan dược cho huynh......"
Trúc sư huynh yếu ớt mỉm cười, khẽ nâng tay.
"A Nhứ tiểu hữu, không cần đâu."
Hắn nói, "Đời này của ta, được sống đến bây giờ đã là quá đủ rồi."
Ánh mắt ông không chứa oán hận, không chứa sầu bi, chỉ có sự bình tĩnh và thanh thản vô hạn "Ta đã theo Kiếm Quân, từ thế gian bước vào Tiên giới, phồn hoa của thế gian ta đã từng trải, Tiên giới mênh mông cuồn cuộn ta đã từng thấy. Những phong cảnh mà người thường cả đời không thể thấy...... Ta đều đã ngắm qua."
Ông nói một hơi dài như vậy, hơi thở lại yêu đi thêm.
Ông nhẹ nhàng cầm tay nàng "Đời này được ở bên cạnh Kiếm Quân, ta chết cũng không hối tiếc. Nhưng A Nhứ tiểu hữu, cô......"
Ông thở dốc một hơi, sắc mặt tái nhợt vài phần "Nếu sau này cô và Kiếm Quân...... Hãy nhớ phải đặt bản thân lên hàng đầu."
"Nếu không vui, thì hãy rời xa người." Trúc sư huynh nói đến đây, như nhớ lại chuyện cũ, bất đắc dĩ nói, "Kiếm Quân ấy à, thực sự không giỏi dỗ dành nữ hài tử. Trước đây khi ta đi theo người, biết bao nữ hài tử bị người làm cho khóc."
Nước mắt Nam Nhứ rơi như mưa, không nói được lời nào.
Nàng chỉ hứa đại với ông "Được, ta sẽ nhớ rõ, những lời Trúc sư huynh nói với ta, ta đều nhớ......"
"Đừng nhớ ta."
Trúc sư huynh nhìn nàng "Cô cũng vậy, Kiếm Quân cũng vậy, không cần phải nhớ ta."
Trong ánh mắt ông mang theo chút từ bi cuối cùng "Hai người nên hướng về đại đạo...... Không cần nhớ đến một phàm nhân như ta."
Nam Nhứ càng khóc to hơn.
Trước mắt nàng mờ đi, nước mắt đọng trên mi.
Đến cuối đời, Trúc sư huynh vẫn suy nghĩ cho nàng, suy nghĩ cho bọn họ.
Sợ nàng vì di nguyện của ông mà ủy khuất chính mình, ông bảo nàng nếu không vui, hãy rời xa Lê Vân.
Sợ bọn họ vì cái chết của ông mà vướng mắc, không thể vượt qua tâm ma trên con đường tu tiên, ông dặn nàng, dặn bọn họ không cần nhớ đến ông.
Nhưng mà, nhưng mà.
Một người như Trúc sư huynh...... Sao có thể quên được!
Nam Nhứ chưa từng cảm nhận rõ ràng như lúc này, bờ vực ngăn cách giữa phàm nhân và tu sĩ.
Bởi vì Trúc sư huynh là phàm nhân, cho nên trong cuộc đời dài đằng đẵng của tu sĩ, ông chỉ là một người qua đường. Nhưng trong cuộc đời của Trúc sư huynh, bọn họ lại chiếm toàn bộ nhân sinh của ông ——
Điều khiến người ta đau lòng nhất là, rõ ràng nàng có đan dược có thể kéo dài sinh mệnh cho ông.
Nhưng ông không muốn dùng.
Rõ ràng nàng có thể cứu ông.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ông rời đi.
Ông không muốn nàng gánh lấy nhân quả nghịch thiên cải mệnh, cũng không bất kì ai vì ông mà bị liên lụy ——
Nam Nhứ nghĩ đến đây, khóc không thành tiếng.
Ánh mắt Trúc sư huynh yếu ớt hướng về phía sau lưng nàng.
Dường như ông nhìn thấy ai đó, ông khẽ mỉm cười.
"Kiếm Quân......" Ông nói, "Tạm biệt."
Nói xong, ông nhắm mắt lại.
Vĩnh viễn......
Không bao giờ tỉnh lại nữa.
————
Hầu: Hu hu, tạm biệt Trúc sư huynh இдஇ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro