Chương 55: Nhận người thân
Trong lòng Nam Nhứ kinh ngạc, nhưng trên mặt không tiện thể hiện ra.
Trước đây lúc đọc truyện, nàng chưa từng thấy trong sách nhắc đến việc nữ phụ còn có người thân, sau khi tỉnh lại ở thế giới này, nàng cũng không có ký ức liên quan, nên vẫn nghĩ rằng trên đời này chỉ còn lại một mình nàng, cô đơn như một thần thú bị lạc loài.
Không ngờ rằng......
Nàng thực sự có người thân.
Nam Nhứ cố gắng kìm nén cảm xúc, không khỏi liếc nhìn thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên đứng thẳng tắp, trên dầu là đôi tai thú màu nâu vàng, trông giống như...... Tai chó, ngắn và tròn.
Nhìn kỹ, tình trạng của hắn không được tốt lắm, y phục rách rưới, chỗ dính bùn, chỗ lấm máu, khác hẳn với hình ảnh khỏe mạnh thường thấy ở bán yêu, thân hình hắn lại gầy yếu đến mức lộ cả xương sườn, sắc mặt tái nhợt pha lẫn màu vàng ố, rõ ràng là dấu hiệu của cơn đói kéo dài.
Trên khuôn mặt của hắn cũng có một vết thương rất dễ thấy, một đường cắt chéo từ trán đến cằm, chỉ nhìn thôi cũng đủ hình dung những nguy hiểm mà hắn đã trải qua, nhưng dù vết sẹo ấy có đáng chú ý thế nào, vẫn không thể che lấp được dung mạo nổi bật của hắn ——
Ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm mang nét lạ kỳ, dưới cặp lông mày rậm đen như kiếm là ánh mắt màu nâu đậm toát lên vẻ hoang dã khó thuần không thể che giấu, nhưng khi nhìn về phía người trước mặt lại có chút nhẫn nhịn, phục tùng.
Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Thắng Nam, giọng nói khàn khàn, mang theo chút bướng bỉnh của thiếu niên: "Tỷ tỷ, ta đến rồi."
"Tỷ nói chỉ cần ta đến Thái Huyền Tông, thì tỷ sẽ cho ta làm kiếm đồng," hắn nhanh chóng nói tiếp, "Tỷ không được nuốt lời."
Nam Nhứ nhìn thiếu niên, rồi lại nhìn Chu Thắng Nam.
Giữa hai người này...... Hình như có gì đó để hóng!
Nam Nhứ trong lòng thích thú, lặng lẽ cầm dưa hóng chuyện.
Mèo hóng chuyện.jpg
Chu Thắng Nam nhíu mày phản bác: "Lúc đó ta chỉ nói, tiên thuyền của Thái Huyền Tông không chở người ngoài, nếu ngươi muốn theo ta thì tự mình đến."
Nàng lạnh nhạt nói: "Ta chưa từng nói sẽ thu nhận ngươi."
Thiếu niên cúi đầu, như một chú cún con bị bỏ rơi, không nói thêm gì, chỉ bướng bỉnh nhìn nàng.
Chu Thắng Nam cũng không nhượng bộ, đứng yên đối diện hắn.
Cuối cùng, thiếu niên chịu thua: "Tỷ tỷ, ta sai rồi, ta không nên làm phiền tỷ."
Ánh sáng trong mắt hắn, từng chút một vụt tắt, hắn ôm chặt bọc đồ trong tay, từ từ quay người đi.
Chưa đi được mấy bước, bước chân hắn trở nên loạng choạng, rõ ràng là không còn sức.
Rồi sau đó, hắn ngã xuống đất, nằm bất động.
Nam Nhứ trợn tròn mắt: "Hắn làm sao thế?"
Trúc sư huynh bước đến kiểm tra: "E là quá mệt rồi."
"Lúc ta gặp hắn ở ngoài tông môn, hắn đã rất kiệt sức. Hắn bảo ta, hắn đã đi bộ suốt hai mươi ngày từ Bách Thảo Cốc đến đây......" Trúc sư huynh nói, "Bây giờ, có lẽ hắn đã buông lỏng được tâm trí, nên cơ thể không chịu nổi nữa, cần phải nghỉ ngơi."
Chu Thắng Nam cau mày, bước tới gần.
Nàng nhìn thiếu niên ngã xuống đất, nói: "Trúc sư huynh, ta...... Có thể tạm thời cho hắn ở lại một đêm không? Để hắn ngủ trong phòng ta, ta sẽ qua phòng A Nhứ ngủ một đêm."
Trúc sư huynh cười nói: "Không cần đâu, nữ hài như ngươi bất tiện. Ở Phi Hoa Trai còn một căn phòng nhỏ trống, để hắn ở tạm đó đi."
Trúc sư huynh định đỡ thiếu niên lên, nhưng vì tuổi già sức yếu nên hơi khó khăn.
Trúc sư huynh nói: "Đến đây, phụ ta một tay."
Chu Thắng Nam bước đến, đỡ lấy thiếu niên.
Vóc dáng nàng vốn cao ráo trong số nữ tử, lại thường xuyên luyện kiếm, nên chỉ cần nhắc nhẹ đã xốc được thiếu niên lên như thể xách một con gà con. Thiếu niên chính một đứa trẻ chưa trưởng thành, hai người tựa vào nhau, thiếu niên còn chưa cao đến bả vai nàng.
Nam Nhứ định tới giúp, nhưng liếc mắt liền thấy đôi tai thú của thiếu niên khẽ động đậy ——
Động tác nhỏ này, Nam Nhứ đã quá quen thuộc, lúc nàng chờ Lê Vân đến xoa đầu, nàng cũng thường như vậy.
Nam Nhứ cạn lời.
Thằng nhóc này giả vờ ngất chứ gì!!!
Nam Nhứ do dự một lúc, cuối cùng quyết định không vạch trần.
Thằng nhóc nhà mình......
Thôi được rồi.
Thiếu niên được như ước nguyện tựa đầu lên vai tỷ tỷ, đột nhiên, hắn cảm giác có một ánh mắt "từ bi" chiếu tới từ phía sau.
Trong lòng hắn lập tức dựng lông.
Trước khi ngất, hình như ở đây còn có một nữ nhân.
Nữ nhân ấy không mang ác ý, nên hắn không chú ý đến nhiều.
Hắn đã gặp vô số người, vô số ánh mắt tham lam, chán ghét, thèm thuồng, nguy hiểm.
Nhưng mà ánh mắt vừa rồi lại không nguy hiểm, chỉ khiến hắn cảm thấy.
Kỳ lạ.
Trong lòng hắn dâng lên nghi ngờ: Nữ nhân này...... Đang nghĩ gì về hắn?
......
Thiếu niên gần như được Chu Thắng Nam một tay xách vào căn phòng nhỏ.
Nam Nhứ cũng bước vào theo.
Căn phong nhỏ hẹp, nhưng chiếc giường bên trong lại là loại giường lớn kiểu tập thể, nếu chen chúc một chút, có lẽ đủ chỗ cho bốn đến năm người ngủ. Giường chiếu trong phòng đầy đủ, sạch sẽ, không giống như đã bị bỏ lâu ngày.
Nam Nhứ chợt nhớ đến vị sư huỳnh Ôn Bách Nham mà nàng gặp hôm qua.
Ôn Bách Nham chính là được Trúc sư huynh nhặt về đây......
E rằng căn phòng này chính là nơi Trúc sư huynh dành để cho những đứa trẻ mà ông nhặt được tá túc.
Nếu Chu Thắng Nam không mở lời, Trúc sư huynh cũng sẽ vẫn giữ lại thiếu niên này.
Thiếu niên nằm ngửa trên giường, Trúc sư huynh cho hắn uống một ít nước, rồi đút thêm một viên Tích Cốc Đan.
Chẳng bao lâu sau, thiếu niên từ từ tỉnh lại.
Sau khi hắn tỉnh lại, Chu Thắng Nam khoanh tay nói: "Trúc sư huynh thiện tâm, cho ngươi ở lại đây một đêm. Nhưng Thái Huyền Tông không nuôi dưỡng bán yêu, ngươi nghỉ ngơi một ngày, sáng mai rời đi."
Nói xong, Chu Thắng Nam xoay người bước đi.
"Tỷ tỷ ——"
Thiếu niên gọi nàng, nhưng nàng không dừng lại.
Hắn nhìn theo bóng dáng Chu Thắng Nam dần khuất xa, ánh mắt đầy vẻ cô đơn. Sau đó, hắn cúi đầu nói với Trúc sư huynh: "Đa tạ tiền bối đã thu nhận ta."
Trúc sư huynh vỗ vai hắn: "Ta còn một vài bộ y phục sạch, để ta đi lấy cho ngươi."
Trúc sư huynh rời đi, Nam Nhứ vẫn đứng tại chỗ.
Nàng chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên không hề nhượng bộ, ngẩng đầu thẳng thắn đối mặt nàng.
Ánh mắt thiếu niên đầy sự sắc bén: "Tiền bối có chuyện gì muốn nói sao?"
Ồ.
Thằng nhóc này hình như không nhận ra nàng.
Nam Nhứ cười cười: "Ngươi tên là gì?"
Thiếu niên nói: "Kinh Nhung."
Nam Nhứ truy vấn: "Kinh gì? Nhung gì?"
Hắn mím môi, đổ chút nước trà ra bàn, rồi dùng ngón tay nhúng nước viết tên mình lên mặt bàn.
"Ồ......"
Nam Nhứ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, như đã từng nghe qua ở đâu đó.
Nghĩ kỹ lại thì không nhớ ra nổi.
Nàng gật đầu hỏi: "Ngươi theo họ cha, hay họ mẹ? Cha mẹ ngươi đâu?"
Nhắc đến cha mẹ, thiếu niên lập tức đề phòng.
Giọng hắn lạnh như băng nói: "Tiền bối, đây là chuyện riêng, không thể tiết lộ."
Nam Nhứ cảm thấy mình có chút phiền phức thật.
Nàng suy nghĩ một lúc ——
Lúc trước, nàng đã làm thế nào để thể hiện uy áp trước hai con linh thú nhỉ?
Hình như là búng ra một ngọn lửa.
Nam Nhứ búng ngón tay, một ngọn lửa nhỏ lập tức vụt trên đầu ngón tay nàng.
Thiếu niên cuối cùng dường như cảm nhận được điều gì đó, đồng tử lập tức co rụt lại.
Đúng lúc đó, Trúc sư huynh ôm một đống quần áo bước vào, nhìn thấy nàng vẫn còn ở đó, hỏi: "A Nhứ tiểu hữu, chưa đi nghỉ ngơi sao?"
Mắt thiếu niên lập tức đỏ hoe: "Người tên..... Nam Nhứ?"
Nam Nhứ gật đầu.
Thằng nhóc này biết tên nàng. Chẳng lẽ cũng biết chút gì đó về thân thế của nàng?
Kinh Nhung mím chặt môi, nhìn nàng chằm chằm, nhưng không dám lên tiếng.
Trúc sư huynh nhận ra hai người có điều muốn nói, liền lui ra, nói: "Đêm đã khuya, lão nhân ta cũng phải đi ngủ, hai vị tiểu hữu cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi Trúc sư huynh rời đi, Nam Nhứ xé một lá bùa.
Nàng nói: "Lá bùa cách âm này có thể ngăn chặn nghe lén với dò xét của người dưới Nguyên Anh kỳ. Ngươi......"
Nàng còn chưa kịp nói hết, nước mắt của thiếu niên đã lăn dài trên má, từng giọt to như hạt đậu, chảy không ngừng.
"Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Nam Nhứ lúng túng , vội lấy khăn lau tay lau nước mắt cho hắn, "Ngươi đừng khóc nữa mà."
Đột nhiên, thiếu niên mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng.
Hắn như một đứa trẻ bất lực, dựa vào lòng nàng, òa khóc nức nở: "Tiểu dì...... Cuối cùng, con cũng tìm được người!"
Tiếng khóc của hắn mang theo nỗi đau vô tận, đầy máu lẫn nặng trĩu, mỗi giọt nước mắt như một lưỡi dao sắc bén, khắc lên thân hình gầy gò của thiếu niên, để lại những vết sẹp chằng chịt.
Nam Nhứ cũng cảm thấy tim mình quặn thắt.
Hóa ra......
Nàng chính là tiểu dì của hắn.
Mũi nàng cay xè, vỗ nhẹ lên vai thiếu niên: "Được rồi, không sao đâu, ở Thái Huyền Tông, tiểu dì sẽ bảo vệ cho con."
Nàng rất nhanh đã chấp nhận việc mình là trưởng bối của hắn, đợi đến khi Kinh Nhung dần ngừng khóc, nàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt của thiếu niên đỏ hoe, trần ngập lửa giận hận thù: "Ma Tôn Phong Dị! Hắn giết cha con, giam cầm nương con, ngày ngày rút máu từ bà!"
Nam Nhứ kinh hãi.
Phong Dị?
Lại là cái tên khốn đó!!!
"Ban đầu hắn còn định bắt cả con, nhưng nương con đã liều mạng, hiện nguyên hình Nhai Tí, liều chết với bảy tên Nguyên Anh kỳ và một tên Hóa Thần kỳ, mới đưa được con ra ngoài."
Kinh Nhung nói đến đây, nước mắt lại tuôn rơi.
Hắn giơ tay lau nước mắt: "Trước khi đưa con đi, nương còn nói.....Con vẫn còn một người thân duy nhất trên đời này, tên Nam Nhứ, là tiểu dì của con. Chúng ta có huyết mạch tương liên, gặp nhau rồi tự nhiên sẽ nhận ra."
Nam Nhứ không có chút ấn tượng nào về người tỷ tỷ Nhai Tí.
Ký ức của nguyên chủ vốn đã mơ hồ, khi nàng xuyên qua đây, lại càng chưa từng gặp bất kỳ thân nhân nào.
Nhưng khi nghe Kinh Nhung nhắc đến, đầu nàng đột nhiên đau nhói, một hình ảnh mờ ảo hiện lên. Một dị thú đầu rồng thân chó chắn trước mặt nàng, chiến đấu bảo vệ nàng, sau đó hai người bị lạc nhau trong một khu rừng đầy bẫy......
Nam Nhứ lẩm bẩm: "Nhị tỷ......"
Sao lại có thể hoang đường như vậy!
Nhị tỷ vì tránh Ma tộc mà bảo vệ nàng, vì nàng mà chém giết, kết quả là hai người thất lạc, bao nhiêu vòng vèo, nàng lại rơi vào tay Phong Dị!
Nàng ôm đầu, dần dần nhớ lại nhiều mảnh ký ức.
Nhị tỷ từng chơi đùa với nàng.
Mèo con cưỡi trên lưng chó sói, từ đỉnh núi nhảy xuống khe suối, bắn tung những tia nước mát lạnh.
Nhị tỷ từng dạy dỗ nàng.
Mèo con giơ vuốt, vẫy đuôi, nằm lăn ra làm nũng dưới chân chó sói.
Nhị tỷ săn mồi cho nàng.
Nhai Tí hung dữ cắn đứt cổ một con hổ lớn, xé da lột lông, để lại phần thịt ngon nhất cho nàng......
Càng nhớ, Nam Nhứ càng cảm thấy hoang đường lẫn đau lòng.
Nhị tỷ đối xử với nàng tốt như vậy, tại sao nàng lại không nhớ gì cả?
Hơn nữa, những ký ức này......
Rất chân thực.
Không giống như ký ức của nguyên chủ.
Mà ngược lạ, chúng giống như ký ức của chính nàng.
...... Tại sao?
Đây chẳng phải là thế giới trong sách sao?
Suy nghĩ của Nam Nhứ rối như tơ.
Nàng xoa thái dương, hỏi: "Nhị tỷ, hiện tại...... Mỗi ngày đều bị Phong Dị rút máu sao?"
Kinh Nhung nghiến chặt răng: "Đúng vậy. Con nghe nói, hình như công pháp của Phong Dị bị tổn hại, cần phải uống máu rồng. Hắn không tìm được rồng, nên...... Uống máu của nương con!"
Thiếu niên đau khổ nói: "Không biết, hiện giờ nương con......Còn sống hay không."
Nam Nhứ nghĩ đến cảnh nhị tỷ bị người ta rút máu, mắt nàng cũng đỏ lên.
Nhai Tí, một thần thú kiêu ngạo cứng cỏi như vậy lại bị nhốt, mỗi ngày còn bị rút máu......
Nàng lau nước mắt: "Nhị tỷ sẽ sống."
Nàng nói: "Bọn chúng sẽ không để cho nhị tỷ chết."
"...... Ít nhất, trước khi công pháp của Phong Dị được chữa, nhị tỷ vẫn còn sống."
Nam Nhứ nghĩ đến đây, bất giác nhớ đến một chi tiết trong nguyên thư.
Trong nguyên thư, chờ sau khi nàng chết, Phong Dị mới hối hận không kịp, phát hiện nàng chính là thần thú Toan Nghê mà bản thân vẫn luôn khao khát tìm kiếm ——
Điều này có nghĩa là, cho đến thời điểm nguyên chủ ám sát Lê Vân trong truyện, công pháp của Phong Dị vẫn chưa chữa được?
Vậy nên, hắn sẽ không cam tâm chỉ bắt được thần thú Nhai Tí, mà còn muốn bắt thêm cả thần thú Toan Nghê để giam cầm?
Nam Nhứ hít sâu một hơi: "Vẫn còn thời gian."
"Đừng lo," Nàng nói cho Kinh Nhung nghe, cũng là nói để trấn an chính mình, "Chúng ta vẫn còn thời gian."
Nàng xoa đầu thiếu niên: "Trước tiên con cứ nghỉ ngơi đi đã, ở Thái Huyền Tông tạm thời vẫn an toàn."
Kinh Nhung hỏi nàng: "Tiểu dì ở lại Thái Huyền Tông cũng vì an toàn sao?"
Nam Nhứ không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành cười khổ.
Nàng nói: "Con cứ ngủ trước đi, có cơ hội ta sẽ giải thích sau."
"Còn nữa," Nam Nhứ nghiêm túc dặn, "Tuyệt đối không được tiết lộ quan hệ giữa ta và con."
Một khi bại lộ......
Nếu để Phong Dị biết được, lỡ như hắn nổi hứng bắt đại cháu trai của nàng, vậy chẳng phải là nàng tự dâng người lên sao!
Kinh Nhung gật đầu: "Tiểu dì, con biết rồi."
Sau khi trò chuyện xong, Nam Nhứ lại an ủi hắn vài câu, để lại cho hắn chút linh thạch cùng đan dược, không dám ở lại quá lâu, liền mở cửa rời đi.
Vừa mở cửa, nàng liền nhìn thấy Trúc sư huynh cầm theo đèn lồng đứng bên ngoài.
Nam Nhứ thoáng khựng lại, không biết nên bịa ra lý do gì để giải thích với Trúc sư huynh.
Trúc sư huynh nhìn nàng, như nói với không khí: "Ôi, lão nhân cùng A Nhứ tiểu hữu và Kinh Nhung tiểu hữu trò chuyện rất vui vẻ cả đêm nay."
Dây thần kinh căng thẳng của Nam Nhứ dần thả lỏng, lòng nàng bỗng ấm áp.
Trúc sư huynh đang giúp nàng che giấu.
Dù chẳng ai để ý đến nàng, nhưng ông vẫn chuẩn bị một cái cớ hoàn hảo ——
Rằng tối nay, nàng không ở riêng với Kinh Nhung, mà là nàng, Kinh Nhung, cùng Trúc sư huynh ba người cùng nói chuyện.
Nàng thấp giọng nói: "Cảm ơn Trúc sư huynh."
Trúc sư huynh mỉm cười nhìn nàng, râu tóc điểm bạc: "Mau đi ngủ đi."
Nam Nhứ chào tạm biệt ông, trở về phòng, vẫn thấy Trúc sư huynh cầm chiếc đèn ấm áp, đứng đó rất lâu.
......
Sau khi về phòng, Nam Nhứ bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Không biết có phải do đột ngột nhớ lại quá nhiều ký ức hay không, nàng kiệt sức đến mức không chịu nổi.
Nàng hóa thành nguyên hình, định nằm một lúc rồi lên núi.
Vậy mà vừa nằm xuống, đã ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Cả đêm không mộng mị gì, khi tỉnh dậy, đầu óc nàng mơ hồ, trống rỗng. Nàng như người mộng du, rời khỏi giường, mặc y phục rồi bước ra ngoài, liền thấy Du Duyệt đang tò mò nhìn ra cửa.
"A Nhứ!"
Tối qua Du Duyệt đi ngủ sớm, không gặp Kinh Nhung, sáng dậy thấy hắn, cả người tràn đầy hào hứng buôn chuyện: "Muội xem muội xem, tiểu đệ đệ đuổi theo Thắng Nam đến tận đây rồi!"
"Ừm," Nam Nhứ nói, "Tối qua ta gặp rồi."
Du Duyệt khoa trương nói: "Không ngờ hắn thực sự đi bộ từ Bách Thảo Cốc đến tận Thái Huyền Tông! Số linh thạch Thắng Nam để lại cho hắn trước đó...... Chắc không đủ để thuê tiên thuyền đâu nhỉ?"
Nghĩ đến việc lẽ ra mình đã gặp được Kinh Nhung ở Bách Thảo Cốc, nhưng lại bị một kiếm của tên Phong Dị chém tổn thương thần thức nên phải dưỡng thương, do vậy mới không gặp được, cháu trai của nàng lại phải chịu khổ thêm bao nhiêu, Nam Nhứ càng thêm tức giận.
Nàng bực bội không nói gì, Chu Thắng Nam mặt lạnh cũng không lên tiếng, trong nhóm ba người chỉ có Du Duyệt luôn miệng trò chuyện không ngừng, nói mãi, đến cuối cùng, Du Duyệt cũng cảm thấy ngượng.
Du Duyệt nói: "Thắng Nam, tỷ nghĩ sao về tiểu đệ đệ này? Người ta đã đuổi theo tỷ đến tận Thái Huyền Tông rồi đấy!"
Chu Thắng Nam nói: "Thì sao?"
Du Duyệt hỏi: "Tỷ không nhận hắn làm kiếm đồng sao?"
Chu Thắng Nam nói: "Nếu ta đuổi theo vị tiền bối Hóa Thần kỳ, vượt muôn ngàn khó khăn để đến trước mặt vị tiền bối ấy, liệu vị tiền bối ấy có nhất định phải nhận ta làm đồ đệ không?"
Du Duyệt bị hỏi đến nghẹn, nghĩ ngợi một chút, nói: "Cũng đúng."
Du Duyệt ngượng ngùng gãi đầu, xin lỗi Chu Thắng Nam: "Xin lỗi tỷ, ta không nên nói như vậy."
"Không sao đâu."
Tính cách của Du Duyệt vốn nghĩ sao nói vậy, Chu Thắng Nam cũng không để tâm đến lời nói có phần vô ý của nàng.
Nàng sang Nam Nhứ, bắt đầu bàn luận về việc in sách mà bọn họ nhắc đến tối qua.
Nàng nói: "Nội dung của cuốn sách, ta đã chỉnh sửa xong, hôm nay nghỉ ngơi, không cần luyện kiếm, chúng ta tranh thủ giải quyết việc này luôn."
Nam Nhứ: "...... Tỷ làm xong rồi sao?"
Nàng nhớ rằng lúc Chu Thắng Nam đến tìm nàng, tài liệu học tập vẫn còn chưa hoàn chỉnh.
Chu Thắng Nam nói: "Ừm. Tối qua về ta đã làm xong."
Nam Nhứ: "Khâm phục."
Nàng thật sự khâm phục.
Đối với người bình thường, nếu bỗng dưng có một thiếu niên tìm đến, chắc chắn sẽ bị làm xáo trộn suy nghĩ, thậm chí là hoang mang lo lắng. Nhưng Chu Thắng Nam xử lý xong chuyện của Kinh Nhung, trở về phòng mà vẫn giữ được sự tự chủ, làm việc theo đúng kế hoạch của mình......
Thật đáng ngưỡng mộ.
Nam Nhứ nghĩ hôm nay là ngày nghỉ, nàng quyết định tự thưởng cho mình một ngày thư giãn, không đến Xích Đan Phong nữa.
Chu Thắng Nam hỏi: "Về việc in sách, hai người có cách gì không?"
"In sách gì?"
Du Duyệt không tham dự cuộc nói chuyện tối qua, nên không biết bọn họ đang nói về điều gì.
Nam Nhứ giải thích ngắn gọn cho nàng, nói: "Ta có biết Ôn sư huynh của Ký Sự Đường, mỗi ngày Ký Sự Đường đều phải xử lý rất nhiều việc vặt, gặp gỡ đủ loại người, ta đoán hắn sẽ có một số quan hệ."
Ba người lập tức đồng ý, nhanh chóng đến Cẩm Vinh phường mua lễ vật, sau đó mang nó đến Đạp Vân Phong.
Toàn tông môn đều đang nghỉ ngơi, tất nhiên Ký Sự Đường cũng không ngoại lệ.
Trên Đạp Vân Phong, Ôn Bách Nham đang tận hưởng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Các tu sĩ đạt đến Kim Đan kỳ thường sẽ thuê người hầu để làm những việc lặt vặt. Ôn Bách Nham là người tiết kiệm, không muốn tiêu tiền vào việc này, hầu hết các việc đều tự mình làm.
Cho nên, lúc mở cửa ra thấy Nam Nhứ đứng trước mặt, hắn thoáng ngạc nhiên.
Hôm qua giúp Nam Nhứ giải quyết một việc, hắn thuận miệng nói nếu có chuyện gì cần cứ đến tìm hắn, không ngờ Nam Nhứ đến thật.
Ôn Bách Nham không tỏ vẻ khó chịu, mà nhẹ nhàng mời ba vị cô nương vào nhà.
"Chỗ ta không có linh trà gì cả, chỉ có mỗi nước linh tuyền mà ta mua," Ôn Bách Nham rót cho ba cô nương mỗi người một ly nước, "Đành để ba vị cô nương uống tạm."
"Không sao không sao," Nam Nhứ uống một ngụm nước, hai tay đưa lễ vật lên, "Ôn sư huynh, hôm nay chúng ta đến, có chuyện muốn nhờ huynh giúp."
Nam Nhứ giải thích mục đích của chuyến thăm, Ôn Bách Nham nhướng mày: "Các muội muốn in sách?"
Nam Nhứ sửa lời hắn: "Chúng ta muốn in xong rồi đem bán."
Ở thế gian, việc in sách không phải quá khó, ở Tu chân giới cũng vậy.
In sách thì dễ, nhưng bán sách mới khó.
Chẳng hạn như, làm thế nào để mọi người biết đến một cuốn sách, và hơn nữa là những người đó sẵn sàng mua không?
Đã tham gia với Chu Thắng Nam, Nam Nhứ không muốn để nàng phí công vô ích, không thu được gì.
Nam Nhứ nói: "Chúng ta muốn nhờ Ôn sư huynh giúp giới thiệu, tìm một xưởng in và hiệu sách phù hợp."
Ôn Bách Nham suy nghĩ một lúc, nói: "Ta biết một vị sư tỷ...... Có thể giúp các muội."
Ba người trò chuyện một lát ở nhà Ôn Bách Nham, sau đó lại vội vã đến gặp vị sư tỷ kia.
Nơi bọn họ đến chính là một tiệm sách, tên là Thu Thủy Thư Phô ——
Cái tên này được đặt theo tên của lão bản nương, cũng chính là vị sư tỷ, tên là Thu Thủy.
Thu Thủy sư tỷ cũng đã đạt đến Kim Đan kỳ.
Cùng là Kim Đan, có người cảm thấy tiền đồ vô lượng, đi khắp bí cảnh để rèn luyện; lại có người tự nhận thiên phú như vậy đã đủ, không muốn bon chen nữa, mà chọn đuổi theo sở thích riêng để sống an nhàn. Thu Thủy sư tỷ chính là kiểu người sau.
Dù được gọi là sư tỷ, nhưng năm nay sư tỷ đã hơn 400 tuổi, dung nhan vẫn xinh đẹp như xưa.
Nghe các nàng nói muốn in ấn tài liệu kỳ thi nhỏ, Thu Thủy sư tỷ liền tỏ vẻ hứng thú, cầm lấy tài liệu do Chu Thắng Nam chuẩn bị rồi lật xem vài trang.
"Hoàn toàn có thể bán được."
Thu Thủy sư tỷ quyết định ngay: "Nhưng ta muốn góp 10% cổ phần."
"Không thành vấn đề."
Nhờ người ta giúp, chẳng lẽ lại không để người ta hưởng lợi?
Nam Nhứ sảng khoái đồng ý, lại nói: "Tuy nhiên, ta hy vọng sư tỷ có thể giúp chúng ta một việc nhỏ."
Thu Thủy nhìn nàng: "Muội nói đi."
Nam Nhứ nói: "Sư tỷ có thể mời một số...... Ừm, danh nhân, viết vài lời giới thiệu cho cuốn sách này được không, tiền nhuận bút sẽ do chúng ta chi trả."
Dù sao, nếu muốn sách ôn thi, mà không có vài Trạng Nguyên danh tiếng hay thủ khoa kỳ thi để làm gương mặt đại diện thì làm sao bán chạy được chứ?
Thu Thủy lập tức hiểu ý, cười nhìn nàng: "Còn trẻ mà đã biết nghĩ sâu xa như vậy. Được, chuyện này cứ giao cho ta."
Sau một ngày bận rộn, Nam Nhứ cùng các tỷ muội đã thương lượng xong mọi chuyện, Thu Thủy tạm ứng cho các nàng một khoản linh thạch, giữ bản thảo ở chỗ mình.
Nam Nhứ không hề lo về việc Thu Thủy có thể nuốt lời hay làm điều gian dối ——
Trong Tu chân giới hạ thủ vi tôn, quyền lực nằm ở kẻ mạnh, mà nàng còn có sư phụ là Lê Vân và Ô Đại Sài chống lưng.
Người thông minh sẽ không làm chuyện ngu ngốc.
Cầm được linh thạch trong tay, Nam Nhứ vui vẻ mời Chu Thắng Nam, Du Duyệt và Ôn Bách Nham đi ăn, nghĩ đến đứa cháu trai tội nghiệp của mình, nàng vòng qua một đoạn, gọi thêm Trúc sư huynh đến tham dự.
Trúc sư huynh quả nhiên hiểu ý của nàng, còn dẫn theo bán yêu cùng đi.
Trúc sư huynh cười nói: "Ta thấy thằng bé đáng thương, nên ta dẫn nó theo để ăn ké một bữa, mong các vị không phiền."
Du Duyệt và Ôn Bách Nham liên tục nói không sao, Chu Thắng Nam thì không nói gì.
Trong bữa tiệc, Nam Nhứ nâng ly về phía Trúc sư huynh: "Nếu không có Trúc sư huynh giới thiệu, ta cũng không quen được Ôn sư huynh. Kiếm được khoản linh thạch này, thật sự là nhờ sự trợ giúp của Trúc sư huynh."
Nàng kính Trúc sư huynh mấy ly liên tiếp, cảm thấy rượu ngon, nhân cơ hội mừng rỡ, uống thêm vài chén một cách đường hoàng.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, trở về Phi Hoa Trai, nàng cảm thấy mình có vẻ hơi say.
Nam Nhứ lúc say rượu......
Để ý đến đôi tai thú của Kinh Nhung.
Tai thú!
Ai mà không muốn sờ chứ!
Người hôm qua quên mất không sờ tai, Nam Nhứ bây giờ rục rịch đứng sau lưng thiếu niên, vươn tay ra.
Nhưng chưa kịp chạm đến, đằng sau đã vang lên giọng nói lạnh lùng của nam nhân ——
"Nam Nhứ, ngươi đang làm gì vậy?"
Nam Nhứ giật mình, vội vàng thu tay lại, ngoan ngoãn quay người lại, cúi đầu: "Chào...chào sư tôn."
Làm sao đây.
Sao mỗi lần bị hắn bắt gặp đều cảm thấy chột dạ thế này.
Rõ ràng nàng chẳng làm chuyện gì xấu cả mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro